NẾU YÊU CHỈ LÀ GẶP THOÁNG QUA



Edit: Đình Công Hội
Bêta: Everybody read it

***
Hiệp vương phủ, đèn đuốc sáng trưng.
Thủ phủ thứ nhất trong Kinh thành, trọng thần thứ nhất trong triều, tay cầm binh quyền, đất đai rộng lớn, đây là nơi náo nhiệt nhất nhì KinhThành. Nhất là nay chọn rể cho ba nữ nhi duy nhất trong nhà, lại càng khiến người ta chen chúc lại xem
Hiệp Trà,Hiệp Phàm, Hiệp Tâm, là ba vị thiên kim của Hiệp vương phủ. Đại tiểu thư đoan trang trầm ổn, nhị tiểu thư điềm tĩnh thanh tú, tam tiểu thư hoạt bát xinh đẹp. Người người đều nói họ là mỹ nữ đứng hang nhất nhì trong Kinh thành
Tam tỷ muội sinh ra cùng năm, là Hiệp Vương gia nhất thê nhị thiếp cùng năm hạ sinh.

Hôm nay, càng náo nhiệt hơn nữa cũng vì người đứng đầu võ lâm, Ngạo Lâm sơn trang thiếu trang chủ Lâm Hi Thần đến đây cầu hôn. Lâm Hi Thần, thiếu trang chủ duy nhất của Ngạo Lâm sơn trang, tuổi cùng lắm cũng chỉ 23, trên giang hồ không ai không biết, không ai không nghe danh. Anh tuấn mà phong lưu, không biết bao nhiêu cô gái nguyện chỉ có mình hắn trong lòng. Hắn võ nghệ cao siêu, phong lưu phóng khoáng, nếu luận thanh danh, không ai bì nổi, nếu luận tư cách, không ai còn gì để bình luận. (=p~ J)
Thời điểm Hiệp Phàm trở lại Hiệp vương phủ, cố ý tránh đi cửa trước, mà đi đường vòng xuống cửa sau. Mơ hồ nghe được có người nói chuyện, lập tức lắc mình trốn vào phía sau dãy núi giả, nàng theo Nhạc Tình Mai học võ nghệ, trừ bỏ chính nàng, ngay cả nha đầu Tiểu Liên thân cận bên người cũng không biết được.
Trong mắt mọi người nàng cũng chỉ là một thiên kim tiểu thư có tính cách trầm lặng trong Hiệp vương phủ, đa tài đa nghệ mà mọi người biết cũng chỉ đến cầm kì thi hoạ và nữ công gia chánh mà thôi.
“Nô tài đã thay thiếu chủ tử xem qua . Đại tiểu thư là người đoan trang thủ lễ , là thê tử Từ thị của Hiệp vương gia hạ sinh; Nhị tiểu thư im lặng không thích náo nhiệt, là vợ hai của Hiệp vương gia Lam thị hậ sinh; Tam tiểu thư là Lí thị sủng thiếp của Hiệp vương gia hạ sinh, trời sanh tính hoạt bát, dung mạo xinh đẹp.”
“Hừ.” Một thanh âm lười biếng theo trong lỗ mũi hừ một tiếng, không kiên nhẫn nói,“Toàn chuyện không thú vị, chỉ tại cha nghĩ ra, cùng lắm cũng chỉ là một đám nữ tử nàh giàu ngu dốt, nhìn như đóa hoa để trưng trên bàn mềm mại, kỳ thật chỉ có vẻ ngoài còn trông được như thế thà rằng ta dung gối thêu hoa còn tốt hơn. Lời Nói thật cho ngưoi nghe, ta căn bản là không nghĩ thú bọn họ, ngươi thay ta tìm một l‎ do từ chối khéo là được rồi. Nghe nói, nới này có một tiệm rượu rất nổi danh, ta đi trước nếm thử đã.”
“Thiếu chủ tử, ngài chớ để –”
Thanh âm vừa nãy không còn nữa, giống như người nọ đã rời khỏi đó.
Hiệp phàm vừa muốn động, cảm thấy có chút không đúng, lập tức dừng người lại, cả người cứng ngắc đứng, hô hấp cũng trở nên có chút thương xúc.
“Ngươi là ai? Tránh ở nơi này làm cái gì?” Một thanh âm lạnh lùng hỏi, một cái thân ảnh cao ngất che khuất ánh sáng ít ỏi, phía sau núi giả đột nhiên càng trở nên âm lãnh gấp bội.

Hiệp phàm trong đầu vòng vo trăm ngàn bối rối, giấu đầu lòi đuôi, việc ngốc tốt nhất không cần làm, thân thủ người nàycho thấy hắn cũng không phải là một người bình thường, nàng tốt nhất không cần nhiều chuyện.
“Ta là người trong Hiệp vương phủ.” Hiệp phàm chỉ chỉ vào cánh cửa sau của Hiệp vương phủ, thấp giọng, cố ý có chút khẩn trương giải thích,“Vừa mới đi đến nơii này, mơ hồ nhìn đến phía trước có hai vị nam tử ở đó nói chuyện, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, ta sợ bị người khác nhìn thấy sẽ có chút khó xử, cho nên vội vàng trốn ở sau dãy núi giả này, cũng không tính làm cái gì. Những tưởng chờ nhị vị nói xong rời đi ta sẽ trờ về phủ, không nghĩ, vẫn là bị ngươi phát hiện . Ngươi là người nào đây? Như thế nào lại đứng ở ngoài cửa hậu viện của Hiệp vương phủ?”
Lâm hi thần lạnh lùng đánh giá nữ tử trước mặt, quần áo, nhan sắc, hẳn là Hiệp vương phủ nô tỳ. Nói như thế, nhưng Hiệp vương phủ xem ra cũng rất gia giáo, một cái nô tỳ mà có thể nói chuyện hữu l‎í‎ như thế này, tuy rằng có chút kích động, trông trông còn phú qu‎ hơn nô tỳ những nhà khác gấp trăm ngàn lần.
“Hừ, bất quá là ngoài cửa hậu viện Hiệp vương phủ, chẳng lẽ không cho ngoại nhân đi lại sao ?” Lâm hi thần lạnh lùng trào phúng,“Cũng quá xem trọng người trong Hiệp vương phủ đi.”
Hiệp phàm không hé răng, không biết vì cái gì, thanh âm người này làm cho nàng trong lòng cực không thoải mái, trong thanh âm này, luôn luôn mang chút thành phần quen thuộc mà nàng không hiểu, giọng nam trung, từ tốn, trêu chọc, khinh thường, thậm chí lạnh lùng, đều là nàng đã nghe qua đến mấy vạn lần, đến nay không thể quên.
“Ngẩng đầu lên ta coi xem.” Lâm hi thần đột nhiên nói.
Hiệp phàm không cam tâm tình nguyện, không muốn ngẩng đầu, nhìn người trước mặt mình. Người này, khiếng nàng toàn bộ ngẩn ngơ, không phải tướng mạo, mà là thần thái, rất giống một người, một người làm cho nàng vừa yêu lại vừa hận, thề đời đời kiếp kiếp cũng không nguyện gặp lại người đó.
“Ngươi trừng mắt nhìn ta để làm chi? Ta có nhiều cái mũi hay nhiều cái mồm hả ? Hay là có ba con mắt ?” Lâm hi thần không kiên nhẫn nói, hắn bị nữ nhân nhìn đến phiền hà , biết bao nhiêu nữ nhân lúc nào cũng nhìn hắn như vậy, nhìn làm ặt hắn muốn cứng đơ.
“Cũng không hẳn. Ngươi bộ dạng rất tuấn tú, nhưng, ta thực chán ghét ngươi!” Hiệp phàm thật sự hận thấu loại người lúc nào nói ra cũng cho là mình đúng đắn.

Lâm hi thần một thú vị nhíu mày, còn có nữ nhân đứng trước mặt hắn nói chán ghét hắn, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời từng có. Hắn híp mắt lại thu hút, giống con báo nguy hiểm săn mồi, nhìn chằm chằm con mồi trước mặt, có một loại hơi thở đãm mùi máu bay ra.
Hiệp phàm cảm giác sắp nguy hiểm, thông minh ngậm miệng lại. Kỳ thật, nàng chán ghét cũng không phải người đứng trước mặt này, mà là cái thần thái của người này rất giống “tên kia”.
Mười năm thời gian, đã quen thuộc sống trong triều đại này, mà sinh mệnh của nàng còn lưu giữ lại tận 17 18 trí nhớ của thân thể này. Thân thể kia toàn kí ức không vui , u ám , làm cho nàng ước gì quên nhanh lên .
“Người của Hiệp vương phủ đều có chút chanh chua lợi hại nha.” Lâm hi thần lạnh như băng nói, hắn chán ghét những nữ nhân thông minh, nhất là nữ nhân tự cho chính mình thật thông minh.
Ở trong bóng tối khuất sau tảng núi, thấy không rõ khuôn mặt Hiệp Phàm, chỉ mơ hồ cảm thấy đường cong cự kì nhu hoà , hẳn là cái ôn thuần nữ tử, còn có trong ánh mắt ánh lên vẻ u buồn cùng lanh lợi. Nô tỳ này quả thực trông không tầm thường như thế.
Hiệp phàm vẫn là không hé răng, hiện tại nói cái gì đều là sai, hơn nữa càng giải thích lại càng thêm hiểu lầm
Lâm hi thần nghiền ngẫm nhìn nữ tử trước mặt, khá là thông minh, biết bảo trì trầm mặc. Hắn đột nhiên đến đây hưng trí, khó có nữ nhân không gây cho hắn cảm giác chán ghét, một người uống rượu là uống, hai người uống rượu cũng là uống, huống hồ nữ nhân này coi như cũng thanh tú, có lẽ có thể mang đi để tránh nhàm chán.
“Nha đầu, đi cùng với ta uống chén rượu thế nào hả?”
Hiệp phàm thiếu chút nữa ột cái tát đánh tới trên mặt nam nhân đầy tự tin này, thật sự đáng giận, hắn nghĩ chính mình là thiên hạ vô song không ai bì nổi sao ?! Nhưng ‎ nghĩ cùng lời nói không giống nhau, Hiệp Phàm mỉm cười, sáng khoái đáp ứng.“Tốt. Ở nơi này tiệm rượu Thưởng Bạch Nhật là quán rượu số một kinh thành , nếu là thích uống rượu, chỗ ấy là sự lựa chọn đầu tiên.”
Lâm hi thần sửng sốt, nha đầu này đúng thật kì quái, một cái nhu nhược nữ tử, thời gian muộn thế này xuất hiện ở đây, vốn đã cực kì kì quái , thấy hắn chỉ là một nam nhân xa lạ, thế nhưng lại rất thản nhiên đối mặt, chính vì thế lại càng them kì quái.

“Hảo, sảng khoái, như vậy chúng ta đi luôn bây giờ đi.” Lâm hi thần đem nghi hoặc đặt ở đáy lòng, trên mặt mang nụ cười, trong mắt lại cất giấu sự soi mói, trêu đùa,“Nếu là ta lừa ngươi thì như thế nào?”
Hiệp Phầm trong tâm thực tức giận, nhưng trên mặt lại mỉm cười, thản nhiên nói:“Nếu nói lừa, khó nói ai lừa ai. Ngươi chẳng phải là người tới Hiệp vương phủ cầu hôn đi? Tóm lại là muốn láy một người trong Hiệp vương phủ , nếu là thực lừa ta, ta liền gả cho ngươi, như thế nào?”
Lâm hi thần thiếu chút nữa không đi nổi nữa, nhìn Hiệp Phàm, trào phúng nói:“Ngươi cho ta là người sẽ cưới vợ sao? Nếu muốn kết hôn ta cũng sẽ lấy một người hữu dụng , ngươi chỉ là một kẻ thấp hèn, chỉ là nô tỳ tỏng Hiệp vương phủ, cho ngươi đi theo ta uống rượu cũng là nhất thời cao hứng, nếu luận theo lẽ phải, sợ là ngươi không xứng nói chuyện với ta!”
Trong tâm Hiệp Phàm tê rần, giống như thế, người kia cũng từng như vậy đứng ở trước mặt nàng, không lưu tình chút nào nói ra lời nói lạnh lùng giết chết sinh mạng nàng,“Ngươi chỉ làm một người bình thường, ta bất quá chỉ là cảm thấy nhàm chán liền tìm một cái trò chơi nhỏ, ngươi thật đúng là làm rất tốt, ngươi không cảm thấy rất buồn cười sao?!” Những lời nói này làm tâm nàng đau muốn chết, thật tình yêu người ta, nhưng nhưng bất quá chỉ là một trò chơi cho người ta chơi đùa khi nhàm chán, nàng thật sự không còn mặt mũi nào gặp mọi người, cho nên muốn chết. Nay nghĩ lại, nàng chết thật đúng là tiện nghi cho người kia,hắn đỡ phỉa nghĩ biện pháp để giải quyết cục phiền toái là nàng.
“Đi hay là không đi!” Lâm hi thần không kiên nhẫn hỏi.
“Đi!” Hiệp phàm bình tĩnh nói, nay, lòng nàng có tự tin có thể đối diện với sự vũ nhục này, thực làm ‘Hiệp vương phủ’ ba chữ là không ra gì cả? Nếu thật sự là không chịu được như thế, hắn cần gì tới đây làm thân, tự coi mình là thiên hạ vô song chắc, Hiệp vương phủ không gả cho hắn thì chẳng lẽ không thể lấy chồng chắc?
Lâm hi thần khinh miệt nói:“Cũng bất quá như thế.”
Trong tâm Hiệp Phàm mắng hắn trăm ngàn lần “hỗn đản”, trên mặt lại không chút biểu tình, âm điệu thường thường nói:“Quên đi, nếu cùng người đôi co thì ta chính là đứa ngốc, làm sao có thể chỉ vì một đứa ngốc mà tức làm gì chứ ? Tiệm rượu Thưởng Bạch Nhật thật là tốt, nếu như ta sợ ngươi bỏ đi thì rượu này thật phí rồi.”
Lâm hi thần sửng sốt, theo bản năng hỏi lại:“Ngươi mắng ta là đứa ngốc?”
Hiệp phàm không hé răng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi