NGẮM BẮN HỒ ĐIỆP

Edit: Hà Thu 

Ngày hôm sau, Sầm Căng lại ngủ đến trưa.

Sau khi từ phòng ngủ đi ra, trong nhà không còn ai khác, trên bàn cơm chỉ có một đũa nằm lặng yên cùng hai món ăn và một món canh đầy đủ hương vị, nhắc nhở cô tối hôm qua Lý Vụ từng trở về.

Cô mở WeChat, nội dung trò chuyện của họ vẫn dừng lại ở câu nói cô thúc giục cậu về nhà.

Xem ra công phu miệng lưỡi tối hôm qua không thể khiến tên nhóc này qua loa lấy lệ bỏ qua. Cậu vẫn còn tức giận với cô, đồng thời lại mưu đồ rất sâu để lại đồ ăn, giống như là sợ không nắm chắc được tốc độ kia, vô tình để cô chạy mất.

Sầm Căng đứng ở bên bàn, cười nhạt một chút, nhắn tin cho cậu.

Đầu tiên là một câu: [Chị rời giường rồi.]

Đối diện không có phản ứng.

Lại nói một câu nữa: [Chị ăn cơm đây.]

Đối diện vẫn không hề có động tĩnh gì.

Sầm Căng chỉ có thể dùng biện pháp cuối cùng là nói một câu hai ý nghĩa: [Cơm em trai nấu có phải không mang theo cảm xúc hay không, tại sao lại không ngon bằng em trai thế này?]

Đối diện cuối cùng cũng không còn chỗ trốn: …

Sầm Căng đột nhiên lạnh lùng: [Chấm cái gì mà chấm? Hiện tại cậu là đại ca lớn nhất nhà rồi phải không, về trường cũng không nói với tôi một tiếng.]

Lý Vụ trả lời: [Sợ làm phiền công việc và nghỉ ngơi của chị.]

Sự không được tự nhiên này của cậu thật sự khiến Sầm Căng vừa tức vừa cười: [Tôi cũng phải cảm ơn cậu, vừa sảng khoái xong đã chạy đúng là rất kích thích.]

Lý Vụ: [Tôi đang ở trong phòng thí nghiệm.]

Sầm Căng không để bụng: [Thì làm sao?]

Lý Vụ: [Đừng nói nữa.]

Cậu càng thẹn thùng, Sầm Căng càng hào hứng đùa giỡn: [Tôi cứ nói, chậc chậc chậc*. Lý Vụ….

* 吧唧 [Baji là một từ tiếng Trung Quốc, phát âm là bā jī. Một từ có nhiều nghĩa. Có thể dùng làm từ tượng thanh, biệt hiệu nhân vật, phương ngữ Đông Bắc từ tượng thanh. Giải thích cơ bản là có tiếng đóng mở môi, hút thuốc cũng là mượn;từ tượng thanh, từ này chủ yếu ở vùng Đông Bắc và các phương ngữ địa phương khác.

Từ tượng thanh

1 Những tiếng ồn không đứng đắn khi ăn

2 tiếng lạch cạch ướt át

3 âm thanh nụ hôn

Ý của Sầm Căng ở đây là đang miêu tả lại tiếng “ăn” ám muội tối qua.]

Cậu uy hiếp cô: [Chị đừng quá mức.] 

Sầm Căng tiếp tục lấy hai chữ “chậc” lấp đầy màn hình, tùy ý làm bậy.

Lý Vụ ngồi trên ghế, trong đầu đều là hình ảnh tối qua mình bất lực ngồi chống đỡ trên sô pha, thật khó có thể chứng kiến cùng tưởng tượng, tai gần như đỏ đến mức trong suốt.

Cậu không nói chuyện sâu với cô nữa, vội vàng bỏ lại một câu “Tôi phải ghi số liệu” rồi tắt WeChat.

Lý Vụ hít sâu một hơi, đứng dậy, diệt trừ suy nghĩ lung tung, tập trung làm thí nghiệm.

Từ Thước đứng đối diện dụng cụ, cũng không phát hiện sự khác thường của cậu, chỉ nói: “Cái này đã bao nhiêu lần rồi, xem ra không thể lặp lại được.”

Trần Trữ Dương đi tới: “Cậu cho rằng số liệu tốt là chuyện thường ngày sao, nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều nói sau, giờ ăn cơm trước.”

Ba nam sinh sóng vai đi xuống lầu, đi về phía căng tin, Từ Thước chợt nhớ tới cái gì, nghiêng mắt nhìn Lý Vụ: “Tuần sau khoa chúng ta tổ chức vũ hội Halloween, cậu có đi không?”

Lý Vụ tính cách cô độc, từ trước đến nay luôn bài xích những trường hợp như thế này: “Không đi.”

“À.” Từ Thước bày ra khuôn mặt bỡn cợt: “Phải trở về thị tẩm cho chị gái đại gia nhà cậu à?”

Lý Vụ hai tay đút túi quần, giọng nói có chút lạnh thấu xương: “Đừng nói như vậy được không?”

Từ Thước không trêu ghẹo cậu nữa, lại tiếp tục xúi giục: “Nhưng Chung cẩu cùng Ôn cẩu đều đi hết, ký túc xá của chúng ta mà thiếu đi cậu thì còn gì là vui nữa. Chưa nói có thể mang theo bạn gái đi mà, cậu vừa vặn gọi bạn gái tới luôn đi, đến bây giờ còn không nỡ cho các anh em quen biết sao?”

Câu nói cuối cùng khiến lồng ngực Lý Vụ ẩn ẩn khẽ động, cậu suy nghĩ vài giây, vẻ mặt không rõ nói: “Cô ấy bận rộn công việc, tớ hỏi một chút rồi nói sau.”

Sau khi chạng vạng trở về ký túc xá, cậu liền nhắn tin cho Sầm Căng: [Dạo này có bận không?]

Người phụ nữ nói: [Không quá bận rộn.]

Lý Vụ cân nhắc tìm từ một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đi thẳng vào vấn đề: [Tối thứ bảy tuần sau trường bọn tôi tổ chức vũ hội Halloween, chị có muốn đi không?]

Thời đại học Sầm Căng cũng từng tham gia các hoạt động tương tự, vừa nghe đã hiểu: [Muốn mời tôi làm bạn nhảy của cậu?]

Lý Vụ: [Ừm.]

Sầm Căng kiểm tra lịch trình trên điện thoại: [Chắc là có rảnh.]

Lý Vụ lặp đi lặp lại: [Chắc là?]

Sầm Căng: [Đúng vậy, chắc là.]

Lý Vụ sợ cô khó xử: [Vậy tôi cũng không đi.]

Sầm Căng không có cách nào với cậu: [Khả năng trên 80% được không?]

Lý Vụ nhếch môi: [Được.]

Trong khung chat im lặng một hồi, Sầm Căng gửi đến một đoạn lời nói chân thành: [Đừng vì không có sự tham gia của tôi mà từ bỏ việc hưởng thụ tất cả những điều tốt đẹp nhất của thời sinh viên. Ngoại trừ tình yêu, cuộc sống của cậu còn có rất nhiều điểm sáng đáng để nắm bắt và theo đuổi.]

Lý Vụ sao có thể không hiểu, nhưng bản thân cậu không có hứng thú với những hoạt động nhóm này, hỏi Sầm Căng chủ yếu là để thăm dò thái độ của cô.

Chuyện tối hôm qua đã làm cậu tỉnh táo hơn một chút, cũng sinh ra chút không hài lòng đối với tình cảnh yêu đương gần giống như trong lồng của mình. Cho nên không bằng hóa bị động thành chủ động, xem cô có nguyện ý bước chân vào lãnh thổ của mình hay không, công khai cho mọi người biết.

Cô không kháng cự, chứng tỏ cô không kiêng dè. Thái độ thản nhiên, cũng không cho rằng quan hệ của bọn họ không thể để người khác nhìn thấy.

Lý Vụ vui vẻ đến không chịu nổi, lại quấn lấy Sầm Căng nói chuyện nửa tiếng, mới cảm thấy mỹ mãn đặt điện thoại xuống, lật xem sách chuyên ngành.



Trong suốt cả tuần, Sầm Căng đều tính toán thời gian cẩn thận, để đảm bảo có thể trích ra buổi tối thứ bảy đi như nguyện vọng của sinh viên đại học nhà cô.

Bốn giờ chiều cùng ngày, Sầm Căng về nhà sớm, mở bức ảnh trang điểm giả của cô dâu cương thi đã xem qua nhiều lần, bắt đầu nhìn gương trang điểm.

Sau khi trang điểm xong, cô lôi một bộ váy cưới ống suông màu trắng trước đó không dùng đến ra để thay.

Sửa sang lại khăn voan đội đầu và làn váy xong, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, Sầm Căng khoác vội chiếc áo cardigan, đeo túi xách rồi vội vã đến đại học F.

Người phụ nữ quấn khăn trắng chấm đất, trang điểm quỷ dị, giống như một bóng ma trong mộng.

Xách làn váy đi về phía ký túc xá Lý Vụ, Sầm Căng thường xuyên nhận được những ánh mắt kinh ngạc và những tiếng huýt sáo trêu ghẹo của các nam sinh.

Mắt cô nhìn thẳng, chỉ liên lạc với Lý Vụ: “Tôi sắp đến rồi, cậu hôm nay là gì?”

“…” Hình dung của cô khiến thiếu niên trầm mặc một chút: “Chị nhìn rồi đừng có cười, đây là bạn cùng phòng của tôi làm cho tôi.”

Chờ thực sự gặp nhau, Lý Vụ cùng với tất cả nam sinh trong ký túc xá của cậu đều trực tiếp nhìn đến ngây người.

Sầm Căng dừng lại cách đó hai mét, nhìn về phía Lý Vụ, chống tay lên hông cười phụt một tiếng: “Cậu nghiêm túc?”

Lý Vụ giơ điện thoại di động lên, mặt lộ vẻ ngượng ngùng: “Khó coi lắm sao?”

“Không khó coi.” Sầm Căng thở dài: “Chỉ là không ngờ hai chúng ta lại đi cùng nhau mà thôi.”

Lý Vụ cong môi dưới: “Trung Quốc và phương Tây kết hợp không tốt sao?”

Sầm Căng ấn tắt cuộc gọi, đi về phía vị tiểu đạo sĩ áo trắng dáng người cao lớn, tiên phong đạo cốt* này.

*Từ điển tiếng Việt” (Vietlex – 2015) giảng: “tiên phong đạo cốt – 仙 風 道 骨 [cũ] cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục.

Mấy người bạn cùng phòng hóa trang kỳ quái bên cạnh Lý Vụ thoạt nhìn còn kích động hơn so với người trong cuộc, không ngừng xô đẩy, nhảy nhót.

Dừng trước mặt Lý Vụ, Sầm Căng buông làn váy xuống, hơi ngẩng đầu, vươn tay ra.

Lý Vụ nắm lấy, siết chặt, rồi kéo người phụ nữ đẹp nhất thế giới này về phía mình.

Nhóm bạn cùng phòng vây xem như sói cô độc tru lên không ngừng, tựa như đang chứng kiến hôn lễ.

Sầm Căng chính là công chúa Bạch Tuyết giữa những chú lùn, tầm mắt duyên dáng nghiêng nửa vòng, hỏi tên từng người bọn họ.

Các tiểu nam sinh được sủng mà lo, nhanh chóng tự báo tên họ.

Sau một thời gian chào hỏi ngắn, bạn cùng phòng tản ra bốn phía, chia nhau đón bạn nhảy của mình.

Khi trăng khuyết lên cao, Lý Vụ dắt Sầm Căng chậm rãi đi về phía vũ hội, cả hai đều mặc đồ trắng bắt mắt, cộng thêm giá trị nhan sắc nổi bật, sự kết hợp khá ăn ý nên đương nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý. 

Lý Vụ cực kỳ vui sướng, độ cong khóe miệng chưa từng buông xuống khắc nào, tìm cơ hội nói nhỏ: “Hôm nay chị đẹp lắm.”

Sầm Căng nhướng mày, giả vờ không nghe thấy cậu khen ngợi, đầu ngón tay lại khẽ vuốt nhẹ trong lòng bàn tay cậu: “Đạo trưởng nhỏ, bây giờ tôi rất muốn bắt cóc cậu về nhà, phá giới cậu.”

Lỗ tai Lý Vụ ửng đỏ, trái tim bị động tác cùng lời nói của nữ yêu tinh gãi đến ngứa ngáy. Cậu buông tay đổi động tác, ôm lấy cô, đem cô áp sát gần vào mình.

“Làm gì vậy?” Váy cưới trơn trượt, vòng eo Sầm Căng vặn vẹo như cá trong tay cậu. 

Lý Vụ siết chặt, d*c vọng chiếm hữu rõ ràng.

Trước mặt mọi người, hai người đều nhẫn nại, không dám làm gì quá mức. 

Vào hội trường, đầu người chen chúc, mọi người gần như không hẹn mà cùng đem ánh mắt hướng về phía hai người bọn họ.

Sầm Căng có khí chất cao quý thuần khiết, giống như thiên nga ngược mùa di cư về phương nam, khuấy động cả một hồ chim non.

Phàm là có bạn học đến hỏi, Lý Vụ đều hào phóng giới thiệu thân phận của Sầm Căng, toàn bộ hành trình đều kéo cô, không cho phép cô cách mình hơn nửa mét.

Âm nhạc vang lên, đèn hội trường vụt tắt. Bố trí quỷ dị hỗn loạn không mang đến bầu không khí đáng sợ chút nào, đèn bí ngô ở góc sàn nhảy mập mờ bốc cháy, ngược lại suồng sã vô cùng.

Lý Vụ và Sầm Căng ôm nhau, chậm rãi đi đi lại lại theo điệu nhạc. Không thể gọi là bước nhảy gì, nhưng triền miên mà dịu dàng.

Nương theo hoàn cảnh tối tăm, chóp mũi bọn họ vài lần chạm nhau, dùng hô hấp như gần như xa cọ xát, dung hợp lẫn nhau.

Khi đèn pha chiếu sáng cho tất cả mọi người, âm nhạc trở nên vui tươi hơn.

Trước đây du học đã từng luyện tập, sau có hộp đêm mài giũa, Sầm Căng lại càng như cá gặp nước, không có chút luống cuống, thoải mái đung đưa giữa một nhóm bạn trẻ, uốn éo duyên dáng, nụ cười tỏa sáng rạng rỡ.

Cô hòa nhập hoàn mỹ, cũng là tiêu điểm của sự chú ý. Lý Vụ hoàn toàn không có thành tựu về mặt khiêu vũ, tự động tiếp nhận công việc của phông nền.

Sau đó, một bộ phận học sinh dứt khoát dừng lại, tất cả đều nhìn cô, vỗ tay cho cô, nhìn khuôn mặt tự tin sinh động của cô không thể rời mắt.

……

Sau mấy khúc nhạc, Sầm Căng nhảy ra một thân mồ hôi mỏng, đến khi ngồi xuống bên tường nghỉ ngơi, Lý Vụ vội vàng đưa tới một chai nước, kinh ngạc vui vẻ đến mức gần như không nói nên lời.

Sầm Căng nhấp vài ngụm nhỏ, ngửa đầu nhìn câu: “Không làm cậu mất mặt chứ?”

Lý Vụ nhìn không chớp mắt: “Tôi càng cảm thấy tự ti hơn.”

Thằng ranh con, Sầm Căng giơ tay lên, dùng đáy chai nước khoáng đánh mạnh vào bụng cậu.

Lý Vụ không tránh thoát, thoáng chốc nở nụ cười.

Sầm Căng nhìn xung quanh, miệt thị một tiếng: “Xem sau này còn có ai dám mơ ước người của tôi nữa.”

Vừa dứt lời, đột nhiên có nữ sinh gọi tên Lý Vụ.

Lý Vụ quay đầu lại. Sầm Căng nghe có chút quen tai, cũng theo tiếng nhìn tới. Một nữ sinh hóa trang thành vai hề đang chạy như bay về hướng này, hai bím tóc đuôi ngựa của cô nhảy nhót, động tác yểu điệu nhẹ nhàng. Một lúc sau đã dừng lại trước mặt Lý Vụ, khẽ thở hổn hển.

Diện mạo của cô ấy rất ngọt ngào, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay.

“Tớ đến trễ rồi!” Ánh mắt sáng lấp lánh của nữ sinh nhìn về phía Lý Vụ: “Hôm nay trông cậu đẹp trai quá!”

Nói xong lại đi quan sát Sầm Căng, hơi nhíu mày cân nhắc: “Đây là giáo viên của các cậu sao…”

Sầm Căng vừa định mở miệng, Lý Vụ đã nhanh chóng nói trước một bước: “Là bạn gái tôi.”

Nữ sinh kinh ngạc bật cười: “À? Ngại quá ngại quá, tớ cứ tưởng rằng đó là giáo viên khoa các cậu, còn đang suy nghĩ trường học của chúng ta có giáo viên đẹp như vậy từ bao giờ nữa.”

Còn có mánh khóe này nữa à? Sầm Căng trợn trắng mắt trong lòng, mặt ngoài vẫn thân thiết có thừa.

Nữ sinh nhìn lại: “Chào chị, em là sinh viên ngành báo trí và truyền thông, em tên Vạn Xuân.”

Sầm Căng mỉm cười: “Chào đàn em, không cần khách sáo như vậy. Nghe thì có vẻ như bối phận của tôi cao hơn, nhưng tôi cũng không có ý định phân cao thấp với cô đâu.”

Vạn Xuân sửng sốt: “À dạ, chẳng lẽ chị cũng tốt nghiệp trường chúng ta sao?”

“Ừm.” Sầm Căng gật đầu: “Tôi cũng từng là sinh viên ngành báo trí truyền thông.”

“Wow! Thì ra là đàn chị! Chào chị!”

Sầm Căng thản nhiên đáp một tiếng.

Hàn huyên xong, Vạn Xuân lại một lần nữa cùng Lý Vụ nói chuyện: “Cậu biết theo trào lưu thật đấy, còn là tình chị em nữa. Nếu bây giờ tớ đi đến cổng trường trung học ngồi hóng, liệu có thể kiếm được bạn trai như cậu hay không?”

Sầm Căng khẽ mỉm cười, ngầm cảnh cáo: “Cứ thử xem sao, xem có thể ngồi hóng được không.”

Ý cười của Vạn Xuân không giảm, mắt hạnh tròn xoe: “Đàn chị cảm thấy em có thể ngồi hóng được sao?”

Sầm Căng nhếch môi, ngón tay vuốt v3 chai nước khoáng, không thèm để ý.

Bầu không khí cứng đờ hai giây, Lý Vụ ở một bên đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có chút vô tội: “Cậu hỏi vậy thì chị ấy biết trả lời như thế nào, rõ ràng là tôi ngồi hóng chị ấy.”

Sầm Căng nghe vậy, nghiêng mặt cười khẽ một tiếng, chỉ hận không thể lấy thứ trong tay chọc chọc cậu.

……

Sau khi vũ hội kết thúc, Sầm Căng không thả Lý Vụ về ký túc xá, mà áp giải cậu vào ghế sau xe, môi tay đan xen, nửa thưởng nửa phạt trêu chọc cậu nửa ngày.

Lý Vụ không cam lòng yếu thế, quay người áp chế, sau đó lại là một phen đối kháng chân tay. Tinh lực của Sầm Căng cơ bản đã cạn kiệt trong vũ hội, nào có thể so được thể chất và sức mạnh của thằng nhóc này, chỉ có thể quấn chặt thân thể rắn chắc của cậu như bạch tuộc, mặc động tác của cậu, rên khẽ không ngừng.

Cuối cùng hai người quần áo lộn xộn ôm nhau thở dốc, Sầm Căng nghiến răng nghiến lợi: “Cậu nói xem nếu bây giờ tôi lập tức đánh dấu lên người cậu thì có phải sẽ không có nhiều oanh oanh yến yến như vậy hay không?”

Chàng trai trẻ khiêm tốn xin chỉ giáo: “Đánh dấu như thế nào?”

Sầm Căng dán vào tai cậu, khẽ thở dài: “Làm cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi