Tần Hiếu Tắc nói xong, đôi môi liền mím chặt lại thành một đường thẳng.
Lời này quả thật chính là “Ác nhân cáo trạng trước”.
Rõ ràng anh không nói cho Lục Giai Ân biết bản thân anh muốn đến Học viện Mỹ thuật chơi đánh bóng, thế nhưng hiện tại Lục Giai Ân lại thành người có lỗi mất rồi.
Lục Giai Ân ngẩng đầu nhìn anh, môi mấp máy.
“Hiếu Tắc……”.
Cô không để tâm đến thái độ của Tần Hiếu Tắc, nhẹ giọng mà kiên nhẫn giải thích: “Em đang tổ chức hoạt động, không biết anh…”
Lục Giai Ân còn chưa kịp nói xong đã bị ngắt ngang.
“…đi mất rồi.”
Tần Hiếu Tắc đứng dậy đi ra ngoài trước.
Anh vác balo trên vai trái, vừa đi được vài bước, anh bỗng vươn cánh tay phải ra phía sau và giữ nguyên tư thế tay.
Không gian xung quanh lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Có người thì hiếu kỳ, có người là soi mói, cũng có người đang hóng hớt.
Lục Giai Ân cảm thấy da đầu của cô có chút tê dại, vội sửa sang lại bộ Hán phục của mình rồi nhanh chóng đứng dậy bước từng bước nhỏ theo sau.
Thẳng cho đến khi hai người bọn họ đã rời khỏi phòng thể dục, khung cảnh vốn dĩ yên tĩnh trước đó bỗng chốc huyên náo trở lại.
Một số nữ sinh đã nhanh chóng tụ tập lại trên dãy hành lang nơi Lục Giai Ân vừa đi qua để mà tám chuyện.
“Tần Hiếu Tắc thích chính là phong cách này sao?”.
“Không phải đâu? Những người bạn hay đi cùng với anh ấy đều thích những cô nàng có thân hình gợi cảm và quyến rũ, còn mỹ nhân mặc Hán phục này trông thật thuần khiết.”
“Ngay khi nữ sinh đó vừa đến đây tớ đã chú ý đến cô ấy rồi, cô ấy cực kỳ trắng và xinh đẹp.”
“Chẳng phải mẹ của Tần Hiếu Tắc xuất thân từ trong giới nghệ thuật sao? Có thể cô ấy chỉ là người quen, vì thái độ của anh ấy cũng không tốt lắm.
“Thế nhưng trong mắt của tất cả mọi người, chỉ cần anh ấy vừa xuất hiện, thì từ ngoại hình đến thần thái đều toát lên vẻ điển trai và nam tính rồi. Anh ấy thật là đẹp trai! ”
…
Không giống như không khí ầm ĩ và phấn khích bên trong sân vận động, không khí giữa hai người sau khi ra khỏi sân vận động có chút trầm mặc.
Tần Hiếu Tắc thả chậm bước chân lại để Lục Giai Ân có thể theo kịp.
“Anh không muốn đợi những người trong đội sao?” Lục Giai Ân chạy nhanh lên vài bước nhỏ để đuổi kịp anh, hơi thở không khỏi có chút dồn dập.
Tần Hiếu Tắc bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô với nụ cười như có như không.
“Chỉ mới đi được hai bước đã thở hổn hển như vậy?”
Giọng điệu thờ ơ cùng với khuôn mặt và biểu cảm không quan tâm của anh rất khó để có thể nhận thấy là anh đang giở trò lưu manh.
Đối với những lời phàn nàn của anh về thể lực không tốt của bản thân mình, Lục Giai Ân đã sớm quen rồi, liền nhẹ nhàng trả lời “Vâng”.
“Vậy anh đi chậm một chút đợi em được không?” Cô nhìn vào đôi mắt của anh.
Không hiểu làm sao câu nói ấy lại lấy lòng được Tần Hiếu Tắc, khiến anh bỗng bật cười, đến bả vai cũng run lên.
“Được. Đi chậm một chút.” Anh thuận tay kéo bả vai của Lục Giai Ân về phía mình, sau đó xem xét cô một phen từ trên xuống dưới.
Tựa như vừa mới chú ý đến cách ăn mặc của cô hôm nay, anh dùng hai ngón tay xoa nhẹ miếng vải trên vai cô.
“Vậy đây chính là thứ dành cho buổi hoạt động đó sao? ”
Lục Giai Ân gật đầu, chợt nhớ tới ánh mắt của các nữ sinh ở đại học A đã dành cho mình.
Tần Hiếu Tắc trầm tư trong chốc lát: “Chạy tới đây? ”
“Dạ.” Lục Giai Ân thành thật nói với anh: “Em nghe các bạn cùng lớp kháo nhau rằng đại học A đến trường em để thi đấu, liền đi thẳng qua đây.”
Cô ngẩng mặt nhìn lên. Dưới ánh mặt trời, bóng dáng Tần Hiếu Tắc càng trở nên sống động hơn hết, biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn luôn là phong thái thản nhiên, tùy ý như vậy. Khóe môi hơi nhếch lên cho thấy tâm trạng của anh đã tốt hơn rất nhiều.
Nhân cơ hội này, Lục Giai Ân muốn cùng anh bàn thêm về kỳ nghỉ sắp tới.
“Em…” Ngay khi môi của cô vừa mấp mấy, Tần Hiếu Tắc đột ngột giơ ngón tay cái của mình lên đúng lúc để ngăn lại cánh môi vẫn đang hé mở.
Lục Giai Ân sửng sốt, thế nhưng ngón tay của người đàn ông đã xoa mạnh lên đôi môi cô, có hơi dùng lực.
Giây phút tay của anh rời khỏi, trên môi cô đã hiện ra một vệt đỏ hồng rõ rệt.
Sau đó, Tần Hiếu Tắc lại dùng tay khều nhẹ đôi khuyên tai lắc lư có kiểu dáng dài của Lục Giai Ân.
Một lát sau, anh bật cười: “Vẫn còn rất xinh.” Cũng không biết là anh đang khen trang phục của cô đẹp hay là khen cô đẹp.
Lục Giai Ân bị hành động càn rỡ của anh ngắt ngang lời muốn nói, nhất thời quên mất bản thân vừa định nói gì, trái lại ngoan ngoãn đi theo anh về phía trước.
“Tối nay cùng nhau ăn cơm đi.” Tần Hiếu Tắc vừa đi vừa nói.
Lục Giai Ân ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cùng ai ạ? ”
“Dĩ nhiên là đi ăn mừng chiến thắng cùng với những người trong đội khi nãy.” Ngữ khí của anh nghe như thể đây là chuyện hết sức bình thường.
Lục Giai Ân mím môi.
Người đàn ông này đúng là kiêu ngạo. Trận thi đấu rõ ràng vẫn chưa kết thúc, vậy mà anh đã sớm tin tưởng không chút nghi ngờ, không những thế còn tuyên bố sẽ ăn mừng chiến thắng.
Mặc dù hiểu rõ thực lực của đại học A, nhưng dù sao thì đối thủ của anh cũng chính là sinh viên của trường mình.
“Anh thậm chí còn chưa xem đến cuối trận đấu. ” Lục Giai Ân nhỏ giọng phản bác.
Tần Hiếu Tắc bỗng dừng lại, cúi đầu khẽ cười: “Anh còn cần phải xem hết sao? Đội này chắc chắn không thắng nổi đâu, anh sẽ chơi tụi nó như chơi bóng mà úp vào rổ. ”
Hắn vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Tần Hiếu Tắc nhận điện thoại, tùy tiện trả lời vài câu qua loa. Ánh mắt anh thế nhưng lại ung dung nhìn về phía Lục Giai Ân đang ở bên cạnh mình.
Cô khoác trên mình một chiếc TSm màu xanh ngọc, lại vừa vặn phù hợp với làn da trắng như tuyết, bởi vì kiểu váy hơi bó sát ôm chặt cơ thể một chút nên để lộ ra đôi chân mảnh khảnh trắng ngần của cô.
“Được rồi, đã biết.” Anh cúp máy và nhìn về phía cô gái vẫn đang đứng đợi ở bên cạnh.
“Nếu anh có việc thì đi trước đi.” Lục Giai Ân lặp tức hiểu ý, ân cần nói: “Đúng lúc em cũng muốn quay về kí túc xá để thay quần áo.”
“Không mặc cái thứ này nữa sao? ” Tần Hiếu Tắc trêu chọc cô.
Lục Giai Ân lắc đầu: “Hơi bất tiện.”
Cô đã gặp bạn bè trong đội bóng của Tần Hiếu Tắc vài lần rồi, uống rượu, hút thuốc không thiếu thứ gì, cho nên bộ Hán phục này sẽ không phù hợp để đi cùng.
Tần Hiếu Tắc gật đầu: “Sáu giờ anh sẽ đến cổng trường đợi em. ”
Tựa như chợt nhớ ra điều gì đó, anh lại cúi đầu ghé vào tai Lục Giai Ân thì thầm một câu.
Anh nhìn thấy ánh mắt Lục Giai Ân lộ ra vẻ sững sờ lẫn ngượng ngùng. Tần Hiếu Tắc cười lớn thích thú vì đạt được mong muốn, ngón tay anh khẽ mân mê lỗ tai của cô một chút mới hài lòng mà rời đi.
Hiện tại đang là 6 giờ, vẫn chưa muộn.
Sắc trời có vẻ hơi ảm đạm, ánh chiều tà rực rỡ như ẩn như hiện nơi chân trời phía xa xa.
Trước cổng Học viện Mỹ thuật Bình Thành, những nhóm học sinh lui tới tấp nập.
Lục Giai Ân mặc một chiếc váy hoa cùng với một chiếc áo đan len màu trắng, vội vàng leo lên chiếc xe Volkswagen Beetle.
“Học tỷ, em xin lỗi đã phiền đến chị rồi.” Lục Giai Ân vuốt lọn tóc có chút rối tung ra phía sau tai, hướng về phía nữ sinh đang ngồi ở ghế lái và nói cảm ơn.
“Đừng khách khí, chỉ là tiện đường thôi mà.” Thi Tĩnh mỉm cười: “Chị vừa đi xem triển lãm trở về thì tình cờ ngang qua con đường này. Tần Hiếu Tắc cũng đỡ phải chạy qua đây thêm một chuyến nữa. ”
Thi Tĩnh và Lục Giai Ân đều là học sinh của Học viện Mỹ thuật Bình Thành, có điều cô học trước Lục Giai Ân một học kỳ. Chuyên ngành của cô là quản lý nghệ thuật và cô đã được nhận vào học chương trình Thạc sĩ của trường.
Hơn nữa, đối với Lục Giai Ân, Thi Tĩnh cũng giống như một người chị. Thi Tĩnh còn là một trong những người bạn thanh mai trúc mã của Tần Hiếu Tắc.
“Vâng.” Lục Giai Ân đáp. Thế nhưng, so với chuyện đấy, Lục Giai Ân lại có hứng thú với buổi triển lãm đang được cô nhắc đến khi nãy hơn.
“Đó là buổi triển lãm về gì vậy ạ?”
Thi Tĩnh bật cười: “Đó là một buổi triển lãm về khoa học kỹ thuật, khá thú vị. ”
Lục Giai Ân nhớ ra: “Ồ, có phải là buổi triển lãm được tổ chức ở bảo tàng nghệ thuật Crane không ạ? Em và bạn cùng phòng cũng dự định hai ngày nữa sẽ đến thăm quan.”
Gần đây cũng có một số bạn bè trong giới đã đến tham quan buổi triển lãm đó, những lời nhận xét về nó cũng không tồi.
Thi Tĩnh đáp lời, lại không nhịn được nhìn Lục Giai Ân thêm một lần nữa.
Lục Giai Ân có một vẻ ngoài rất thanh thuần, làn da trắng ngần như tỏa ra ánh sáng, ánh mắt long lanh ngấn lệ. Cô luôn nói chuyện nhẹ nhàng và từ tốn, tính cách trầm ổn tựa như một đóa hoa lan thanh khiết.
Thi Tĩnh có chút do dự và chần chừ hỏi Lục Giai Ân: “Bọn con trai xấu xa này có thể sẽ còn gọi đồ nướng và rượu bia nữa đó, em có thể ăn cùng được không? ”
Cô quen biết Lục Giai Ân thông qua Tần Hiếu Tắc. Quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không tính là thân thiết, chỉ là qua vài lần tiếp xúc với Lục Giai Ân, cô biết chế độ ăn uống Lục Giai Ân khá thanh đạm.
Lục Giai Ân mỉm cười với Thi Tĩnh, ánh mắt khẽ nheo lại.
“Không có việc gì đâu học tỷ, em có thể gọi những món mà mình thích. Mọi người cứ gọi những món yêu thích đi, đừng lo lắng cho em. ”
“Được rồi, dù sao thì cũng có Tần Hiếu Tắc chiếu cố em. ”
Hai người nói chuyện phiếm với nhau được một lúc nữa thì họ đã đi đến một con hẻm.
Thi Tĩnh dừng xe, nhìn về phía Lục Giai Ân: “Em xuống đây nhé, chỗ này không cho phép dừng xe. Chị tìm chỗ đỗ xe trước rồi sẽ đến tìm bọn em.”
“Vâng.” Lục Giai Ân chào tạm biệt Thi Tĩnh rồi xách túi rời đi.
Tìm kiếm theo địa chỉ dọc đường trong chốc lát thì cô nhìn thấy Tần hiếu Tắc đang hút thuốc trước của cửa hàng, bên cạnh anh là một người trong đội bóng, cũng là bạn tốt của anh, Trần Huề.
Hai người bọn đang vừa trò chuyện vừa hút thuốc.
Lục Giai Ân bước đến, đứng cách bọn họ không quá xa, chậm rãi cất tiếng gọi.
“Hiếu Tắc, Trần Huề.”
Hai người đồng thời quay đầu lại.
Sắc trời có chút tối, trước cửa tiệm đồ nướng đã có vài ngọn đèn được bật lên.
Lục Giai Ân có dáng người cao ráo, mái tóc đen dài ngang ngực, đuôi tóc dài nhẹ nhàng trong làn gió. Làn váy mỏng manh của cô bay phấp phới như một đóa hoa đang e ấp nở rộ.
Ánh đèn lấp lánh rọi lên chiếc áo khoác đan len Jersey khiến cô như khoác trên mình một vầng sáng. Đôi mắt người thiếu nữ toát lên sự dịu dàng và trầm tĩnh.
Tần Hiếu Tắc ngây người, vội vã ném điếu thuốc trong tay đi rồi dập tắt nó.
“Đến rồi sao.” Trần Huề rốt cuộc cũng có phản ứng, nhìn ra phía sau cô: “Thi Tĩnh đâu?”
“Học tỷ đã đi tìm chỗ đỗ xe rồi.” Lục Giai Ân giải thích.
“Được, vậy hai người vào trong trước đi, anh sẽ ở đây đợi cô ấy.” Trần Huề phất phất tay ra hiệu cho hai người bọn họ vào trước.
Lục Giai Ân đi theo Tần Hiếu Tắc vào bên trong và ngồi xuống một cái bàn được kê cạnh cửa sổ.
Chỗ bọn họ ngồi có hai chiếc bàn đã được ghép lại với nhau để tăng thêm diện tích. Hai bên trái và phải đã có năm người ngồi trước, bên dưới gầm bàn được đặt sẵn một két bia.
Nhìn thấy hai người bọn họ bước vào, một bạn nam trong số bọn họ lập tức nói: “ Tần Ca hôm nay nhất định không say không về.”
Tần Hiếu Tắc nhìn lướt qua két bia kia, hất càm khinh thường.
“Chỉ vậy thôi? ”
“Tới đi!” Nam sinh kia đập bàn, phấn khích hô to: “Ông chủ còn đứng đó làm gì?”
Nam sinh vừa dứt lời thì những người khác đã bật cười.
Trong không khí náo nhiệt, mọi người chủ động giới thiệu và chào hỏi lẫn nhau.
Tổng cộng có bốn bạn nam, hai người trong số họ dẫn theo bạn gái của mình. Cô gái ngồi bên cạnh Lục Giai Ân có một một khuôn mặt trái xoan, tên là Du Du. Người còn lại ngồi đối diện với Lục Giai Ân lại có khuôn mặt tròn trĩnh, nhỏ nhắn, trông rất đáng yêu.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình Lục Giai Ân lấy dây thun từ trong túi xách ra, vấn tóc lên thành một kiểu tóc đuôi ngựa.
“Túi xách của cậu thật là đẹp, cậu mua nó ở đâu vậy?” Du Du đột nhiên cất tiếng hỏi, tầm mắt dừng lại ở túi xách bằng vải của Lục Giai Ân.
Hoa văn trên túi xách có những hình vẽ được dùng màu sắc rất tươi sáng và rực rỡ, trông vô cùng sinh động và đáng yêu, rất hợp với thời trang mùa hè.
“Cái này sao.” Lục Giai Ân đặt túi xách ở giữa hai người, cười nói.
“Tớ đã tự vẽ nó. ”
Du Du kinh ngạc mở to hai mắt, cất giọng thán phục: “Cậu thật lợi hại!”
“Tớ đang theo học vẽ tranh sơn dầu.” Lục Giai Ân ôn hòa giải thích.
Không chỉ riêng cô, bạn bè trong lớp cũng rất thích phối thử đủ loại màu sắc. Ở trường, rất dễ gặp các bạn sinh viên nhuộm tóc xanh đỏ tím vàng….
Du Du bỗng nhiên bừng tỉnh: “Chẳng lẽ cậu đang học ở Học viện Mỹ thuật Bình Thành sao?”
Sau khi nhận được sự khẳng định của Lục Giai Ân, cô nàng có chút đăm chiêu nhìn sang Tần Hiếu Tắc vẫn đang trò chuyện cùng với đồng đội của mình.
Anh lười biếng tựa lưng vào ghế, một tay đang chống lên lưng ghế của Lục Giai Ân, tay còn lại thì đang kẹp một điếu thuốc, tùy ý chơi đùa.
“Khó trách…” Du Du thì thào.
Khi họ đang nói chuyện thì Thi Tĩnh và Trần Huề đã cùng nhau bước vào. Thế là tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ.
Thịt nướng đã được mọi người gọi lên từ lâu, đặt sẵn ở trên bàn.
Lục Giai Ân không thể ăn cay, cũng rất ít khi ăn những thực phẩm có chứa nhiều dầu mỡ, cho nên chỉ có thể gắp ít rau xào ăn tạm.
Một vài bạn nam bắt đầu nói chuyện về trận thi đấu bóng chiều nay, khi nói đến điều gì đó thú vị thì lại nâng ly uống hết cốc này đến cốc khác.
Lục Giai Ân yên lặng nghe bọn họ trò chuyện, bỗng nhiên phát hiện trên đĩa của mình lại có thêm một xiên cánh gà nướng.
Cô nhìn bột ớt đỏ trên xiên cánh gà nướng, ngước mắt lên nhìn Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc nhướng mày: “Chỉ một chút, sẽ không cay. ”
Lục Giai Ân đeo găng tay lên cẩn thận xé đi phần da bị dính bột ớt trên cánh gà, sau lại dè dặt cắn thử một miếng thịt gà.
Một mùi vị hơi quá mặn tràn ngập trong khoang miệng.
Mặt cô không đổi sắc lặng lẽ nuốt xuống rồi nâng ly nước lên, uống từng ngụm nước lọc.
Trong chốc lát, một xiên thịt nướng lại được đưa tới bên miệng của Lục Giai Ân.
“Em không muốn ăn nữa.” Cô lắc đầu.
“Ăn thêm chút nữa, trông em thật gầy.” Tần Hiếu Tắc khẽ nhíu mày.
“Cay lắm. ”
“Không cay đâu.”
Lục Giai Ân không còn cách nào khác, đành phải cắn một miếng.
Vị cay trong nháy mắt nghẹn đến cổ họng, cô không nhịn được gập người lại ho khan vài tiếng.
Tần Hiếu Tắc vội vã vỗ lưng giúp cô thuận khí.
Khi Lục Giai Ân ngồi thẳng người lại lần nữa thì trong đôi mắt trong suốt đã ngân ngấn lệ.
Tần Hiếu Tắc tặc lưỡi, bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế vỗ về lưng cho cô.
“Cay một chút cũng không thể ăn được sao?”
Gương mặt Lục Giai Ân dần đỏ lên. Ánh mắt của cô vô tình chạm đến ánh mắt của Thi Tĩnh, cô nhất thời sửng sốt.
Bên dưới ánh đèn màu vàng Thi Tĩnh ngồi cách cô một chiếc bàn khá xa, đang nhìn cô với một sự đồng cảm, xen lẫn một chút cảm xúc phức tạp không thể lý giải thành lời.
Trong lòng Lục Giai Ân như hẫng một nhịp, vội rũ mắt và nâng ly nước lên uống cạn.
Khái niệm “không cay” trong mắt của những người ăn cay hoàn toàn khác với khái niệm “không cay” của những người không thể ăn cay được.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra những chuyện như thế này, nhưng anh vẫn luôn không mấy để tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt.
Ngay cả Thi Tĩnh cũng biết điều đó, thế nhưng anh vẫn không tin cô. Và mỗi lần như thế, anh lại muốn tự mình kiểm chứng, cho dù cô có giải thích cho anh nghe cũng vô dụng.
Nó tựa như một trò chơi mèo vờn chuột.
Lục Giai Ân đặt ly nước xuống, ngước mắt lên nhìn anh lần nữa.
Một tay anh kẹp điếu thuốc, tay còn lại cầm ly rượu lắc lư, ánh mắt không tập trung cùng với thái độ thản nhiên tùy ý, sống lưng ngả ngớn ngửa ra sau, đích thực là bộ dáng của một công tử ăn chơi trác táng.
Như cảm nhận được ánh mắt của Lục Giai Ân đang nhìn mình, anh vội buông bỏ điếu thuốc đang nghịch trong tay, nghiêng đầu qua thì thầm với Lục Giai Ân.
“Anh ra ngoài hút điếu thuốc. ”
Dứt lời anh đứng dậy và đi ra ngoài.
Sau khoảng thời gian nâng ly uống rượu và trò chuyện, thức ăn cũng đã gần hết.
Ngoại trừ uống rượu và trò chuyện ra, đã có một số người đề xuất chơi trò chơi cùng nhau.
…Là trò chơi: “Nói thật hay thử thách”.
Những tên con trai đang hút thuốc bên ngoài cũng bị gọi vào trong để tham gia trò chơi.
Mọi người đều đang là sinh viên đại học cho nên cũng không thể chơi quá trớn được.
Hình phạt dành cho trò chơi này nhiều nhất cũng chỉ là “Thức uống đặc biệt” hoặc là hôn nhau trước mặt mọi người. Nhưng thành thật mà nói thì những yêu cầu trên cũng không có gì quá đáng.
Sau vài lượt chơi, Lục Giai Ân cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Cho nên, đôi lúc không may mắn bị xoay đến lượt, Lục Giai Ân cũng không do dự chọn “Nói thật ”.
“Tôi có thể hỏi được không?” Thi Tĩnh bất chợt mở lời.
Tần Hiếu Tắc cũng nhướng mi, liếc nhìn cô một cái.
Thi Tĩnh mặc kệ anh, cười nói: “Chị có một câu hỏi muốn hỏi em từ rất lâu rồi.”
Lục Giai Ân gật đầu: “Được ạ.”
Thi Tĩnh nhìn cô: “Lần đầu tiên em rung động với Tần Hiếu Tắc là khi nào? Hay nói cách khác, anh đã làm gì khiến em cảm động?”
Giọng nói vừa dứt, trong bữa tiệc vang lên những tiếng hò reo thích thú.
Tần Hiếu Tắc khoát tay lên lưng ghế của Lục Giai Ân thích thú nhìn cô, tựa hồ cũng khá tò mò với câu trả lời.
Lục Giai Ân khẽ nhíu mày.
Rung động sao?
Từ khi nào cô…. đã động lòng với anh?
Cô suy nghĩ: “Có một khoảng thời gian em rất hay đi đến tiểu khu mà gia đình anh ấy sinh sống để vẽ theo chủ đề cuộc sống đời thường. Em luôn bắt gặp anh ấy và bạn bè ở sân chơi bóng…”
Thanh âm của cô điềm đạm, có chút nhẹ nhàng pha lẫn ôn nhu, tựa như đang kể một câu chuyện xa xưa, cuốn hút tất mọi người say mê lắng nghe.
“Có một lần khi em xem anh ấy chơi bóng, anh ấy đột nhiên ném áo khoác của anh vào đầu em.”
Nhìn thấy mọi người vẫn đang đợi cô kể tiếp câu chuyện, cô ngượng ngùng nói: “Chỉ như vậy. ”
“Chỉ vậy thôi?” Du Du hoài nghi hỏi: “Trên áo khoác của anh ấy có bùa mê sao?”
“Hahahahaha.” Những người khác nhốn nháo cười rộ lên.
“Này, cậu mua thuốc ở đâu vậy? Tớ cũng muốn mua một gói.” Trần Huề dùng khủy tay của mình thúc vào cánh tay của Tần Hiếu Tắc, cợt nhả trêu đùa.
Tần Hiếu Tắc cười khinh bỉ: “Đó là mùi vị đàn ông của lão tử, cậu có không?”
“Mẹ kiếp!” Trần Huề bị sự vô liêm sỉ của anh chọc cho tức đến bật cười.
Mọi người cũng phá lên cười thật sảng khoái.
Thi Tĩnh cũng cười hóa giải sự ngượng ngùng: “Mọi người đừng đùa nữa, tâm tư của thiếu nữ chính là như vậy.”
“Em động lòng khi anh ném áo khoác vào em sao?” Tần Hiếu Tắc đột nhiên quay sang Lục Giai Ân hỏi.
Hắn khẽ cau mày, tựa hồ như đang nhớ lại chuyện xưa.
Trong lòng Lục Giai Ân căng thẳng, tay run run đặt lên đùi của anh như sợ anh sẽ tiếp tục hỏi dồn.
Tần Hiếu Tắc bật cười, ngữ khí ngả ngớn, không nghiêm túc.
“Sao không nói sớm hơn. Biết vậy anh đã sớm ném áo khoác vào em khi em lần đầu đến xem anh chơi bóng rồi.”
Khi nói những lời này, Tần Hiếu Tắc hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào cô, trên khóe môi là nụ cười bất cần đời.
Đôi mắt của anh dài và long lanh, mí mắt có một nét gấp rất hẹp, mỗi khi anh nhìn vào người khác sẽ như phát ra một chùm pháo hoa tháng ba.
Lục Giai Ân ngẫm lại ý tứ trong lời nói của anh, lông mi run lên nhè nhẹ.
Tần Hiếu Tắc chính là người như vậy, một giây trước vừa khiến bạn cho rằng anh không quan tâm đến bạn, thì giây tiếp theo anh ta sẽ không ngần ngại bày tỏ tình cảm của mình.
Chỉ là trong lòng cô hiểu rõ, bất quá anh chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.
“Này, hai người cứ như vậy mà ân ân ái ái trước mặt mọi người à!”
“Đúng vậy, không thân mật với nhau một chút không chết được đâu.”
Bạn bè của Tần Hiếu Tắc hả hê, vui sướng khi có người gặp họa.
Lục Giai Ân sững sờ, cô giương mắt lên nhìn Tần Hiếu Tắc.
Anh nhếch khóe môi lên, cười một cách lãnh đạm.
Giây tiếp theo, anh với tay lấy chiếc áo khoác mỏng đang được vắt trên lưng ghế, ném thẳng lên đầu Lục Giai Ân.
“Có phải giống như vậy hay không? ”
Trước mắt Lục Giai Ân chợt tối sầm, trong chóp mũi ngập tràn mùi vị của chiếc áo khoác.
Cô bất giấc muốn nhấc nó lên thì tay cô bỗng có người đè lại.
Ngay sau đó, trong không gian tối đen như mực xuất hiện một khe hở ánh sáng, khuôn mặt tuấn tú của Tần Hiếu Tắc hiện ra ngay trước mắt cô.
Giây tiếp theo, ánh sáng lại trở nên mờ mờ ảo ảo, anh cúi người hôn cô.
Mùi vị thuốc lá, một cái chạm nhẹ nhanh chóng phớt qua.
Nó dường như đang hồi đáp khoảnh khắc rung động mà cô vừa đề cập.