NGÃ RẼ CỦA TÌNH YÊU



Phó Mặc Thần: Mai em rảnh không? Chúng ta đi xem phim.
Tô Tư Yên nằm trên giường vui vẻ, miệng cười ấm áp đọc từng dòng tin nhắn, cô không ngờ rằng hai người cuối cùng lại có thể như bây giờ.

Những đau khổ trước đây đều bị lãng quên, trước mắt bây giờ là hạnh phúc mà cô có.
Tô Tư Yên: Rảnh thì rảnh nhưng anh lại mời trực tiếp thế này, em phải suy nghĩ một chút.
Phó Mặc Thần: Còn phải suy nghĩ sao? Được một người đẹp trai, ga lăng như anh mời em còn dám từ chối?
Tô Tư Yên: Anh bớt tự kiêu đi.
Phó Mặc Thần: Vậy được rồi, quyết định như vậy, mai anh sẽ qua đón em, cũng muộn rồi em nên ngủ sớm đi.
Tô Tư Yên: Em vẫn chưa buồn ngủ.
Phó Mặc Thần: Vậy chúng ta tâm sự thâu đêm, anh cũng rất có hứng, chúng ta có thể nói về một vài chuyện chẳng hạn như tư thế em thích…
Tô Tư Yên đỏ mặt, dù không thấy gương mặt anh lúc này nhưng cô cũng tưởng tượng ra bộ dạng chọc ghẹo như thế nào.

Tim cô đập nhanh, miệng cười tươi.
Tô Tư Yên: Em buồn ngủ rồi, anh ngủ ngon.
Phó Mặc Thần: Anh vẫn muốn tâm sự hơn nhưng mà vì em anh đành hi sinh.


Ngủ ngon, mai gặp lại.
Tô Tư Yên: *lườm
Phó Mặc Thần: *bắn tim
Tô Tư Yên đặt điện thoại xuống bên cạnh, đặt báo thức kéo chăn rồi từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Tiếng hít thở đều đặn, màn đêm buông xuống, không gian đêm tối im lặng, một người phụ nữ ngủ say trên giường vẻ mặt vui vẻ, khóe miệng cong lên như đang cười.
Ở phía bên kia, mặc dù là đêm muộn nhưng anh vẫn chưa đi ngủ.

Ngồi trong phòng làm việc ánh đèn vàng sáng trưng chiếu rọi cả con người anh.

Chiếc điện thoại trên tay mặc dù đã bị tối đen nhưng không hiểu sao anh vẫn nhìn nó mỉm cười.
Một con người bận rộn như anh nhưng vẫn lưu tâm để ý những việc nhỏ nhặt này.

Chỉ cần được nói chuyện với cô bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.

Dạo này anh đang ra sức truy tìm tung tích của Bằng Hối, mặc dù vẫn chưa có hồi âm nhưng anh mong sẽ sớm kết thúc chuyện này.
Có lẽ sau vụ việc này anh sẽ rút khỏi hắc đạo, toàn bộ quyền lực sẽ trao lại cho Trình Hướng.

Anh chỉ muốn một cuộc đời an yên bên cạnh cô, tối đi ngủ có cô bên cạnh, sáng sớm mở mắt là thấy cô.
Với một người từ nhỏ đã thiếu vắng đi tình cảm gia đình hơn ai hết anh hiểu sự khao khát đó như thế nào.

Chính vì vậy mà anh muốn có một gia đình ấm áp, có cô, có những đứa con.

Thế giới ấy sẽ hạnh phúc biết bao.
Đó chỉ là suy nghĩ lúc này, chưa ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, Phó Mặc Thần cũng vậy.
Anh đặt điện thoại trên mặt bàn, lấy tập báo cáo trên bàn từ từ đọc.
-------------------------
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy Tô Tư Yên vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi xuống ăn sáng.

Bữa sáng đầu tiên tại nhà họ Kỷ khiến cô có chút gì đó rụt rè.
Mẹ cô và tất cả mọi người đều đã ngồi đầy đủ trên bàn, thức ăn cũng đã được dọn lên.


Cô bước xuống từng bậc thang, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Tô Hà vẫy tay ra hiệu cho ngồi ghế cạnh bà.

Cô đi tới bên cạnh, kéo ghế rồi ngồi xuống.

Khung cảnh trên bàn ăn rất im lặng, từng người một đều tập trung vào công việc của mình, chẳng ai còn thời gian để quan sát đối phương chỉ có duy nhất mình cô.
Người phụ nữ được gọi là bà nội kia tỏ ra không mấy thân thiện, ngay đến cả ông chú quản gia cũng vậy chỉ có cha mẹ cô là vui vẻ tiếp thức ăn.
Kỷ Mạch Hằng gắp cho cô một miếng thịt rồi hỏi: “Công việc của con sao rồi, có muốn đổi một nơi khác không?”
Tô Tư Yên điềm đạm trả lời: “Cũng tốt cha ạ, con đang có ý định đi học.”
“Ừ, cha ủng hộ con, đi học cũng tốt nhưng còn phía người đàn ông kia thì sao?”
Nhắc đến chuyện này Tô Hà có vẻ không vui, bà bỏ đũa xuống, chăm chú nghe Tô Tư Yên nói.
Tô Tư Yên buông đũa xuống, uống ngụm nước rồi đặt đũa xuống: “Chuyện này con có suy nghĩ của riêng mình, sau này con sẽ nói sau.”
Vừa dứt lời Hàn Mạch và Kỷ Tôn đứng dậy để lại không gian cho ba người.
Hàn Mạch vừa rời đi Tô Hà liền thở dài nhắc nhở: “Con cũng lớn rồi, mẹ và cha con cũng không thể cứ bao bọc con được mãi, con yêu ai, làm gì bọn ta đều sẽ đồng ý nhưng riêng với người đàn ông kia mẹ vẫn chỉ nói câu cuối cùng, không ai tắm hai lần trên một dòng sông cả, dù anh ta có tốt ra sao nhưng nếu như không còn yêu thì sự thật chính là vậy, níu kéo thêm cũng chỉ làm tổn thương đến đối phương.”
Tô Tư Yên đứng dậy: “Con no rồi, con đi làm trước.”
Tiếng vừa dứt cô liền đi thẳng lên lầu, sửa soạn một chút rồi đến bệnh viện.

Trên bàn ăn lúc này chỉ còn lại Kỷ Mạch Hằng và Tô Hà.

Kỷ Mạch Hằng lên tiếng: “Em cũng đừng cứng nhắc mà ép buộc con, cứ để tự nhiên vẫn hơn.”
“Em thực sự cũng rất muốn như vậy nhưng anh thấy đấy, là một người mẹ em không thể không suy tính cho con mình, nó từng bị người đàn ông đó làm tổn thương sâu đậm, em không muốn nhìn nó phát bệnh một lần nữa.”
Kỷ Mạch Hằng vỗ vai Tô Hà: “Đừng lo lắng, anh sẽ luôn bên cạnh hai mẹ con, cố chấp chỉ làʍ ŧìиɦ cảm giữa em và con xa cách thêm thôi.”
“Vâng.”
“Được rồi, ăn sáng xong anh sẽ đưa em tới một nơi.”
“Dạ.”
--------------------------
Một chiếc xe đỗ ven đường, trên xe một cô gái với đôi mắt sắc bén nhìn ra ngoài.

Cô ta mở cửa, bước xuống xe, đôi cao gót màu trắng như tô điểm thêm vẻ đẹp của cô ta.
Gỡ chiếc kính mát ra, đôi mắt nhìn về phía tòa nhà phía trước, miệng khẽ cười khẩy.

Cô ta khoan thai bước về tòa nhà đó.


Tiếng cao gót vang trong sảnh, mỗi một bước cô ta đi đều khiến người khác ngoái lại nhìn.

Không phải vì quá đẹp, cũng không phải vì vẻ dị ngợm mà là sự thanh thoát, cao quý trên người cô ta.
Cô ta đứng lại trước cửa thang máy, vẻ mặt không để tâm đối với sự bàn tán bên ngoài.

Thang máy vừa mở cô liền bước vào trong nhấn một con số rồi chờ đợi.
Mùi thuốc khử trùng xộc lên mũi, có vẻ khiến cô ta khó chịu.

Tiếng cười đùa của trẻ con, tiếng khóc của đau đớn xen lẫn nhau.

Từ y tá cho đến bác sĩ ở đây đều tập trung làm việc.
Cô ta mở miệng hỏi một y tá gần đó: “Xin lỗi, có thể cho tôi biết y tá Tô đang ở đâu không?”
Cô y tá kia vì sự lịch sự ấy mà đáp lại: “Y tá Tô mà cô đang nói có phải là Tô Tư Yên?”
Cô ta gật đầu: “Đúng vậy.”
Nữ y tá đó nói: “Cô chờ ở đây một lát, tôi sẽ đi gọi cô ấy giúp cô.”
“Vậy làm phiền cô rồi.”
“Đừng khách sáo.”
Nữ y tá kia rời khỏi chỗ đó, vào một phòng bệnh nhi, ghé vào tai Tô Tư Yên nói nhỏ: “Có người tìm cô kìa, chỗ này cứ để tôi.”
Nghe vậy Tô Tư Yên nghi hoặc, cô trở về đây cũng không có quá nhiều bạn, những người quen đều đã gặp, còn ai tới tận đây để tìm? Cô đẩy cửa rời khỏi phòng, tháo khẩu trang, rửa tay bằng nước sát trùng sạch sẽ rồi ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng chờ, người phụ nữ kia liền ngoảnh mặt lại.

Trong thời khắc đó cơ thể cô bất động, trái tim như ngừng đập, không biết phải nói gì.
Cô ta tiến lại gần cô, kéo cô vào trong rồi khép cửa lại.

Ngồi đối diện với nhau, Tô Tư Yên không nói gì, vẻ mặt vẫn còn rất ngạc nhiên cùng không vui..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi