NGÃ RẼ CỦA TÌNH YÊU



“Ông ơi, cháu đau lắm ông biết không? Bây giờ cháu không còn đường nào để đi nữa rồi, đến ông cũng bỏ rơi cháu, tất cả mọi người đều bỏ rơi cháu, cháu đau lắm.”
“Như Ý, thả Tô Tư Yên ra đi rồi chúng ta sẽ trở lại như xưa, không có Phó Mặc Thần nhưng vẫn còn ông mà.”
Bối Như Ý trong một giây phút nào đó khẽ dao động nhưng rồi cô ta liền lắc đầu, nước mắt vẫn tiếp tục rơi: “Không còn có thể quay trở lại nữa rồi, cháu bây giờ là kẻ gϊếŧ người, cho dù ông không quan tâm thì cảnh sát rồi Phó Mặc Thần sẽ không tha cho cháu.”
Phó Mặc Thần nhẹ nhàng từng bước từng bước tiến lại gần: “Tôi sẽ không làm gì cô, chỉ cần thả cô ấy ra, bên phía cảnh sát tôi sẽ bảo lãnh giúp cô, Bối Như Ý, đưa tay cho tôi.”
“Phó Mặc Thần, anh đứng yên đó, đừng lại gần đây!”
Con dao trên cổ Tô Tư Yên lại thêm chút lực, máu càng lúc càng chảy nhiều nhuộm đỏ chiếc váy cưới trắng tinh.

Trên những viên đá quý gắn trước ngực còn sót lại những giọt máu đỏ thẫm, lấp lánh.
Phó Mặc Thần giơ hai tay lên: “Tôi đứng lại rồi, có thể bỏ dao xuống không?”
Đằng sau cô ta thì rốt cuộc bọn Hàn Lục cũng tới tiếp cận.

Phía trước Phó Mặc Thần sẽ dần dần làm phân tán sự tập trung của Bối Như Ý còn phía sau bọn Hàn Lục sẽ lo liệu.
Bối Như Ý cảm nhận được phía sau có người liền bất giác quay lại, lợi dụng lúc này Phó Mặc Thần chạy nhanh tới nắm chặt lấy cổ tay đang cầm dao kia giằng mạnh.

Bọn Hàn Lục phản ứng nhanh đẩy Bối Như Ý vào bên trong.


Hai bên giằng co cuối cùng thì con dao cũng rơi xuống nhưng vô tình Phó Mặc Thần đã dùng một lực nhẹ đẩy Bối Như Ý ngã xuống.

Bối Như Ý ngã về phía lan can liền nhanh chóng rơi xuống, kết cục này cô ta đã đoán trước được rồi, nhắm mắt để cơ thể rơi tự do.

Nhưng một lực đạo đột nhiên kéo tay cô ta lại, Bối Như Ý vô thức mở mắt.
Không phải là Phó Mặc Thần lại càng không phải là cảnh sát, người cuối cùng kéo cô lại lại chính là người cô vừa mới cầm dao muốn gϊếŧ chết.

Bối Như Ý nở một nụ cười cuối cùng, nụ cười này như đã gỡ bỏ được những nút thắt trong lòng, cuối cùng thì cô cũng hiểu tại sao Phó Mặc Thần lại thích người phụ nữ này rồi.
Tô Tư Yên cổ vẫn chảy máu nhưng tay lại nắm chặt tay của Bối Như Ý, vào lúc giằng co cô đã nhận thức việc Bối Như Ý bị đẩy ngã xuống.
Phó Mặc Thần bên cạnh chất vấn: “Em làm gì vậy?”
Tất cả mọi người bên cạnh cũng vô cùng ngạc nhiên, chỉ có mình Châu Liên hiểu được, cuối cùng thì cô vẫn không nỡ.
Bối Như Ý nhìn Tô Tư Yên nở nụ cười cuối cùng tự do và phóng khoáng, giây phút ấy lòng cô ta như được nhẹ nhõm.

Đã là quá đủ rồi.

Bàn tay còn lại của Bối Như Ý kéo tay cô ra, Tô Tư Yên vẫn nắm chặt liên tục nói: “Nếu cô chết rồi tôi sẽ cắn dứt lương tâm.”
Bối Như Ý dùng khẩu miệng: “Cảm ơn cô, Tô Tư Yên.”
Rồi tay của Bối Như Ý nhẹ nhàng gỡ bàn tay của Tô Tư Yên ra, đôi mắt khẽ rơi xuống những giọt nước mắt, miệng mỉm cười.

Tô Tư Yên cố gắng cúi sâu hơn nắm lấy tay cô nhưng vẫn không kịp.
“Bối Như Ý……”
Tiếng hét của cô vang vọng khắp sân thượng, Phó Mặc Thần kéo cô lại ôm vào lòng.

Tô Tư Yên khóc nức nở rồi ngất đi.
Bối Như Ý rơi từ trên tòa nhà cao tầng xuống thân thể bị tổn thương nghiêm trọng.

Thời khắc cơ thể này chạm đất cũng là lúc cô ta đã bước chân vào cánh cửa của thế giới bên kia.

Giây phút phát hiện ra Tô Tư Yên nắm chặt tay mình cô ta đã rất hối hận nhưng cũng đã gỡ bỏ được nỗi nặng lòng bấy lâu nay.


Là mình cô đã cố chấp đeo đuổi thứ vốn dĩ không thuộc về mình.

Sự ra đi của Bối Như Ý chính là cái kết thúc cuối cùng khép lại tất cả.
---------------------
Bên ngoài phòng bệnh, Phó Mặc Thần suy nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra.

Anh nhìn xuống đôi bàn tay vẫn còn dính máu của Tô Tư Yên.

Lại nhớ tới cảnh Bối Như Ý tự mình nhảy xuống chọn lấy cái chết.

Trong chuyện này thực sự chẳng là nỗi của ai cả.

Lúc anh bế Tô Tư Yên rời đi trong lòng chưa từng nghĩ tới việc ngoái lại nhìn Bối Như Ý lần cuối.

Đàn ông suy cho cùng vẫn chỉ là loài động vật máu lạnh.
Tiếng ho dài của Tô Tư Yên khẽ đánh thức suy nghĩ của Phó Mặc Thần.

Anh đẩy cửa tiến vào, Tô Tư Yên nhìn anh.

Mắt hai người chạm nhau.
“Em cảm thấy thế nào?”
Tô Tư Yên quay sang một bên không dám đối diện với anh, có lẽ cái chết của Bối Như Ý khiến cô đau lòng.
“Em ổn rồi!”
Anh tiến lại gần chỗ cô, khẽ vuốt những ngọn tóc mềm mại, giọng chưa bao giờ hiền lành đến vậy: “Em cảm thấy day dứt vì cái chết của Bối Như Ý.”
“Không, chỉ là em nghĩ nếu cứu được cô ta lúc ấy thì sẽ có thêm một sinh mạng khác được sống.”
“Em quá lương thiện rồi, dù sao thì nếu cô ta không chết thì vẫn sẽ phải vào tù sống cuộc đời đau khổ và dằn vặt, chết đối với cô ta mà nói lại chính là sự giải thoát.”
Tô Tư Yên gật đầu: “Em hiểu rồi.”
“Ừm, chờ khi nào vết thương của em khỏi hẳn, chúng ta tiếp tục buổi lễ hôm trước.”
Tô Tư Yên không trả lời câu hỏi này, ngược lại nói sang chuyện khác: “Cha mẹ em đâu?”
“Ông ấy vừa có một ca phẫu thuật nên đi trước rồi, mẹ em về nhà nghỉ ngơi trước, còn giao lại em cho anh, được rồi nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài một lát.”
Phó Mặc Thần đắp chăn cho Tô Tư Yên rồi khẽ quay đầu rời khỏi phòng, anh vừa đi một bước thì Tô Tư Yên kéo ống tay áo anh lại.


Phó Mặc Thần quay lại, ánh mắt cô nhìn anh có vẻ muốn nói gì đó.

Phó Mặc Thần không nhịn được đành quay lại.
“Em có gì muốn nói nữa sao?”
Tô Tư Yên ấp úng nhưng rồi cũng nói: “Anh có thể ở đây tới khi em ngủ không? Có vài chuyện em muốn hỏi anh.”
Phó Mặc Thần đứng bên cạnh khẽ ngồi xuống cạnh giường cô, ánh mắt dịu dàng: “Được, em nói đi.”
“Những lời Bối Như Ý nói có phải sự thật không? Anh thực sự…”
“Nếu anh nói phải thì sao? Em sẽ ghê sợ anh ư?”
Tô Tư Yên lắc đầu: “Người ngoài nói sao em không quan tâm nhưng anh tuyệt đối đừng giấu em quá nhiều điều, em sợ rằng mình sẽ không chịu nổi.

Hứa với em sau này có chuyện gì cũng phải nói với em.”
“Được, anh hứa với em.

Em bây giờ yên tâm ngủ được chưa?”
“Vẫn còn một chuyện nữa em muốn nói.”
“Được, anh sẽ lắng nghe.”
“Mẹ của Bối Như Ý, có thể cho người chăm sóc bà ấy tốt một chút không? Dù sao trong lòng em vẫn có chút áy náy.”
Đối với câu hỏi này Phó Mặc Thần không trả lời.

Đưa tay lên chạm khẽ vào gương mặt của Tô Tư Yên, ánh mắt có chút buồn phiền: “Tô Tư Yên, đừng nghĩ cho người khác nữa, cô ta là kẻ đã muốn gϊếŧ em.”
Cô nắm lấy tay anh, đặt nốt bàn tay kia của mình lên, ánh mắt trong vắt như chính sự lương thiện của cô ấy vậy: “Dù sao thì cô ấy cũng có nỗi khổ, tuy cô ấy với em là tình địch nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là vì một chữ tình, ân oán trước kia xem như là cho qua đi.”
"Chuyện này để sau hãng nói, em ngủ chút đi!’
Tô Tư Yên cũng không miễn cưỡng Phó Mặc Thần thêm nữa, với tính cách của anh càng miễn cưỡng càng không có kết quả vì vậy cô nghe lời anh nhắm mắt thiếp đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi