NGẮM BẮN HỒ ĐIỆP

Edit: Hà Thu 

Lý Vụ cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Vạn Xuân ở đây, sau khi cậu theo bản năng trả lời xong vấn đề này, nụ cười tràn đầy sức sống của nữ sinh tiêu tan vài phần, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chỉ buông xuống một câu “Vậy không quấy rầy cậu nữa”, sau đó xoay người rời đi.

Lý Vụ lập tức quay lại nhìn điện thoại di động.

Trên màn hình chỉ còn hộp thoại trò chuyện, xem ra Sầm Căng đã tắt video.

Cậu vội vàng nhắn tin hỏi: [Sao lại tắt đi?]

Sầm Căng trả lời: [Cậu đang nói chuyện với bạn học của cậu mà.]

Lý Vụ nói: [Không phải bạn học của tôi, chỉ nói hai câu thôi.]

Dáng vẻ nghiêm túc nóng lòng giải thích của cậu khiến người ta bật cười, Sầm Căng nói: [Tôi không có ghen, cũng không tức giận gì cả.] 

Lý Vụ ngược lại buồn bực: [Vì sao?]

Sầm Căng cười: [Vì sao cái gì, giao tiếp bình thường có gì đâu mà ghen.] 

Lý Vụ đáp: [Vậy lần sau nói nhiều thêm hai câu.]

Sầm Căng gửi biểu tượng cảm xúc hai tay cầm một con dao lớn tới: [Chém cậu nhé?]

Lý Vụ thực hiện được mục đích, vui vẻ đến mức chỉ hận không thể lập tức đưa mình đến trước mặt người phụ nữ, mặc cho cô chà đạp.

Trở lại ký túc xá, Lý Vụ ngồi trở lại bàn sách, bật laptop lên đọc tài liệu một hồi, lại lấy điện thoại ra xem lại nội dung trò chuyện hôm nay của mình với Sầm Căng.

Cậu một tay chống mặt, một tay trượt màn hình, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười trầm thấp.

Kể từ khi nhập học đến nay, mỗi ngày ngoại trừ học tập với ngủ, cậu cơ bản đều ở trong kiểu trạng thái này. Những người bạn cùng phòng cô đơn khác nhìn thấy, ngoại trừ chân răng cùng nắm đấm ngứa ngáy ra, cũng không tiện chỉ trích quá nhiều.

Hôm nay Chung Văn Hiên rốt cục không thể nhịn được nữa: “Lý Vụ, cậu có thể ra ngoài hành lang cười xong rồi mới đi vào được không?”

Lúc này Lý Vụ mới kiềm chế cảm xúc, úp điện thoại di động xuống, sau đó mặt không gợn sóng xem máy tính.

“Các cậu coi như còn tốt chán rồi đấy.” Từ Thước cũng khổ không thể tả: “Tớ ở trong phòng thí nghiệm còn phải đối mặt với áp lực này, tớ biết nói gì đây?”

“Tớ sai rồi được chưa.” Lý Vụ không có cách nào giả bộ bật chế độ cách âm nữa, vội vàng biểu đạt áy náy với bạn cùng phòng.

Từ Thước tận dụng cơ hội muốn hỏi rõ ràng: “Cậu nói chuyện với ai vậy, không phải người trong trường chúng ta đúng không?”

Lý Vụ bình thản liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Người chị mà khai giảng năm đầu tiên cậu với Chung Văn Hiên từng gặp.”

“Mẹ kiếp?” “Vl!”

Một câu nói như sấm sét, cả ký túc xá nam sinh sôi trào.

Chung Văn Hiên cũng không còn hứng chơi game nữa, mặt mày hớn hở, vừa trêu chọc vừa hâm mộ: “Cậu được phú bà bao nuôi?”

Lời này nghe không dễ chịu chút nào, Lý Vụ nhíu hàng mày rậm: “Yêu đương bình thường thôi.”

Từ Thước nghĩ đến dáng vẻ của chị gái kia: “Chị ấy bao nhiêu tuổi? 26 hay 27?”

Lý Vụ dừng lại một giây: “30.”

Nhóm bạn cùng phòng chấn động đến rớt cằm, lại đồng loạt hú hét.

Kiểu quan hệ kích thích bình thường chỉ xuất hiện trong các tác phẩm đặc thù này làm cho mấy vị thiếu niên tinh lực tràn đầy phấn khởi không thôi. Sau khi tắt đèn còn tiếp tục mồm năm miệng mười, muốn dò hỏi tới cùng.

“Năm ngoái tớ đã cảm thấy quan hệ của hai người không bình thường.”

“Sao lại ở bên nhau được?”

“Cậu theo đuổi cô ấy? Mẹ kiếp, đây là học bá sao, khẩu vị cũng khác người bình thường quá đi.”

“Lý Vụ, trinh tiết của cậu vẫn còn chứ?” 

“Cảm giác yêu đương với phụ nữ ở độ tuổi này là gì? Có phải rất thoải mái không?”

“Cậu phải cẩn thận, sợ là cô ấy chỉ thèm muốn cơ thể của cậu thôi, vì dù sao cậu cũng đẹp trai như vậy.”

……

Bọn họ càng hỏi càng đi xa, càng nói càng huyên thuyên, cuối cùng lại trực tiếp xoay quanh vòng qua vòng lại chuyện ba tấc dưới rốn hồi lâu. Lý Vụ nghe đến mặt đỏ tai hồng, nằm ở trên giường giả chết, nửa chữ cũng không muốn đáp lại.



Khi cái nóng mùa hè dần rút đi, mùa thu lặng lẽ tràn vào nhân gian, khoác lên mình một màu nền mới cho thành phố, có những ngày mưa se lạnh, cũng có những ngày nắng vàng ấm áp.

Sau khi hoàn thành việc chuyển bộ phận, Sầm Căng chính thức chuyển sang làm quản lý khách hàng.

Cô vừa đi vào đã bị nhét hai hạng mục, một thương hiệu trang điểm và một ứng dụng thanh toán. Bên này vừa giải quyết xong lại phải dặn dò với đầu bên kia, mỗi ngày đều bù đầu giải quyết chuyện người qua đường. Các nhà cung cấp, truyền thông, khách hàng, đồng nghiệp, tài chính, cộng thêm 24 giờ ngồi canh xử lý tất cả các cuộc điện thoại, tin tức, ngay cả thời gian đi vệ sinh được trả lương* cũng khó chen lấn vào.

*Paid shit, một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ những lúc bạn muốn lười biếng trong công việc, bằng cách đi vệ sinh, với một chiếc điện thoại di động, phải mất 20 phút để hoàn thành công việc trong công ty mà rõ ràng là đã hoàn thành trong vòng 5 phút.

Đầu tiên nó bắt nguồn từ một cư dân mạng Nhật Bản, vì một đoạn đăng trên Twitter đã khơi dậy sự cộng hưởng của nhiều cựu chiến binh nơi công sở.

Đại ý của văn bản là: Tôi đề nghị mọi người mỗi ngày đến công ty đi đại tiện càng nhiều càng tốt, vì nó chiếm nhiều thời gian làm việc, mỗi ngày bỏ ra 10 phút thì sẽ là 40 giờ một năm, tương đương với việc cộng dồn 5 ngày phép năm.

Có đôi khi thân phận trong tiềm thức của cô còn chưa thay đổi hoàn toàn, không tự chủ được muốn nhúng tay vào chuyện sáng tạo, Teddy sẽ dùng miệng lưỡi sắc bén để táp lại kẻ phản bội này: “Cô cứ làm tốt công việc nhân viên tổng đài của mình đi.” Sầm Căng đương nhiên không cam lòng yếu thế: “Không phải văn bản các anh đưa còn không hay bằng tôi nhắm mắt viết sao?”

Sau một tháng hỗn loạn, Sầm Căng mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần. Mỗi ngày sau khi tan sở, cô đều mệt mỏi đến mức không muốn nói lời nào, tất cả miệng lưỡi đều dùng hết trong ngày rồi.

Sau một cuộc gọi thuyết phục khách hàng tăng ngân sách tuyên bố thất bại, Sầm Căng ngã xuống sofa, nhắm mắt lại, muốn ném điện thoại vào bồn cầu, để cho nó không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Điện thoại lại lần nữa rung lên.

Sầm Căng nổi giận vô cớ, liếc đến tên người gọi, cảm xúc của cô chuyển biến rõ ràng, nhưng vẫn chần chừ một chút mới bắt máy: “Sao…”

Nghe thấy giọng nói vừa uể oải lại phờ phạc của cô, bên kia cũng hạ thấp tâm tình: “Hôm nay lại mệt à?”

Sầm Căng nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

“Ngày mai tôi về nhé?”

Sầm Căng mím môi một hồi, sợ cậu thất vọng: “Nhưng ngày mai tôi còn có việc, tan làm còn phải mời khách hàng ăn cơm, đến lúc về sợ cậu cũng ngủ mất rồi.” 

“Bận rộn như vậy sao, nếu tôi là khách hàng của chị thì tốt rồi, ít nhất ăn cơm còn có thể nhìn thấy mặt chị.”

Sầm Căng nhăn mũi, không hiểu rõ: “Ý cậu là sao?”

Thiếu niên đùa giỡn mang theo chút chán nản: “Mấy lần trước ăn cơm tôi cũng không được nhìn thấy chị, lúc nào cũng đang xem laptop.”

Sầm Căng cười khổ: “Cậu cho rằng tôi muốn vừa ngồi xuống là muốn mở máy tính sao? Nhưng biết làm sao bây giờ, khách hàng tìm, rồi đồng nghiệp…”

Cậu ngắt lời cô: “Tôi rất nhớ chị.”

Trái tim Sầm Căng lập tức mềm nhũn, bị bốn chữ này ủi: “Tôi cũng nhớ cậu.”

“Vậy ngày mai tôi về nhà nhé?” Cậu lại hỏi lại, mang theo chút ý tứ cầu xin, nhưng không cho phép từ chối.

“Được rồi.” Sầm Căng thật sự muốn ôm cậu vào lòng rồi xoa đầu cậu ngay bây giờ.



Tối hôm sau, bảy giờ, Sầm Căng vào nhà vệ sinh để đổi màu son có tính công kích thấp hơn, sau đó mang theo túi xách đi xuống lầu với Nguyên Chân, chuẩn bị đến cuộc hẹn với khách hàng.

Không nghĩ tới vừa ra khỏi cao ốc, liền thoáng nhìn thấy Lý Vụ bên cạnh đài phun nước ở quảng trường. Nam sinh mặc áo hoodie màu đen, nổi bật giữa đám đông, dáng người cao lớn đứng ở nơi đó, mặc cho ánh đèn nước biến ảo chiếu lên người cậu.

Sầm Căng nhìn thẳng về phía cậu, tim đập nhanh hơn.

Cậu cũng nhìn cô, không biết đã chờ ở đó bao lâu.

Nhìn nhau một lát, Sầm Căng dùng sức ngắm chặt hai mắt, cho rằng mình mệt mỏi quá mức nên mới xuất hiện ảo giác. Nhưng hành động này chẳng những không khiến thiếu niên biến mất, mà ngược lại càng trở nên chân thật sinh động hơn. Trên khuôn mặt vốn lãnh đạm của cậu hiện lên ý cười, đồng thời cũng có xu hướng cất bước muốn đi về phía cô.

Đồng tử Sầm Căng co rụt lại, liếc nhìn Nguyên Chân bên cạnh, xác nhận cô ấy không để ý đến mình, mới nhíu chặt mày, cảnh giác trừng về phía Lý Vụ, cố gắng ép cậu lùi về. 

Thần thái và đôi mắt của cô đều sắc bén như vũ khí, giống như bị xúc phạm lãnh thổ.

Thiếu niên hiểu ý của cô, bước chân đột nhiên dừng lại cách đó năm mét có hơn. Cậu vẫn nhìn cô từ xa, chỉ là khuôn mặt dừng lại trong bóng tối không còn trong suốt nữa, như thể được che phủ bởi một lớp mặt nạ ảm đạm.

Sầm Căng không còn cách nào khác, lại sốt ruột nhìn đi chỗ khác, chỉ có thể tạm thời nhắm mắt làm ngơ với cậu.

Lúc này Nguyên Chân nghiêng mặt nói chuyện với cô, Sầm Căng vội vàng nhếch môi đáp lại, thu hút toàn bộ sự chú ý của cô, đợi đến khi đồng nghiệp nhìn về phía nơi khác, cô mới sắc bén quay đầu lại, cũng nhanh chóng hất cằm về phía ngã tư, ý bảo Lý Vụ lập tức rời khỏi nơi này.

Sợ cậu không hiểu, cô còn rút điện thoại di động từ trong túi áo gió ra, soạn tin nhắn đơn giản gửi qua: [Về nhà trước được không?]

Sao cậu có thể không nói một tiếng đã đến công ty tìm cô?

Cô biết cậu muốn cho cô một bất ngờ, nhưng hôm nay tâm trạng công việc của cô đã dồn lên đến miệng ly, cái vật chứa trong lòng đã không chịu tải nổi nữa, càng đừng nói đến bất kỳ khoảng trống cùng sức lực dư thừa nào để xử lý kiểu tai nạn bất ngờ này. Sự xuất hiện đột ngột của cậu sẽ chỉ là một gánh nặng, chứ không phải quả trứng phục sinh. Hơn nữa căn bản cô còn chưa nói rõ với bất cứ người nào trong công ty về mối quan hệ yêu đương mới của mình.

Sầm Căng tâm phiền ý loạn.

Ấn gửi, Sầm Căng lại nhấc mắt lên, nhưng vừa vặn bị một nhà ba người đi ngang qua mất chặn tầm mắt, chờ bọn họ chậm rãi cười đùa đi qua, thiếu niên đã không còn tung tích, chỉ còn lại đài phun nước như mưa thần kỳ cùng đủ loại người đi bộ trong đêm.

Sầm Căng thở dài một hơi, đi theo Nguyên Chân ra ven đường bắt taxi.

Mục đích chuyến đi này của hai người là để thăm dò khẩu khí bên chủ đầu tư trước khi đưa ra đề xuất, dễ dàng hiểu được xu hướng sở thích gần đây của thương hiệu.

Một bữa cơm ăn hơn hai tiếng đồng hồ, giám đốc tiếp thị của đối phương là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nói cực kỳ nhiều, còn có đôi phần giả tạo.

Nguyên Chân vào nghề đã lâu, sớm đã quen với loại người này, tiếp xúc rất thành thạo, gần như không bao giờ để cho bữa tiệc nguội lạnh.

Sầm Căng không dám phân tâm chút nào, đồ ăn cũng chẳng ăn được mấy miếng, cố gắng học thuộc lòng lời nói và thói quen của Nguyên Chân, nếu may mắn thì dùng để tiếp xúc với khách hàng sau này.

……

Hơn mười một giờ, Sầm Căng mới nói lời tạm biệt với hai người, từ phòng ăn đi ra.

Sau khi đặt xe trên app xong, cô quay lại kiểm tra WeChat, bạn trai nhỏ của cô vẫn không trả lời tin nhắn.

Sau khi vén sợi tóc bị gió thổi loạn trở lại sau tai, người phụ nữ thở dài một hơi thở, ném điện thoại di động trở lại trong túi xách, bước lên chiếc xe mình vừa gọi.

Dọc đường đi, cô đều mệt mỏi dựa vào lưng ghế, tinh thần tan rã, mặc cho những đốm sáng từ cửa sổ chiếu vào mặt mình.

……

Lúc sắp về đến nhà, Sầm Căng dừng lại ở hành lang, lập tức lấy phấn ra bắt đầu trang điểm.

Sau khi xác nhận rằng trông mình đã tươi tắn hơn một chút, mới mở khóa vào cửa.

Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là thiếu niên ngồi trên sô pha.

Đôi chân dài của cậu gập ở dưới bàn trà, đang nhìn điện thoại di động. Chắc là nghe thấy tiếng mở cửa, cũng ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh chỉ liếc cô ngắn ngủi một cái, lại nhanh chóng cụp xuống, không nói một lời, cũng không giống lúc trước chỉ hận không thể lập tức bay tới trước mặt cô.

Rõ ràng là đang buồn bực. Sầm Căng to đầu, cảm xúc phẫn uất theo đó dâng lên, nghĩ thích gì thì làm đó, không thèm để ý gì nữa. Kết quả mới đi vào trong một bước, đã đá văng đôi dép lê mà Lý Vụ bày cho cô. Sau đó lửa giận tích tụ trong lồng ngực cũng được giải tỏa ngay lập tức, trong lòng cô lại sinh ra cảm giác tội lỗi, thương tiếc đứa nhỏ này.

Sầm Căng đi dép lê, tháo túi xách, cởi áo gió, sau khi treo xong, lập tức dán sát bên cạnh Lý Vụ.

“Sao vậy?” Sầm Căng tiến lại gần.

“Không có gì.” Cậu quay mặt đi, né tránh sự áp sát của cô.

Sầm Căng khẽ cắn môi, kìm nén tính tình, đánh đòn phủ đầu trước: “Đồng nghiệp đi cùng tôi hôm nay cậu không biết sao?”

Giọng điệu Lý Vụ lãnh đạm hiếm thấy: “Không biết.”

“Hì.” Sầm Căng cười đến mức thân trên run rẩy: “Đừng giả ngốc nữa, kỳ nghỉ hè năm lớp 12 cậu chưa từng nói chuyện với cô ấy sao? Còn đáp lại vài câu, suýt chút nữa là bị người ta bắt cóc mất rồi.”

Cô cố gắng chuyển đề tài, mà Lý Vụ không hề động đậy, chỉ nhìn thẳng về phía cô, nói thẳng vào vấn đề: “Ba tháng rồi, chị căn bản còn chưa nói chuyện chị yêu đương với đồng nghiệp của chị đúng không?”

“Ừm.” Sầm Căng thừa nhận, đôi tay xoa nhẹ đôi mắt khô khốc: “Bởi vì các cô ấy sẽ hỏi rất nhiều, sẽ luôn lấy chuyện này ra làm đề tài để nói. Mỗi ngày tôi đã bận rộn lắm rồi, không muốn đối phó với những điều này nữa. Đặc biệt là công ty bọn tôi không ít người biết cậu, mà tôi cũng không có nghĩa vụ phải giải thích mối quan hệ của chúng ta với họ. Đây chỉ là chuyện của hai người chúng ta thôi.”

“Không, là bởi vì đối tượng là tôi.” Lý Vụ chỉ nói một câu, nhưng cảm xúc nơi đáy mắt lại hơn ngàn lời.

“Đúng vậy, chính là bởi vì cậu.” Sầm Căng thuận thế dỗ dành cậu, giọng nói nhẹ nhàng: “Cậu tốt như vậy, đẹp trai như vậy, ưu tú như vậy, muốn giấu đi thì có vấn đề sao? Các nữ sinh trong trường học mơ ước cậu đã nhiều như vậy rồi, tôi không muốn tăng thêm tình địch cho mình nữa cũng không được sao?”

Lý Vụ buồn bực không nói, trong lòng hiểu rất rõ, sao có thể dễ dàng bị lừa được.

Hai người căng thẳng một lúc, Sầm Căng chủ động chạm vào mặt cậu, muốn ép hai người đối mặt với nhau, dùng nụ hôn cùng ánh mắt làm dịu bầu không khí.

Lý Vụ không cho, Sầm Căng liền buông tay, chuyển sang nơi khác, cắn mạnh một cái vào tai cậu.

Lý Vụ không đề phòng, mặt đỏ hơn nửa, quay đầu lại, hai mắt trong suốt, gần như giận dữ trừng mắt nhìn cô, lại xen lẫn bất đắc dĩ.

Sầm Căng thực hiện được mục đích thì cười, tiến tới hôn cậu, mà cậu lại thờ ơ, cô vừa m*t vừa cắn. Lý Vụ không chịu nổi mấy đòn này của cô, hô hấp dần dần nặng nề, cuối cùng không thể nhịn được mà kéo cô về phía trước người, cũng cọ xát môi và răng với cô.

Động tác của thiếu niên mang theo một chút ý đồ trút giận, so với trước kia thô lỗ hơn một chút, tra tấn Sầm Căng mấy lần tên rỉ thành tiếng.

Khi hai người bất đắc dĩ phải tách ra vì thiếu dưỡng khí, Sầm Căng mới phát hiện, trong lúc quấn lấy nhau, một chân của mình đã bị kẹp quỳ vào gi*a hai cha^n cậu. Cô mổ vào hai má đỏ bừng tươi sáng của cậu, đầu gối cọ lên, lần đầu tiên thủ thỉ trấn an: “Đừng giận chị, được không?”

……

Lồng ngực Lý Vụ phập phồng không ngừng, không nói được ra lời nữa.

……

Đêm nay, thiếu niên mười chín tuổi có thêm nhận thức mới.

Môi của người phụ nữ không chỉ dùng để hôn, mà còn có thể hóa thành một đầm lầy ẩm ướt ấm áp. Cậu bị hấp thụ, bị cắn nuốt, mắc kẹt trong đó, suýt nữa thì chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi