NGẦM MÊ MUỘI

Vì đột nhiên trời có tuyết nên hai người ở lại homestay thêm một ngày.

Thật ra Lục Giai Ân có thể chọn về khách sạn, nhưng bây giờ quan hệ giữa hai người không còn như trước nữa.

Cô tự nhận đã trở về thân phận bạn gái, nên cũng giống như trước đây, có thói quen dung túng Tần Hiếu Tắc.

Chẳng hạn như sẵn lòng ở lại cùng anh, chẳng hạn như đồng ý mặc quần áo của anh, chẳng hạn chấp nhận anh thỉnh thoảng hôn môi…

Từ ánh mắt Tần Hiếu Tắc, Lục Giai Ân biết cái anh muốn không chỉ là hôn thôi, nhưng có lẽ do lo cho sức khỏe của cô, anh không đưa ra nhiều yêu cầu hơn.

Dù sao đêm qua, Tần Hiếu Tắc quan sát sắc mặt cô, thỉnh thoảng quan tâm tim cô có gì không khỏe không.

Cũng vì vậy, Lục Giai Ân không có ý phản đối gì, đa số thời gian đều đáp ứng yêu cầu của anh.

Trời mưa cả ngày, khi đêm đến mới dần tạnh.

Rốt cuộc Lục Giai Ân cũng được rảnh rỗi, đến bãi biển đã được hồi sinh.

Không biết Tần Hiếu Tắc lấy được từ đâu rất nhiều hải sản.

Hai người ăn tối ngoài sân với cây cối hoa cỏ sau cơn mưa.

Sau khi cơm nước xong, Lục Giai Ân phát hiện quần áo mình đã được sấy khô rồi, cô đề nghị muốn về khách sạn.

Tần Hiếu Tắc không vui: “Ngày mai anh đưa em đi không được sao?”

Lục Giai Ân hơi do dự, nhưng vẫn từ chối.

Tần Hiếu Tắc: “Vì sao?”

Lục Giai Ân nhìn anh, vẻ mặt biết rõ còn cố hỏi: “… Em hơi mệt.”

Tần Hiếu Tắc cười khẽ: “Cũng không cần em phải cử động.”

Lục Giai Ân: “…”

Không có cách nào nói chuyện được.

“Được được được, anh đưa em về.” Cuối cùng Tần Hiếu Tắc vẫn thua dưới ánh mắt của Lục Giai Ân.

Trước lúc trời tối, Lục Giai Ân được Tần Hiếu Tắc đưa về khách sạn.

Trước khi xuống xe, bỗng nhiên Tần Hiếu Tắc gọi Lục Giai Ân lại.

“Này, Lục Giai Ân, ngày mai anh sẽ đi.” Anh bất đắc dĩ nói.

Anh có rất nhiều việc, không thể không đổi vé máy bay sang sáng ngày mai.

Lục Giai Ân gật đầu: “Được, vậy anh chú ý an toàn.”

“Cứ như vậy?” Tần Hiếu Tắc nhướng mày.

Lục Giai Ân không hiểu trừng mắt nhìn lại, “Ừ?”.

“Lục Giai Ân, em thật sự rất giống kiểu phụ nữ cặn bã ngủ xong là bỏ chạy.” Tần Hiếu Tắc thấp giọng chửi bậy.

Anh mở dây an toàn của mình, nghiêng người tới.

Sau khi tắt camera hành trình, anh chuyển sang tư thế đối mặt với Lục Giai Ân.

Hơi thở mạnh mẽ nam tính ập vào mặt, Lục Giai Ân không tự chủ mím môi, nuốt nước miếng.

Tay Tần Hiếu Tắc mơn trớn gương mặt Lục Giai Ân, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng.

“Khi nào em về Bình thành?”

Lục Giai Ân suy nghĩ một chút, nói khẽ: “Hẳn là cuối tuần.”

“Em còn phải tham gia một vài hội thảo nữa.”

“Ừm.” Tần Hiếu Tắc rủ mắt xuống, không nhịn được hôn cô.

Âm thanh đùa giỡn phát ra từ môi anh: “Cô gái nhỏ cặn bã, chờ em về ngủ với anh tiếp.”

Sắc mặt Lục Giai Ân ửng đỏ: “Anh đừng nói lung tung.”

Ngày ngày nói chuyện bậy bạ, giống như cô rất muốn ngủ vậy.

Tần Hiếu Tắc rất xấu xa, muốn thấy Lục Giai Ân bình thường dịu dàng yên tĩnh vì mình mà lộ ra dáng vẻ luống cuống.

Anh buồn cười nói: “Được thôi, là anh muốn ngủ với em.”

Tần Hiếu Tắc cúi đầu cắn lên môi Lục Giai Ân một cái: “Rất thích ngủ với em.”

Giọng nói trầm thấp lôi cuốn, như thứ ngôn ngữ thân mật nhất của người yêu.

Lưng Lục Giai Ân tê rần: “Ôi” một tiếng nhanh chóng đẩy Tần Hiếu Tắc ra.

Bỏ lại câu “Em phải đi” rồi chạy trối chết.

Tần Hiếu Tắc hạ kính xe, nhìn bóng lưng Lục Giai Ân vội vàng biến mất ở cổng khách sạn.

Anh cười khẽ, khởi động xe rời đi.

*

Ngày Lục Giai Ân về Bình thành là một ngày đẹp trời.

Về đến nhà đúng lúc buổi chiều, cô dọn dẹp hành lý qua loa, vội vã đến nhà Tần Hiếu Tắc gặp Tứ Tứ.

Mở cửa ra, Lục Giai Ân vừa thay giày vừa gọi tên Tứ Tứ.

Chưa được vài giây, Tứ Tứ đã nghe tiếng chạy đến.

Lục Giai Ân thoáng nhìn qua ngực nó hình như đang đeo vật gì đó, vẻ mặt sững sờ.

Cô ngồi xổm xuống, cẩn thận gỡ tấm thẻ gỗ cùng màu với Tứ Tứ xuống.

Thấy trên tấm tấm thẻ gỗ có khắc mấy chữ nhỏ: “Chào mừng về nhà”.

Lục Giai Ân bình tĩnh nhìn mấy giây, bỗng dưng bật cười.

Không nghĩ rằng Tần Hiếu Tắc còn có lúc tỉ mỉ như vậy.

Cô sờ gáy Tứ Tứ rồi ôm lấy nó.

“Chúng ta qua bên kia chơi nào.”

Nửa giờ sau thì Tần Hiếu Tắc về.

Lúc đó Lục Giai Ân đang tập trung chơi với cún, không chú ý đến tiếng mở khóa vân tay.

Cho đến khi có giọng nam nhàn nhạt truyền đến từ sau lưng, Lục Giai Ân mới phát hiện ra Tần Hiếu Tắc đã về đến nhà..

Cô giật mình quay đầu lại: “Sao anh về sớm vậy?”

Vẻ mặt Tần Hiếu Tắc lười biếng, cong môi dưới: “Không được à?”

Được chứ, tất nhiên rồi.

Lục Giai Ân hơi suy nghĩ, đoán rằng có lẽ anh thấy được từ camera giám sát trong nhà.

“Được đó Lục Giai Ân, bây giờ em học được cách lừa người rồi.” Tần Hiếu Tắc vươn một tay ra kéo Lục Giai Ân sang.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, giọng nói không tốt lắm: “Không phải em nói ngày mai mới về sao?”

Tần Hiếu Tắc đã chuẩn bị kỹ càng để ngày mai đón cô, kết quả cô không nói tiếng nào mà về sớm, cũng không báo với anh.

Lục Giai Ân “Ừ”, khép mi, “Vốn là ngày mai, em về sớm.”

Lúc đầu buổi chiều còn có một buổi tiệc, nhưng liên tiếp mấy ngày ra ngoài ăn uống, Lục Giai Ân có hơi chán chuyện xã giao rồi.

Bản thân cô không uống rượu, nhưng ở bên ngoài luôn có vài người đàn ông nghĩ trăm phương nghìn kế mời rượu.

Lục Giai Ân không thích văn hóa trên bàn rượu này, mỗi lần giải thích đều phải giải thích rất lâu.

Bữa tiệc tối cuối cùng này, cô lấy cớ có việc nên về sớm.

Tần Hiếu Tắc không nói gì thêm, trực tiếp dùng nụ hôn kết thúc vấn đề.

Mấy ngày không gặp, theo một cách tự nhiên nụ hôn này biến thành màn xâm nhập giao lưu sâu sắc hơn.

Sau khi kết thúc, Tần Hiếu Tắc vào phòng tắm xả nước.

Anh thoải mái ôm Lục Giai Ân, cùng ngâm mình trong bồn tắm lớn.

“Đường Đường, đến đây ở cùng anh đi.” Anh thì thầm lời mời bên tai Lục Giai Ân.

Lục Giai Ân ngâm mình trong nước ấm, cơ thể mệt mỏi dần thả lỏng thư giãn..

Nghe Tần Hiếu Tắc nói, cô hơi buồn cười: “Chúng ta ở gần như vậy, không có gì khác biệt với ở chung.”

Tần Hiếu Tắc nghiêng đầu, cắn cô một cái: “Em không đến, vậy anh sẽ đến nhà em.”

Gương mặt anh dính không ít nước, mặt mày ướt sũng sáng sủa thoải mái.

Lục Giai Ân nghiêng đầu đối mặt với anh, trong phút chốc không nói gì.

Khóa miệng Tần Hiếu Tắc bỗng nhếch lên tạo thành đường cong.

Thần kinh Lục Giai Ân căng thẳng, có trực giác rằng anh lại không nghiêm chỉnh.

Quả nhiên, một giây sau Tần Hiếu Tắc tiến đến bên tai Lục Giai Ân.

Cười xấu xa nói: “Dù sao giường của anh cũng không dùng được.”

Lục Giai Ân hít vào một hơi, dưới tình thế cấp bách đưa tay bịt kín miệng anh.

Tần Hiếu Tắc nhíu mày, vẫn tùy theo động tác của cô.

Đôi mắt Lục Giai Ân lóe sáng, ấm giọng thương lượng với anh; “Hiếu Tắc, không thì anh mang nhé?”

“Không mang.” Tần Hiếu Tắc từ chối, giọng nói vì bị Lục Giai Ân bịt miệng mà có hơi ù ù.

Lý do của anh rất đầy đủ: “Nó rất sạch sẽ.”

Tần Hiếu Tắc lấy tay Lục Giai Ân từ miệng mình xuống, nhẹ nhàng nhéo một cái ám chỉ.

“Nếu không em sờ thử xem?”

Lục Giai Ân: “…”

Tần Hiếu Tắc bị dáng vẻ vừa ngại ngùng vừa tức giận của cô chọc cười.

*

Cũng từ lần Lục Giai Ân trở về, hai người xem như chính thức tái hợp.

Nếu hỏi Lục Giai Ân lần yêu đương này có gì khác với trước.

Thì có lẽ là Tần Hiếu Tắc trở nên dính người hơn rất nhiều.

Công việc của Tần Hiếu Tắc còn bận rộn hơn so với Lục Giai Ân một chút.

Bình thường anh tan làm đều chạy đến chỗ Lục Giai Ân, thường luôn mang theo Tứ Tứ.

Có khi anh xã giao trễ rồi, sợ làm phiền Lục Giai Ân mới ở lại nhà mình.

Lúc không bận rộn, hai người cũng sẽ giống như cặp đôi bình thường.

Hẹn hò, dạo phố, xem phim, tản bộ…

Lục Giai Ân mơ hồ cảm thấy Tần Hiếu Tắc giống như muốn bù lại mấy năm xa nhau.

Cứ như vậy hơn một tháng, hai người ở chung vẫn luôn rất hài hòa.

Vào một buổi tối tháng 6, Tần Hiếu Tắc nhận được một cuộc gọi.

Sau khi cúp máy, rất lâu sau anh không nói gì.

Lục Giai Ân đang đọc sách theo bản năng nhìn anh, trong lòng thấy có chút khác thường.

“Anh sao vậy?” Cô khép sách lại hỏi.

Tần Hiếu Tắc tạm ngừng, chần chờ nói: “Anh ấy muốn đính hôn.”

Lục Giai Ân sững sờ, gật đầu: “Ồ.”

Cô mở sách ra lần nữa, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn từng ký tự vuông trên giấy nhưng cô không đọc vào gì cả.

Tần Hiếu Tắc nhìn cô, cũng trở nên trầm mặc.

Hồi lâu sau, anh tiến lên rút lấy quyển sách trong tay Lục Giai Ân.

—— Đã rất lâu cô không lật giấy rồi.

Lục Giai Ân ngước mắt, kinh ngạc nhìn Tần Hiếu Tắc.

“Em…” Tần Hiếu Tắc há miệng, cau mày nói, “Được rồi.”

Anh muốn dẫn Lục Giai Ân về gặp ba mẹ, nhưng lại sợ sẽ làm cô áp lực.

Chậm một chút đi, anh tự nói với mình.

Thật vất vả Lục Giai Ân mới đồng ý thử một lần với anh, anh không muốn vì người nhà hoặc nhân tố nào khác làm Lục Giai Ân lại đánh trống lui quân.

*

Ở một phương diện khác, đối với Lục Giai Ân mà nói, trong lòng cô cũng không muốn Tần Hiếu Tắc vì mình mà bất hòa với gia đình.

Nếu thật sự muốn đi tiếp cùng Tần Hiếu Tắc, cô vẫn hy vọng có thể được người nhà họ Tần công nhận.

Thế là đề tài này bị hai người đều mang theo tâm sự đồng thời né tránh.

Cho đến một ngày nọ, Tần Hiếu Tắc xã giao bên ngoài đến khuya mới về.

Anh hiếm khi không trở về nhà mình, mà gõ cửa nhà Lục Giai Ân. truyện được edit và đăng chính chủ tại web trichtinhlau.com, mọi bản edit ở web khác đều là ăn cắp, hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé <3

Lúc đó Lục Giai Ân đã sắp đi ngủ.

Nghe tiếng chuông cửa, cô vội vàng mở cửa cho Tần Hiếu Tắc.

Người anh đầy mùi rượu trong nháy mắt ôm lấy cô.

Cả đường đi lảo đảo đến phòng ngủ chính, quần áo cũng rơi xuống đất.

Vốn Lục Giai Ân cho rằng Tần Hiếu Tắc chỉ uống nhiều như bình thường thôi.

Cho đến khi Tần Hiếu Tắc cố định mặt cô, đôi mắt mê say chăm chú nhìn cô.

“Lục Giai Ân, anh là ai?” Anh hỏi.

Lục Giai Ân giật mình, mở to hai mắt bình tĩnh nhìn anh.

Mặt Tần Hiếu Tắc nhiễm men say, trong hơi thở đầy mùi rượu.

Anh cúi đầu hôn cô, không ngừng hành động chiếm hữu.

“Gọi tên anh.” Anh nói.

“Hiếu Tắc.” Trong lòng Lục Giai Ân hoảng loạn, tự lẩm bẩm, “Anh thật sự đã uống quá nhiều rồi.”

Âm cuối của cô nhanh chóng bị nuốt lấy, lâm vào một nụ hôn cuồng nhiệt khác.

“Em có thích Tần Hiếu Tắc không?” Tần Hiếu Tắc hơi chớp mắt, lông mi quét qua mí mắt Lục Giai Ân.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Lục Giai Ân có thể thấy rõ vẻ mặt Tần Hiếu Tắc.

Chóp mũi Lục Giai Ân đau xót, ôm anh gật đầu.

“Thích.” Cô nhỏ giọng nói.

Trong bóng tối, ánh mắt Tần Hiếu Tắc lấp lóe: “Có phải là lời nói gạt anh trên giường không?”

Lục Giai Ân không khỏi cười khổ, không có cách nào với con ma men phiền phức này.

Đang lúc muốn lên tiếng, cô đột nhiên nghe được bên tai một giọng nói có hơi sa sút.

“Cho tới nay em chưa bao giờ nói.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhanh chóng thổ lộ với anh ấy!

Hôm nay là ngày giải tỏa khúc mắc, thật ra không thay đổi gì cả, tiên nữ nào không xem cũng đừng buồn nha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi