NẾU YÊU CHỈ LÀ GẶP THOÁNG QUA



Edit: Đình Công Hội mem
Beta: Everybody read it

***
Màn đêm tĩnh mịch im lăng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi
Nhạc Tình Mai nhìn trăng ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước, tâm tình nàng lạnh lạnh như màn đêm ngoài kia. Nàng vẻ mặt hoảng hốt, nhìn ngoài cửa sổ, ánh mặt vô hướng, tựa hồ nhìn thẳng tắp về phía chân trời.“Hắn, hẳn là đã 23 tuổi rồi? Đã qua 13 năm , suốt 13 năm, không có gặp qua hắn một lần! Không biết hắn bây giờ trông thế nào, liệu có còn giống như trước đây ?”
“Sư phụ, người tiếc nuối như vậy, tại sao không quay trở lại?” Một thanh âm bình tĩnh, ôn nhu, thản nhiên, có vài phần khó hiểu cũng có vài phần thương tiếc vang lên.

“Năm đó, cha hắn dùng kiếm bức ta rời đi, ta liền thề sẽ không bao giờ nữa bước vào ‘Ngạo lâm sơn trang’ nửa bước, ngày đó ta từ trên vách núi đen ngã xuống, được một cành cây tùng níu lại, may mắn sao sư tổ ngươi đi ngang qua, đã cứu ta, mọi người năm đó đều biết, Nhạc Tình Mai bị nhà chồng ruồng bỏ, rơi xuống vách núi chết không tìm thấy thân thể, vậy làm sao còn có người quan tâm tới chuyện sống chết của ta?” Nhạc Tình Mai thản nhiên cười, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ cùng bi thương, sự tình năm đó bây h nghĩ lại vẫn thấy đau lòng.
“Chẳng lẽ,hắn chưa bao giờ tìm kiếm người sao ?” Vẫn như cũ là cái
thanh âm nhẹ nhàng kia. Nhìn qua mơ hồ có thể thấy đc đó là một tiểu cô nương, toàn thân mặc một bộ quần áo màu trắng, tóc đen nhánh như dòng thác chảy xuống.
Nhạc tình mai cười khổ một chút, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, hơn nửa ngày không trả lời, nhìn nhau ngây ngốc.
Nữ tử trẻ tuổi im lặng chờ.
“Lúc đầu, ta cũng từng ôm ảo tưởng, hơn mười năm tình nghĩa chẳng lẽ dễ dàng quên nhanh như vậy?! Ngươi sư tổ từng mắng ta si ngốc, vì một người như vậy mà phản bội sư môn, luyến tiếc ười năm tươi đẹp, còn không hết hy vọng. Nàng nói cho ta thời gian 1 năm, nếu hắn tìm đến đây, sẽ cho ta trở về với hắn, nếu trong vòg 1 năm mà hắn không có hành động j, thì ta phải hứa sẽ không rời khỏi Trà Uyển nửa bươc. Thật không thể tin đc, hắn không những không đi tìm ta, mà chưa đầy một tháng, hắn liền đem Bằng cô nương thú vào gia môn, ta thật sự hổ thẹn vs sư phụ, cho nên đã quyết tâm không rời khỏi đây nửa bước, trừ trường hợp lên núi hái thuốc. Sau này gặp được ngươi trượt chân rơi xuống vách núi, may mắn ngươi hiện ở Hiệp vương phủ không xa đây lắm, có thể thường thường tới đây cùng ta làm bạn.”
“Phàm Nhi đi theo sự phụ cũng đã mười năm rồi, thời gian trôi thật là nhanh a.” Cô gái trẻ lẳng lặng cười, thản nhiên nói.
“Đúng vậy, thời gian qua thật nhanh.” Nhạc Tình Mai mỉm cười,“Khi đó ngươi hãy còn là tiểu nha đầu 8, 9 tuổi, ham chơi không cẩn thận trượt xuống vách núi, vừa vặn gặp ta đi ra ngoài hái thuốc, gặp nhìn thấy ngươi hôn mê trên mặt đất liền cứu ngươi trở về. Cũng coi như thầy trò chúng ta có duyên.”

Thật là không cẩn thận trượt chân xuống vách núi sao ?
Hiệp Phàm im lặng đứng đó, lẳng lặng suy nghĩ , nhớ lại một màn, chính mình cũng không thể hiểu nổi sự tình tại sao . Hai tiểu hài từ cùng nhau chơi đùa, trong đó có một người là “chính mình”, một người khác là một tiểu cô nương ước chừng tuổi cũng chỉ ngang bằng, là con gái cùng cha khác mẹ với mình, tên gọi Hiệp Tâm. Một người xinh đẹp đáng yêu , có chút phóng túng điêu ngoa.
Hai tiểu cô nương cùng nhau chơi đùa .
Hiệp tâm kêu:“Tỷ tỷ, mau đến xem, chỗ là cái gì vậy?”
Hiệp phàm tò mò, chạy tới, đứng ở vách núi bên cạnh, nhìn không thấy có ji cả, có chút khó hiểu quay đầu hỏi:“Muội muội, có cái gì nha? Sao ta không có nhìn thấy?”
“Ngươi nhìn lại xem.” Hiệp tâm cười nói, nụ cười ngọt ngào giống như cửa hàng bán bánh kẹo bên đường, Hiệp Phàm khi đó nhìn cảm thấy hết thảy đáng yêu, tiểu cô nương này cưởi làm người ta chỉ muốn chạy lại ôm một cái. Còn một Hiệp Phàm khác, tiểu cô nương kia mới có 8, 9 tuổi tên gọi Tiểu Hiệp Phàm (là người mà Hiệp Phàm nhập vào)….tiếp diễn cảnh chính mình quay người nhìn lại xuống vách núi (em Hiệp Phàm này tự tử), liền cảm thấy có người đẩy “chính mình” xuống (em Tâm kia đẩy em Tiểu Phàm xuống), thanh âm mềm mại, ngọt ngào nói:“Tỷ tỷ, ngươi nếu không nhìn thấy, chi bằng xuống hẳn dưới đó xem đi.”
Sau đó, Hiệp Phàm liền trượt chân rơi xuống vách núi. Giống một mảnh lá cây, một chút động tĩnh đều không có phát ra, thậm chí nô bộc xung quanh đều không phát hiện.

Liền sau đó, là tiểu cô nương Hiệp Tâm ngọt ngào thanh âm, liên tục hét to:“Tỷ tỷ ngã xuống mất rồi ! Tỷ tỷ ngã xuống mất rồi !–”
Đó là trí nhớ cuối cùng của Tiểu Hiệp Phàm, cũng là trí nhớ cuối cùng của Hiệp Phàm.
Tiểu Hiệp Phàm là bị muội muội cùng cha khác mẹ đẩy xuống vách núi. Mà bản thân Tiểu Hiệp Phàm, cùng là bản thân Hiệp Phàm cam tâm tình nguyện nhảy xuống, nàng thật không muốn sống sao, có lẽ sống vậy quá đủ rồi chăng.
Chính là, Tiểu Hiệp Phàm đã chết, nàng, Hiệp Phàm, một nữ tử trùng tên trùng họ sống dưới thân xác này, linh hồn im lặng bám vào thân xác thiện lương của Tiểu Hiệp Phàm. Nàng sống dưới thân phận này, trong triều đại xa lạ này ước chừng đã đc 10 năm, khi theo Tiểu Hiệp Phàm rơi xuống vách núi hãy còn là một tiểu cô nương 8 9 tuổi mà bh đã là một đại cô nương 18 19 tuổi.
18 19 tuổi….cũng tầm tuổi này nàng đã nhảy từ vách núi tự vẫn
“Phàm nhi, nghĩ cái ji vậy ? Trông ngươi xuất thần thế ?” Nhạc Tình Mai nhẹ nhàng huých Hiệp Phàm 1 chút, quan tâm hỏi.
Hiệp phàm phục hồi tinh thần lại, mỉm cười, lẳng lặng nói:“Không có gì, chỉ lạ đột nhiên có chút thất thần. Sư phụ, người nói ji thế.”
Nhạc tình mai khe khẽ thở dài, trong lòng thương tiếc, tiểu nha đầu này, qua bao năm vẫn không thoát khỏi đc nỗi sợ hãi. Cũng khó trách, một tiểu cô nương 8, 9 tuổi bị rơi xuống cả vạn trượng, tự nhiên thành nỗi ám ảnh , có điều tiểu cô nương này mệnh tốt, chỉ bị hôn mê, ngay một xước ngoài da cũng ko bị, từ lúc cứu trở về nhà, nghỉ ngơi có một canh h liền tỉnh dậy
“Nếu phải nói, ngươi thực sự là người may mắn, từ trên cao như vậy rơi xuống, thế nhưng một chút ngoại thương cũng không có, chỉ hôn mê có 1 canh h, ngay cả sư phụ ta đều phải nói ngươi không phải người bình thường, vậy mà tên ngươi lại là Phàm, thật sự là ủy khuất ngươi .” Nhạc Tình Mai mỉm cười nói, nhìn trước mặt Hiệp Phàm, ngày nào còn là một tiểu cô nương tám chín tuổi nay đã trưởng thành, một đại cô nương mắt ngọc mày ngài.

Hiệp Phàm thản nhiên cười cười, đúng vậy, nàng cũng cảm thấy thật kì quái, như thế nào có thể từ hiện đại chạy đến cổ đại, nhưng lại hảo hảo sống sót, tuy rằng lại một lần nữa làm tiểu cô nương 8 9 tuổi lại trải qua 10 năm, nhưng, ngẫm lại, đúng là cực kì may mắn . Ở thời hiện đại Hiệp Phảm ủy khuất không chịu nổi, sống trong thân thể này là một thiên kim tiểu thư được mọi người sủng ái, vẻ bề ngoài tú lệ, có gia thế tốt, có tương lai tươi đẹp, so với chính mình ở hiện đại đã thấy may mắn không chịu nổi.
“Nghe nói, phụ thân ngươi thay mặt 3 tỷ muội ngươi chọn rể ?” Nhạc Tình Mai quan tâm hỏi.
Hiệp phàm gật gật đầu, lẳng lặng nói:“Đúng vậy, nay 3 tỷ muôi chúng ta đều là hắn tự chọn, việc ji phải lao tâm phí sức nghĩ về mấy cái đó làm ji.”
“Ngươi muốn phu quân mình là người thế nào?” Nhạc tình mai trêu chọc hỏi.
Hiệp phàm mỉm cười nói:“TẤt nhiên là muốn một người đối vs Phàm Nhi toàn tâm toàn ý.”
Nhạc tình mai mỉm cười nhìn đồ nhi của mình, một nữ tử luôn im lặng, tựa như có tâm sự khó giãi bày, nhưng thông minh, tốt bụng, thanh lệ, ôn hòa, nhìn đến nàng, thật giống như thấy đượcchính mình trc’ kia. Nhớ lúc mình còn trẻ chỉ là một nữ tử đơn thuần, gặp người nam nhân kia, vừa gặp đã thương, chấp nhận gả cho, yêu, lại bị người ta hưu, kết cục là bị quên lãng.
“Sư phụ hy vọng ngươi có thể gặp được người trong mộng.” Nhạc tình mai nhẹ nhàng nói, lại khe khẽ thở dài, với gia thế, dung mạo của Hiệp Phàm, tuyển được vị hôn phu xuất sắc tuyệt đối không phải cái việc khó, có thể tuyển được một nam tử thực lòng yêu thương cũng nắm chắc đến vài phần?
“Cám ơn sư phụ.” Hiệp phàm đột nhiên có chút xuất thần sửng sốt, lại kèm theo vài phần ưu thương nói: “Hy vọng có thể như sư phụ mong muốn. Chính là,Phàm Nhi cũng biết, lấy Phàm Nhi gia thế, bề ngoài, nếu muốn tìm một gia đình phú quý, cũng không phải việc khó, nhưng nếu muốn tìm một nam tử thực lòng yêu thương mình cả đời,lại là một việc khó thành.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi