NGÃ RẼ CỦA TÌNH YÊU



Hơi thở của anh khiến cô rất yên tâm, chốc lát đã rơi vào giấc ngủ.

Gương mặt cô khi ngủ vén hết muộn phiền thật đẹp.

Phó Mặc Thần nhìn một lúc lâu rồi mới đóng cửa rời đi.
--------------------------
Ngoài trời Hàn Bân đã đứng chờ bên ngoài, gương mặt anh ta càng lúc càng cuốn hút ở.

Dạo này bọn họ có rất nhiều chuyện để giải quyết, anh bận tới nỗi không có thời gian nói chuyện với cô bạn gái siêu sao kia.

Qua vài ngày nữa được nghỉ rồi tính tiếp.

Hàn Bân vừa nghĩ được một lát thì thấy Phó Mặc Thần đi ra, anh theo Phó Mặc Thần lên xe.

Vừa lái xe vừa báo cáo công việc:
“Hàn Bạch ở bên Macao có nói lại Trình hướng với Irc dạo này có chút đụng chạm, hôn lễ này anh ta không thể trở về được.”
Phó Mặc Thần nghe xong cũng chỉ khẽ “ừ” một câu rồi cũng chẳng nói gì nữa.


Thực ra trong lòng anh biết lí do của việc Hàn Bạch không muốn trở lại.

Từ ngày Tô Tư Yên trở về chưa lần nào hai người bọn họ chạm mặt.

Hàn Bạch không giống với những người đàn ông khác.

Khi nào cần đối mặt anh sẽ ra mặt giải quyết, khi nào cần hành động anh sẽ hành động.

Mỗi một bước đi đều có sự lựa chọn kỹ không giống với Phó Mặc Thần.

Với Phó Mặc Thần chỉ cần có liên quan tới Tô Tư Yên là anh không còn bất cứ suy nghĩ gì nữa.
“Giám đốc, vậy còn Trình lão đại, anh định không giải thích?”
“Cậu ta quá hiểu tôi, vả lại bây giờ Trình gia với Irc đấu chọi gay hắt, hắn còn dám cả gan bắt sát thủ ngay bên cạnh Irc thì cũng chẳng còn thời gian để tâm tới chuyện của tôi.

Được rồi, lần sau tôi sẽ nói với cậu ta.”
“Dạ thưa giám đốc.”
Hàn Bân nhìn thái độ và sắc mặt anh có điều muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Vẻ rụt rè này của Hàn Bân làm Phó Mặc Thần chú ý.

Anh xắn ống tay áo lên, giọng trầm thấp: “Còn có chuyện gì nữa sao?”
“Chuyện là tôi có việc riêng cần giải quyết, giám đốc anh có thể….?”
Lông mày anh liền cau lại, thái độ của Hàn Bân ngay lập tức quay ngoắt đi: “Thực ra chuyện cũng rất nhỏ, tôi chờ thêm vài hôm cũng được.”
“Đêm nay đưa hết tài liệu cần ký và dự án mới cho tôi, tạm thời cho cậu nghỉ phép hai ngày.”
Nghe lời này của Phó Mặc Thần gương mặt Hàn Bân liền bừng sáng hận không thể chạy ra hôn anh mấy cái, ánh mắt cảm động nhìn qua gương chiếu hậu.
“Cất ánh mắt đó đi nếu không tôi lại đổi ý.”
Hàn Bân ngay lập tức nhìn sang chỗ khác, ho khẽ: “Vậy tôi sẽ mang ngay thưa giám đốc.”
------------------------
Buổi chiều đẹp trời Phó Mặc Thần đón Tô Tư Yên xuất viện.

Vừa nhìn thấy Phó Mặc Thần đi vào, miệng Tô Tư Yên bất giác cười nhẹ một cái, cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Trên đường trở về Tô Tư Yên liền hỏi: “Hai đứa nhỏ sao rồi? Dạo này ở bệnh viện em rất nhớ chúng.”
Phó Mặc Thần đang lật dở tài liệu liền bỏ xuống, đưa tay xoa đầu cô hôn nhẹ lấy một cái trên trán, giọng an ủi: “Em yên tâm, chúng nó rất khỏe, anh đón cả hai về Phó gia rồi, ông nội từ sau khi Bối Như Ý chết rất cắn dứt, có hai đứa nhỏ ông cũng vui lên phần nào.”
“Vậy cha mẹ em thì sao?”
“Họ không phản đối có điều con gái chúng ta sẽ theo họ của em, anh đồng ý rồi.”
“Em chỉ sợ họ buồn.”
Phó Mặc Thần kéo Tô Tư Yên vào lòng, ngửi mùi hương trên cơ thể cô, cảm nhận hết những nhớ nhung nhiều ngày.

“Đừng lo, có anh ở đây rồi.”
Tô Tư Yên đưa tay vòng qua ôm lấy anh, đầu cô tựa vào ngực của người đàn ông này, dù có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ không nghĩ tới hai chữ “từ bỏ” nữa.

Cô nhận ra cô không thể sống thiếu người đàn ông này được.

Tay Phó Mặc Thần nắm chặt tay cô, hai người như đang ngầm trói buộc lẫn nhau.
--------------------
Trở về Phó gia, bảo vệ bên ngoài thấy xe của anh liền nhanh chóng cúi chào.

Phó Mặc Thần gật đầu rồi đi vào.

Phó Hạo trong nhà đang bên nôi của hai đứa nhỏ.

Đứa con trai thì hiền như bột mà đứa con gái thì rất hay khóc.

Chỉ cần có chút tiếng động hay không vừa ý là nó khóc ngay lập tức.

Nhiều lúc đến vú nuôi cũng bó tay.
Vừa vào tới sảnh cảnh tượng kia liền khiến cho gương mặt Tô Tư Yên dịu đi, miệng của Phó Mặc Thần bất giác cong lên.

Quản gia trong nhà liền thấy vui mừng.

Ở căn nhà này nhiều năm qua chưa từng có cảnh tượng hạnh phúc như này.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân!”
Tiếng chào của quản gia bất giác đánh thức Phó Hạo.

Ông ta liền trở lại gương mặt nghiêm nghị hằng ngày trong lòng ấm áp lên rất nhiều.

Vừa thấy Tô Tư Yên liền ra hiệu cho cô lại gần.
Tô Tư Yên thấy vậy nhìn Phó Mặc Thần, anh gật đầu cô liền bước tới bên cạnh Phó Hạo, cô chỉ dám đứng chứ không dám làm gì khác cho đến khi Phó Hạo lên tiếng: “Ngồi đi!”
Cô tiến tới ngồi trên ghế, Phó Mặc Thần cũng tự nhiên đi tới ngồi cạnh cô.

Giọng của Phó Hạo vang lên: “Mới xuất viện sức khỏe vẫn chưa được tốt, ta đã bảo dì Tú nấu cho cháu chút canh gà, lát nữa nguội rồi uống đi.”
Không còn cảm giác sợ hãi như lần đầu gặp, Phó Hạo lần này từ đầu tới cuối đều là sự quan tâm.

Tô Tư Yên quan sát người đàn ông đến tuổi tứ tuần này.


Đôi mắt cương nghị ánh lên vẻ hiền từ, đuôi mắt xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, cả trán cũng vậy.

Năm tháng đi qua để lại cho người đàn ông này càng nhiều nỗi sợ.

Nếu là khi còn trẻ chắc hẳn người đàn ông này sẽ vẫy vùng, mạnh mẽ cùng nghiêm khắc như Phó Mặc Thần.

Phó Hạo đã từng là huyền thoại trong giới đầu tư kinh doanh, cái tên này cũng chẳng còn xa lạ gì nữa.
Cho tới đời của Phó Thâm hay Phó Mặc Thần tuy đã đi về phía sau nhưng hễ nghe tới cái tên này kẻ nào cũng phải kính nể ông vài phần.

Từ phong thái cho tới cách nói chuyện đều khiến người ta nể phục.

Thời khắc cô ngồi bên cạnh Phó Hạo cũng chứng tỏ một điều rằng Phó Hạo đã bắt đầu tiếp nhận cô.
Tô Tư Yên luôn kính nể với người đàn ông này, không phải vì ông ấy là ông nội của Phó Mặc Thần mà vì cách ông ấy hành xử.
Cô đỡ bát canh lên để sang một bên rồi cúi đầu cảm ơn ông.

Trong thâm tâm Phó Hạo thực ra cũng cảm thấy rất hổ thẹn vì những gì trước đây đã làm với cô, ông không biết phải nói sao đành dùng sự quan tâm này vậy.

Thực ra con người ông cũng không cứng nhắc và nghiêm khắc như những gì bên ngoài ông biểu hiện chỉ là ông không biết cách bày tỏ, chính vì vậy mà rất nhiều lần vô tình làm khoảng cách giữa hai ông cháu thêm xa cách.
Tô Tư Yên nắm lấy tay ông, một tay đặt tay của Phó Mặc Thần lên nói: “Sau này chúng ta sẽ là một gia đình, cháu và Mặc Thần sẽ chăm sóc ông.”
Phó Hạo cười hạnh phúc, Phó Mặc Thần không giỏi biểu hiện nhưng cô biết là anh cũng đang vui.

Một nhà năm người thật là hạnh phúc biết bao.

Đang lúc tươi cười thì đứa nhỏ bên cạnh khóc ré lên như phản đối vậy.

Tất cả mọi người trong nhà đều cười phá lên.

Tô Tư Yên nhanh chóng đi tới bế nó lên dỗ dành, lần đầu tiên sau nhiều ngày xa cách được bế con gái bé bỏng trên tay, cảm giác thật hạnh phúc.
Cánh cửa Phó gia rộng mở chào đón Tô Tư Yên, khép lại những đau đớn, thương tổn của trước đây bắt đầu một cuộc sống mới với gia đình mới bỏ quên đi quá khứ không vui vẻ để tiến về phía trước.
--------------- hết -------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi