NGẦM MÊ MUỘI

Editor: Alo

Beta: Amelie.Vo

“Là người xấu.”

Lục Giai Ân nhỏ giọng nói, nhẹ nhàng đặt bình nước xuống.

Màu vàng nhạt từ nước trà phản chiếu vài tia nắng, túi trà trong bình quay vòng một hồi rồi nhẹ nhàng chạm đế bình.

*

Khi mặt trời càng lên cao, khuôn viên trường càng ít người qua lại, lượng người tới xem triển lãm cũng ngày một ít đi.

Lục Giai Ân cùng Trâu Dư ngồi phía dưới cây dù, trò chuyện qua lại.

Bỗng nhiên, không hiểu vì sao, người trong quảng trường lại đột ngột tăng lên.

Từng tốp từng tốp một, đều đi về cùng một hướng.

“Bọn họ đang làm gì thế nhỉ?” Trâu Dư nhận thấy có điều gì không đúng, kinh ngạc nói: “Bộ hôm nay có ông lớn nào về tọa đàm ư?”

“Chưa từng nghe thông báo về vụ này.” Lục Giai Ân lắc đầu

Trên trang web cũng không hề có thông báo là hôm nay sẽ có buổi tọa đàm hay bất kỳ triển lãm tranh quan trọng nào.

“Để tớ đi hỏi một chút.”

Trâu Dư lon ton chạy qua bên đó, ngăn vài bạn nữ sinh để hỏi han vài câu, rất nhanh sau đã trở lại.

“Các cậu ấy nói xíu nữa ở sân vận động sẽ diễn ra một trận bóng rổ, đi xem thử không?” Trên mặt Trâu Dư lúc này mang theo vài phần hưng phấn.

“Tớ còn nghe nói là có soái ca nữa á!” Cô nhướng mày lên: “Dù sao cũng sắp xong việc rồi, hay chúng ta đi xem thử đi?”

Nhưng Lục Giai Ân lại không có hứng thú với soái ca vậy nên cô nói cô sẽ ở lại đây.

Thế nên, cuối cùng Trâu Dư đành phải rời đi trước, còn không quên dặn dò cô nhớ trở về sớm một chút rồi lo nghỉ ngơi đi.

Lục Giai Ân lại uống thêm ngụm nước, sau đó lại mở màn hình điện thoại lên.

… vẫn như cũ, chưa có người hồi đáp.

Cô khép hờ đôi mắt, suy nghĩ không biết có nên gọi điện thoại luôn không.

“Không phải chỉ là một trận bóng rổ thôi sao? Cần gì khoa trương đến mức này cơ chứ?”

Bị lời nói của người khác vọng vào lỗ tai, Lục Giai Ân ngẩng đầu lên theo bản năng.

Lúc này, cô mới phát hiện, trên quảng trường thực sự có quá nhiều người. Tất cả bọn họ đều nhanh chân chạy về hướng sân vận động.

Thậm chí còn có người chạy chậm lại.

Sinh viên Học viện Mỹ thuật phần lớn hành xử khá khác người: người thì tự do tản mạn, người tự phụ tự cao ngất trời. Trừ phi trong mấy buổi triển lãm có người có vai vế trong nghề về tọa đàm, thì rất hiếm khi sinh viên nhiệt tình tham gia mấy hoạt động thế này, huống chi là bóng rổ, thứ chả dính dáng gì tới nghệ thuật.

Lục Giai Ân nhíu nhíu mày, nhìn thấy cảnh tượng lần này cảm thấy có hơi khác thường.

Cô còn chưa định hình chuyện gì đang diễn ra thì điện thoại trong lòng bàn tay đột nhiên rung lên hai cái.

WeChat có thông báo mới.

Q:【 đang chơi bóng 】

Lục Giai Ân nhìn màn hình, đôi môi từ từ mím chặt lại.

Đối với lời đề nghị của cô, Tần Hiếu Tắc không nói rõ là đồng ý hay không đồng ý.

Ngay đến cả việc chơi bóng, anh cũng không thèm báo trước cho cô một tiếng nữa mà.

Ba chữ cái lạnh nhạt trên đã thể hiện rất rõ tâm trạng lúc này của anh: “Lão tử không vui”.

Rất nhanh, ngón tay Lục Giai Ân gõ gõ trên màn hình.

Mới vừa soạn hai chữ “Ở đâu”, đột nhiên Trâu Dư gọi điện.

“Giai Ân, tớ đã chiếm chỗ cho cậu rồi á, mau tới sân vận động đi!”

Vừa bắt máy, giọng nói vui vẻ của Trâu Dư rất nhanh đã vang lên từ trong điện thoại, âm thanh bên trong vọng lại không ngừng.

“Tớ không ngờ là quá trời người tới xem luôn á! Mấy sinh viên trường đại học A cũng đến nữa á. Đặc biệt là con gái, cực nhiều luôn!”

Thần kinh trong đầu Lục Giai Ân nhảy dựng: “Trường đại học A?”

“Đúng vậy đúng vậy! Là Học viện Mỹ thuật cùng trường đại học A thi đấu hữu nghị. Nhưng mà tớ cảm thấy thế không phải là trường chúng ta đang đi tìm ‘ngược’ sao? Đại học A năm ngoái vừa mới đoạt chức vô địch CBA nữa…” (Giải bóng rổ sinh viên Trung Quốc)

“Tớ tới ngay.” Lục Giai Ân cắt ngang lời Trâu Dư nói rồi cúp luôn điện thoại.

Sau đó, cô sang giải thích với người trong ban tổ chức, nói xong liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi vội vã đi tới sân vận động.

*

Nhanh chân đi đến sân vận động, Lục Giai Ân vừa gọi điện thoại vừa men theo khán đài tự tìm vị trí.

“Đây nè!” Trâu Dư quay đầu lại, vẫy tay thật mạnh.

Lục Giai Ân thấy thế liền cười vẫy tay lại rồi cúp điện thoại đi về hướng Trâu Dư.

Vừa mới ngồi xuống, Lục Giai Ân chợt nhận thấy có vài ánh mắt đang nhìn về phía mình.

Mặt không biểu cảm, cô quay đầu nhìn bọn họ: xung quanh đa số đều là mấy nữ sinh xa lạ.

Thấy cô phát hiện ra bọn họ đang nhìn, những nữ sinh đó nhanh chóng dời mắt đi nơi khác.

Lục Giai Ân cúi đầu, chỉnh sửa lại chiếc váy của mình.

Lúc đến đây, cô đang khá vội, vì thế trên người vẫn là bộ Hán phục thời Tống kia, thành ra khi ở sân vận động trông cô thực sự nổi bật.

Thực ra, chuyện sinh viên ăn mặc sặc sỡ khi đến mấy dịp như này cũng rất phổ biến, vậy nên bây giờ cũng không còn quá nhiều lời dị nghị nữa. Mấy bạn nữ sinh kia, xác suất cao có thể là sinh viên bên đại học A.

Lục Giai Ân chớp chớp mắt, nhìn về khu thi đấu bên dưới khán đài.

Chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra ngay người mặc đồng phục màu trắng không ai khác chính là Tần Hiếu Tắc.

Lúc này, anh đang đưa lưng về phía cô, cả người anh đứng thẳng, thân hình cao lớn đĩnh đạc.

Anh đứng lẫn trong đám con trai: vai rộng lưng thẳng, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, đường cong lưu loát phóng khoáng.

Không hề lưu tâm đến xung quanh, anh thực hiện một vài động tác khởi động, trông cực kỳ nhàn nhã, không có chút khẩn trương nào.

Cũng không biết đồng đội nói cái gì với anh mà hai người bọn họ đồng thời nở nụ cười.

Anh nghiêng đầu, bên tai phải xỏ một cái khuyên trông rất bắt mắt.

Bên cạnh, mấy bạn nữ trường A nhỏ giọng thảo luận, trong giọng nói toát ra vài tia hưng phấn.

Dọc theo lối đi ở khán đài, những tiếng reo hò như “Tần Hiếu Tắc” – “MVP” – “đẹp trai quá” thi thoảng lại vang lên.

(MVP = người chơi có thành tích tốt nhất, ảnh hưởng đến kết quả trận đấu)

Cùng lúc đó, Trâu Dư thì thầm vào tai Lục Giai Ân.

“Cầu thủ mang áo số 1 của trường A đẹp trai quá.”

Lục Giai Ân đặt tay lên đùi, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

“Nghe nói trường A có tới hai học sinh tham dự giải CBA lận đó. Cậu nghĩ trường mình thắng nổi không?”

“Không nổi đâu” – Lục Giai Ân lắc đầu.

Với sự hiểu biết của cô về Tần Hiểu Tắc, trận đấu này anh sẽ chơi rất hăng.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì một tiếng tiếng còi thông báo vang lên – cuộc thi đấu chính thức bắt đầu.

“Chết tiệt! Tớ cũng nghĩ như cậu.” Trâu Dư vỗ đùi, lòng đau như cắt.

“Nếu như bị đánh quá thảm, thì tớ không xem nữa đâu.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, tiếng còi hiệu lệnh chợt vang lên: Trận đấu chính thức bắt đầu.

Đầu trận, hai bên giao thủ tương đối khách khí, cứ một người tiến thì một người lùi, giằng co qua lại. Vì vậy tỉ số chênh lệch không quá lớn.

Khi hiệp một kết thúc, Tần Hiếu Tắc lau mồ hôi đi vào bên rìa sân đấu nhận lấy chai nước, ngửa cổ uống hớp nước thật to.

Gân xanh trên cổ anh hiện lên, yết hầu trượt lên trượt xuống, hơi thở nam tính phà ra cực kỳ mãnh liệt.

Vừa uống nước xong, Tần Hiếu Tắc cúi đầu ra hiệu với đồng đội bên sân ngoài.

Ngay sau đó, một cái balo màu đen được ném vào tay anh.

Anh tùy tiện cầm lên mở khóa kéo rồi lấy di động ra nhìn, khuôn mặt lại lạnh nhạt trở lại.

Lục Giai  Ân nhìn sắc mặt của anh, trong lòng trầm xuống.

Cô cúi đầu, vội vã nhắn sang cho anh.

[Em đã đến khán đài rồi nè.] 

Tuy nhiên, đối phương đã sớm xoay người trở lại sân đấu, chỉ để lại bóng lưng thẳng tắp tiêu sái rời đi. 

Đến hiệp hai, Tần Hiếu Tắc đánh hung hãn hơn rất nhiều.

Anh không ngừng tranh đoạt bóng, đột phá ném bóng vào rổ, rồi ăn điểm.

Âm thanh cọ xát giữa giày thể thao cùng sàn nhà phát ra rất rõ ràng. Cùng lúc đó ngoài sân vang lên không ngớt tiếng cổ vũ trận đấu.

Lục Giai Ân nhìn thấy mấy bạn nữ sinh bên cạnh mình cực kỳ vui vẻ, thỉnh thoảng lại hét to: “Đại học A cố lên”.

Tiếng huýt còi lại vang lên, đã đến giờ nghỉ giữa trận.

Tỷ số hai đội lúc này bị kéo ra tận hơn chục điểm.

Phía Học viện Mỹ thuật không ngừng than thở tiếc nuối, ngược lại là tinh thần học sinh bên đại học A tràn trề sức sống.

“Cái cậu mặc áo số 1 kia kiêu ngạo quá vậy!” Trâu Dư nhíu mày đầy oán giận.

Lục Giai Ân lơ đễnh đáp một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Hiếu Tắc bên dưới khán đài, chờ anh xem điện thoại lần nữa.

Lúc này Tần Hiếu Tắc mới khôi phục vẻ mặt thong thả hằng ngày. Anh đứng ở đó, vừa bình tĩnh nói chuyện vừa uống nước cùng đồng đội, nhưng cũng không hề chạm vào bọn họ.

Toàn bộ thời gian nghỉ giữa hiệp anh không còn vận động cơ khớp nữa.

Lục Giai  Ân yên lặng nhìn bóng lưng của anh trên sân đấu, trong lòng có chút trống trải.

Đến khi quay lại sân đấu, cái người nãy giờ vẫn luôn đưa lưng về phía cô đột nhiên quay đầu lại.

Ánh mắt Tần Hiếu Tắc lướt nhanh qua nửa khán đài cùng dãy ghế đầu tiên, rồi nhìn thẳng vào Lục Giai Ân.

Trong lòng Lục Giai  Ân nao nao, nhưng cô vẫn bình tĩnh nhìn anh.

Sau giờ trưa, ánh sáng yếu ớt hơn rất nhiều, những vệt nắng vàng thưa thớt rơi trên sân vận động qua khung cửa sổ.  Âm thanh ồn ào náo động như có thể biến mất trong nháy mắt. Xung quanh mọi thứ bỗng trở nên yên lặng. 

Thời gian như bị kéo chậm lại, dù thực sự chỉ vài giây trôi qua mà thôi.

Lục Giai  Ân thấy Tần Hiếu Tắc cong môi nhìn mình.

Tự mãn, đắc thắng, còn có chút khinh bỉ.

*

Nửa trận sau, Học viện Mỹ thuật phòng thủ rất chặt để đề phòng Tần Hiếu Tắc.

Thế nhưng, với sự linh hoạt của mình, anh cứ thế đột phá, càng đánh càng hung, liên tục ghi bàn.

Ngay sau cú ném ba điểm tuyệt đẹp của Tần Hiếu Tắc, toàn bộ khán đài vỡ òa trong tiếng vỗ tay rần trời.

Tần Hiếu Tắc nhướng mày nhìn đối thủ ban nãy vừa mới cố thủ ngăn chặn cú ném của anh, rồi tặng cậu ta một nụ cười.

Thần thái anh kiêu ngạo, khắp người toát lên sự cuồng vọng.

Mấy bạn nữ xung quanh Lục Giai  Ân hét muốn khản cổ.

“Tớ cuối cùng cũng hiểu tâm trạng mỗi khi ngồi xem bóng đá của bố tớ rồi.”

Tâm tình Trâu Dư phức tạp, dù nghĩ thế nào cũng không ngờ tới có ngày cô sẽ đồng cảm với ông bố mình.

Hiệp bốn vừa mới bắt đầu, Trâu Dư cũng không thể chịu nổi nữa liền quyết định về trước.

“Cái này so với bị đau bụng vì đồ ăn hỏng thì khác quái gì nhau? Đi thôi!”

Lúc này cô thực sự tức giận, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn với cậu nam sinh kia. 

Lục Giai Ân khéo léo từ chối lời mời rời đi cùng Trâu Dư. Cô vẫn muốn tiếp tục ngồi xem thi đấu.

Dưới đài tỷ số đã chênh lệch 20 điểm, bên này đại học A yêu cầu thay đổi người.

Tần Hiếu Tắc cùng đồng đội chạm bả vai nhau, cười nói rất thản nhiên.

Với tư cách là MVP xứng đáng nhất hôm nay, anh bước đi trong tiếng cổ vũ rền vang như sấm của mọi người, cực kỳ tự nhiên đi về phía rìa sân đấu.

Anh cúi người cầm lấy balo của mình.

Trong lúc cúi người, cơ bắp trên cánh tay đẫm mồ hôi của anh căng ra, lộ rõ đường cong mê người.

Nữ sinh toàn trường dường như không có mấy tâm trạng ngồi xem thi đấu nữa. Ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ mê đắm, đặt hết trên người Tần Hiếu Tắc – đang chuẩn bị rời sân.

Đối với mấy chuyện như vậy, Tần Hiếu Tắc thường ngoảnh mặt làm ngơ. Anh vác balo lên vai rồi lập tức đi lên lối đi nhỏ đến chỗ Lục Giai  Ân.

Những người trong phạm vi bán kính mấy mét xung quanh anh hầu như đều nín thở, tạo nên một khung cảnh cực kỳ trái ngược với không khí ồn ào náo nhiệt khắp sân vận động.

Anh bước một lần hai ba bước lên bậc thang, đi thẳng đến chỗ ngồi bên ngoài của Lục Giai  Ân.

Ánh mắt cô nhìn theo từng động tác của anh, rồi dừng lại trên mặt anh.

Giây tiếp theo, Tần Hiếu Tắc một tay chống trên lưng ghế của Lục Giai  Ân.

Anh cúi người, tiến sát tới gần cô.

…Rồi đưa ngón tay đầy mồ hôi của mình tới phía sau cái gáy trắng nõn của Lục Giai  Ân.

Hơi thở mang theo hormone nam tính đập thẳng vào mặt cô. 

Giờ đây, cô có thể nhìn thấy từng giọt mồ hôi trên mặt anh cực kỳ rõ ràng.

Lục Giai  Ân nghe thấy bên cạnh mình có vài tiếng hít sâu.

Cô không dám chắc thái độ lúc này của Tần Hiếu Tắc là gì, ánh mắt cô có phần hơi mất tự nhiên.

Đôi mắt Tần Hiếu Tắc như dính lên trên người cô. Anh hời hợt cười thành tiếng, cũng không rõ cảm xúc lúc này như thế nào.

“Em còn biết đường mà tìm anh hay sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi