NGÃ RẼ CỦA TÌNH YÊU



Tô Hà trả lời: “Có rất nhiều chuyện ta muốn nói với con, chúng ta vào phòng đi.”
Tô Tư Yên mở cửa cho Tô Hà vào, vừa vào cô liền nói: “Nếu là chuyện con yêu ai thì thôi, chúng ta dừng ở đây đi, tạm thời con muốn ở một mình.”
Tô Hà lắc đầu: “Mẹ xin lỗi vì trưa nay đã nóng nảy như vậy.

Sau khi nghĩ lại, mẹ cũng sẽ vẫn nói là không tán thành con quay lại với người đàn ông đó nhưng mẹ sẽ không ép con, quyền lựa chọn thuộc về bản thân con, mẹ và cha con sẽ ở bên cạnh khi còn cần, đừng giận dỗi nữa.”
Tô Tư Yên lại gần ôm lấy mẹ, giọng buồn bã: “Làm sao con có thể giận mẹ đây, thực ra con cũng quá cố chấp, con xin lỗi.”
“Ngốc quá, mẹ chỉ sợ con tổn thương thêm lần nữa thôi.”
“Con sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa.”
“Vậy được rồi, bây giờ mẹ sẽ nói đến chuyện thứ hai.”
Tô Tư Yên ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy mẹ?”
Tô Hà lần nữa đề nghị: “Ta với cha con quyết định chuyển về Kỷ gia ở, con cũng đi cùng chúng ta đi.”
“Con…”
Tô Hà giải thích: “Thực ra sức khỏe của bà nội dạo này không được tốt, tâm trạng cũng bất ổn, ta với cha con muốn ở đó tiện thể chăm sóc bà ấy luôn.

Còn con, nếu được thì cũng nên chuyển về đó.”
Tô Tư Yên cân nhắc một chút, thật ra nếu chuyển về nhà họ Kỷ cũng không có gì là không được.

Chỉ là việc gặp anh sẽ khó khăn hơn một chút.


Bây giờ bà nội đang cần cô, dù không có nhiều tình cảm nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, cô không thể thờ ơ mà bỏ mặc huống chi cô còn là một y tá, lương tâm cô không cho phép mình làm vậy.
“Được con sẽ chuyển về đó, mẹ chờ con một lát.”
Cô vào tủ thu dọn đồ đạc, hành lí của cô không nhiều nên việc thu dọn cũng nhanh hơn.
Xe hơi đợi hai người dưới tầng, Kỷ Mạch Hằng cho người chuyển hành lý của họ về Kỷ gia còn Tô Hà và Tô Tư Yên ngồi lên xe ông trở về Kỷ gia.
Chuyến đi này cả ba người đều im lặng, mỗi người đều có những suy nghĩ trong lòng.

Kỷ Mạch Hằng lo lắng cho bệnh tình của Hàn Mạch, Tô Hà suy nghĩ về việc của Tô Tư Yên, Hàn Mạch còn cô thì bận lòng về Phó Mặc Thần.
------------------------
Phó Mặc Thần trong công ty đầu óc chỉ nhớ tới cô, suốt cả buổi ngồi nhớ cô.

Anh đang lập một kế hoạch, anh muốn họ cũng như những cặp đôi bình thường, hẹn hò, đi xem phim, có những giây phút của hai người.
Bắt đầu từ những điều đơn giản nhất.

Thực ra anh có một vấn đề vẫn lo lắng trong những ngày qua.

Chưa tìm được Bằng Hối vậy nên anh chưa thể để cô một mình.

Rất nhiều lần anh đã suy đoán những việc cô bị thương rồi bị ám sát đều có liên quan đến lão già ấy.

Phải giải quyết xong vụ này anh mới đường đường chính chính kết hôn mới cô được.

Hai người sẽ hạnh phúc.
----------------------
Đêm xuống, tại Phó gia, Phó Hạo vẫn ngồi trên bàn xem từng tấm ảnh của gia đình ông trước đó.

Vẻ mặt vui cười của Phó Mặc Thần rất đáng yêu, khác xa với bây giờ.
Từ ngày chuyện của Bối Như Ý xảy ra anh cũng chưa về nhà lần nào.

Một lão già như ông sống trong căn biệt thự lớn như vậy khó tránh khỏi hiu quạnh.
Nhiều lúc ông thực rất muốn gọi anh về nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cuộc sống của anh dường như không liên quan đến ông nữa rồi.

Dù là ông cháu ruột thịt nhưng Phó Hạo chưa một lần cười tươi với Phó Mặc Thần.


Hai người họ cứ lạnh lùng với nhau như vậy.

Tình cảm ông cháu ngày trở nên xa cách.
Nhiều lúc ông muốn nhìn thấy Phó Mặc Thần mà ước muốn nhỏ nhoi đó cũng không thể thực hiện được.

Có phải ông đã quá nghiêm khắc rồi không.

Lẽ ra ông không nên xen vào chuyện tình cảm của nó, khiến cho bây giờ ông cháu không thể nhìn mặt nhau ông cũng đau khổ lắm chứ.
Quản gia lại gần khuyên ông đi nghỉ sớm nhưng đều bị ông cự tuyệt.

Ông chưa muốn đi nghỉ chút nào, ông đang đợi Phó Mặc Thần trở về.
Quản gia phía dưới nhà nhấc điện thoại gọi cho anh.

Đầu dây bên kia Phó Mặc Thần nhấc máy: “Có chuyện gì không?”
Quản gia ấp úng: “Lão gia ông ấy rất nhớ cậu, cậu có thể về thăm ông ấy một chút không?”
Phó Mặc Thần không trả lời, quả thực cũng đã rất nhiều ngày anh chưa về từ sau vụ việc của Bối Như Ý.
Anh dừng một lát rồi trả lời lại: “Lát nữa tôi sẽ qua.”
Quản gia mừng rối rít, vội lên thông báo cho Phó Hạo.

Đây chính là khung cảnh thường thấy trong những gia tộc lớn.
-----------------------
Xe của Phó Mặc Thần đi vào trong bãi đỗ, anh khoác chiếc áo đen bên ngoài từ từ bước vào nhà.

Phó Hạo vẫn ngồi trên bàn, vừa nhìn thấy anh, ông liền bỏ cuốn album xuống.
Phó Mặc Thần sai người pha cho Phó Hạo một cốc sữa nóng, quản gia lập tức đi ngay.
Phó Hạo vẻ giận dỗi: “Cháu còn biết đường về đây ư? Ta tưởng cháu quên mất người ông già này rồi.”
Phó Mặc Thần ngồi đối diện Phó Hạo, vẻ mặt thản nhiên: “Vậy ai nhớ cháu tới nỗi giở cả album ra đây? Đêm muộn rồi còn không chịu đi ngủ.”
Phó Hạo không biết nói gì nữa đành ho vài tiếng lờ đi.

Quản gia cũng mang sữa lên rồi, Phó Mặc Thần đưa cho ông: “Cháu hi vọng là ông sẽ sống đến lúc được bồng chắt.”
“Mày… thằng mất dạy này, mày mong ông mày chết đi đúng không?”
“Nếu ông còn muốn bồng chắt thì uống sữa đầy đủ, đi ngủ sớm đi, dạo này cháu rất bận.”
“Cháu quay lại với người phụ nữ đó rồi?”
Phó Mặc Thần điềm nhiên thừa nhận: "Đúng vậy, sau khi cháu giải quyết nốt việc của Bằng Hối, cháu sẽ kết hôn với cô ấy.
“Cháu thật lòng muốn vậy?”
“Đúng, cháu yêu cô ấy thực sự, cháu không thể thiếu sống cô ấy, vì vậy mong ông hãy chấp nhận cô ấy.”
“Tùy cháu, ông sẽ không can dự nữa nhưng cháu có thể đồng ý với ta một chuyện không?”

“Được, ông nói đi.”
“Có thể thường xuyên tới thăm ta được không? Ta già rồi, lại có mỗi cháu là người thân duy nhất, vậy nên đừng để ta sống hiu quạnh trong căn nhà lớn này.”
“Được.”
------------------------
Đêm nay Tô Tư Yên có chút trằn chọc, cô đang nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra.

Thật thần kì, cô từ đứa trẻ không cha nay không những có gia đình mà còn là một gia đình thượng lưu, trở thành thiên kim.
Người cha mà lúc nhỏ cô ước ao ở ngay trước mắt, ông ấy rất ưu tú.

Cô còn có bà nội nữa.

Dù bà ấy không vui vẻ gì khi thấy cô nhưng dù sao vẫn là máu mủ tình thân.
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phó Mặc Thần.
Tô Tư Yên: Anh ngủ chưa?
Phó Mặc Thần nhanh chóng nhắn lại.
Phó Mặc Thần: Anh nhớ em quá vẫn chưa ngủ được.
Tô Tư Yên: *nhếch môi.
Phó Mặc Thần: Vậy là em không tin?
Tô Tư Yên: Nếu nhớ em sao không nhắn tin, anh bận thế cơ à?
Phó Mặc Thần: Anh sợ em mất ngủ, anh đang ở nhà chính chăm sóc ông nội, vất vả lắm đấy.
Tô Tư Yên: Thật trùng hợp, em cũng đang ở nhà chính, à mà không, em dọn về nhà chính ở rồi.
Phó Mặc Thần: *khóc.
Tô Tư Yên: Anh khóc gì chứ?
Phó Mặc Thần: tất nhiên là khóc rồi, em về đấy thì sao anh có thể gặp em dễ dàng đây.
Tô Tư Yên: *cười
Phó Mặc Thần: Sao lại cười? Chẳng lẽ em không muốn gặp anh? Em còn nợ anh phí tình nhân đấy, anh vẫn chưa đòi đâu.
Tô Tư Yên: anh nói phí gì ấy nhỉ? Sao em không biết nhỉ? Mới à?
Phó Mặc Thần: em đừng đánh trống lảng, anh có cả video ghi lại, nếu muốn xem anh có thể gửi, nhưng nội dung bên trong có gắn mác 18+.
Tô Tư Yên: lưu manh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi