Tối hôm đó, lần đầu tiên Lục Giai Ân cảm nhận được Tần Hiếu Tắc không hề giống như những gì anh biểu hiện ra ngoài.
Người uống say sẽ trở nên vô cùng quấn người, cơ thể cũng nặng hơn, cảm giác ngột ngạt như một hòn đá.
Lục Giai Ân bị anh quấn lấy đến khuya mới được ngủ, hiếm khi đồng hồ sinh học không chính xác.
Hôm sau còn thức trễ hơn Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc thấy cô thức dậy, cười cô còn thức trễ hơn người uống say như mình.
Lục Giai Ân tạm thời im lặng.
Lúc ăn sáng, cô dè dặt hỏi: “Anh còn nhớ tối qua anh đã làm gì không?”
Tần Hiếu Tắc nhíu mày: “Yêu?”
Lục Giai Ân: “…”
Chút nữa thì sặc.
“Còn gì nữa sao?” Anh cười cợt nhả hỏi.
Lục Giai Ân lắc đầu: “Không có gì.”
Cô bỏ một miếng bánh mì vào miệng. Không nhớ thì thôi.
Cô cũng sẽ không nói cho anh biết, tối qua anh tỏ tình với cô rồi buộc cô nói lời thích anh. Cô xác định thích Tần Hiếu Tắc từ khi nào?
Lục Giai Ân cảm thấy mình cũng không làm rõ được, giống như phát hiện ra, anh và những người khác không giống nhau.
Trong mấy năm chia tay, không phải không có chàng trai nào khác tỏ ý với cô.
Gần đây nhất, phải kể đến Ứng Huyên.
Sau khi Ứng Huyên tốt nghiệp tại Milan đã từng chính thức tỏ tình với Lục Giai Ân.
Thâm chí anh ấy đã có kế hoạch cho công việc sau này.
Chỉ cần Lục Giai Ân đồng ý, anh ấy sẽ nhận offer của nhà hát ngay, ở lại Italy một năm theo cô.
“Em không cần lo lắng vấn đề yêu xa.” Ứng Huyên nói rất có lý, kế hoạch ngay ngắn rõ ràng: “Đợi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ cùng nhau về nước.”
Trước đó, Lục Giai Ân nhận lời mời xem ca kịch với anh ấy, cũng mơ hồ cảm thấy Ứng Huyên có ý với cô.
Ứng Huyên là một chàng trai rất lễ phép và có giáo dục, tính cách cũng rất tốt.
Ở một mức độ nào đó mà nói, anh ấy và Lục Giai Ân có rất nhiều điểm chung.
Cả hai cùng là sinh viên nghệ thuật, tính cách nhã nhặn, không thích tranh giành…
Trước kia Lục Giai Ân đã từng nhìn thấy một quan điểm trong quyển sách nào đó, đại loại có ý nói: “Con người rất dễ thích một người tương tự mình, bởi vì trên bản chất con người là một loài động vật tự luyến.”
Nhưng có khả năng Lục Giai Ân hoàn toàn không phải người hay tự luyến.
Cô và Ứng Huyên ở cạnh nhau rất hòa hợp dễ chịu, nhưng thật sự không có cảm giác động lòng.
Sau khi cân nhắc, Lục Giai Ân vẫn từ chối Ứng Huyên.
“Anh không cần vì em mà thay đổi kế hoạch của mình, cứ về nước đi.”
Lục Giai Ân nghĩ nếu mình thật sự ở bên Hứa Huyên có khả năng cuộc sống cũng không tệ.
Nhưng như vậy thì không công bằng với Hứa Huyên.
Người tốt như anh ấy, phải nên ở bên một cô gái trong lòng trong mắt chỉ có anh ấy. truyện được edit và đăng chính chủ tại web trichtinhlau.com, mọi bản edit ở web khác đều là ăn cắp, hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé <3
Ứng Huyên nghe cô nói xong, im lặng một lát mới nói: “Anh không quá đồng ý với quan điểm của em, nhưng anh tôn trọng quyết định của em.”
Anh ấy là một người dịu dàng thế đó, sau khi bị từ chối vẫn có thể cười với Lục Giai Ân nói sau này vẫn là bạn bè.
“Có lẽ sau này chúng ta có thể nghiên cứu thảo luận lại đề tài này.” Anh nói: “Tốt thôi, có lẽ em vẫn chưa hiểu hết về đàn ông.”
…
Từ đó về sau, hai người không còn giữ nhiều liên lạc.
Sau này Lục Giai Ân về nước, cũng tiếp tục xem kịch của Hứa Uyên.
Hai người vẫn không tiếp tục thảo luận chủ đề lúc trước nữa.
Đã lâu như vậy, dường như cô chỉ sinh ra cảm xúc khác biệt với mình Tần Hiếu Tắc.
Lục Giai Ân đang suy nghĩ mông lung thì một bóng đen bỗng xuất hiện trước mắt, miếng bánh mì đang cầm trong tay bị anh siết lấy.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy hơn nửa miếng bánh mì đã bị Tần Hiếu Tắc cắn mất.
“Em còn chờ gì nữa?” Tần Hiếu Tắc nhíu mày nhìn cô, nhai hai ba lần hết miếng bánh mì giành được của cô: “Ăn cho ngon vào, nếu không anh ăn mất đấy.”
Trong phút chốc Lục Giai Ân không phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi anh: “Anh ăn của em làm gì?”
“Của em ăn ngon hơn.” Tần Hiếu Tắc vô liêm sỉ nói nhảm.
Rõ ràng đều là bánh mì nướng như nhau, có chỗ nào khác đâu.
Lục Giai Ân nhìn miếng bánh mì không đều trên tay, yên lặng nói trong lòng “Đồ ấu trĩ”.
Đương nhiên Tần Hiếu Tắc không biết Lục Giai Ân đang oán thầm, vô cùng phấn khởi mời cô thứ sáu đi xem mình chơi bóng.
Lục Giai Ân kiểm tra lịch của mình, gật gật đồng ý.
“Có thể sẽ hơi muộn, có được không?”
Trùng hợp hôm đó cô phải tham gia một buổi khai mạc, tối còn phải dự một bữa tiệc.
Tính toán thời gian có lẽ không kịp lúc bắt đầu.
“Được chứ.” Nét mặt Tần Hiếu Tắc tùy ý, “Em tới là được rồi.”
*
Tối thứ sáu, Lục Giai Ân vừa xong việc thì đón xe về nhà.
Khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, cô bảo dừng xe: “Bác tài đậu ở đây được rồi.”
Xuống xe, Lục Giai Ân vào cửa hàng tiện lợi mua đá và đồ uống.
Lúc xếp hàng trả tiền, điện thoại cô reo lên.
Lục Giai Ân mở khóa, là ảnh Tần Hiếu Tắc tự chụp.
Ảnh không lộ mặt, anh mặc áo bóng rổ màu đen, đường cong bả vai và cánh tay phóng khoáng uyển chuyển, cơ bắp săn chắc, tứ chi thon dài.
Ánh sáng ở sân bóng mờ ảo mông lung, bóng anh kéo rất dài.
Lục Giai Ân cười nhỏ ra tiếng, gõ chữ trả lời ngay.
Vì tham gia tiệc tối nên hôm nay cô mặc một bộ váy ngắn bằng lụa mỏng mềm mại, lộ bắp chân ra ngoài. Tóc uốn xoăn nhẹ qua vai, trên chân là đôi cao gót 7 phân.
Cách ăn mặc này có hơi gây chú ý, từ khi Lục Giai Ân xuống xe đã nhận được ánh mắt của mọi người.
Nhưng cô không có thời gian để về thay quần áo nữa, mua đồ xong thì đi qua sân bóng ngay.
Vì Lục Giai Ân mang giày cao gót nên tốc độ đi không nhanh, còn chưa tới sân bóng đã nghe thấy tiếng bóng rổ “bang bang”.
Mấy người Tần Hiếu Tắc đã bắt đầu rồi.
Lục Giai Ân đi vào sân bóng rổ, nhìn Tần Hiếu Tắc đang dẫn bóng.
Trừ anh ra, cô còn nhìn thấy Trần Huề đã lâu không gặp.
Đêm hè gió mát, những hạt bụi nhỏ nhảy múa trong không khí.
Ánh đèn mờ chiếu xuống như phủ lên cho người đánh bóng một vầng sáng mờ ảo.
Lục Giai Ân lẳng lặng đứng bên sân bóng, vai mang túi xách, tay thì cầm đá mới mua.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tần Hiếu Tắc đang đánh bóng quay đầu lại, mắt nhìn thẳng sang cô.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Lục Giai Ân cong môi cười.
Tần Hiếu Tắc cũng cười, quay đầu lại.
Ghi được một bàn thắng đẹp mắt anh lại nhìn Lục Giai Ân.
Dáng vẻ lơ đãng, nhìn lướt qua toàn thân.
Lục Giai Ân cúi đầu nhìn váy mình, hơi run run.
Chắc là cách ăn mặc này không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Mặt khác, trong thời gian ngắn những người chơi bóng cùng Tần Hiếu Tắc đều phát hiện ra Lục Giai Ân.
Trần Hu huýt vai anh, cười nói: “Ôi, em gái Giai Ân ăn mặc như vậy làm gì?”
Tần Hiếu Tắc nhíu mày: “Vừa tham gia hoạt động xong.”
“Còn chưa thay quần áo đã tới đây?” Trần Huề “Ô hô”, trêu chọc nói, “Được đó, chúc mừng cậu được người đẹp ưu ái lần nữa.”
Tần Hiếu Tắc xì khẽ, cười mắng “Cút!”
“Cút em gái cậu!” Trần Huề khinh thường đáp trả anh, “Nhìn miệng cậu kìa sắp vểnh lên tới trời rồi.”
Ánh trăng lành lạnh, yên tĩnh trong đêm chỉ có chơi bóng âm thanh cùng tiếng ve kêu.
Sân bóng toàn nam bỗng nhiên xuất hiện thêm một người đẹp, vốn là một chuyện thu hút sự chú ý của mọi người.
—— nhất là người đẹp này đẹp một cách lạ thường.
Hôm nay Lục Giai Ân trang điểm, tóc dài phấp phới, mặc chiếc váy không tay màu nhạt, làn da chói mắt dưới ánh đèn, tứ chi thon dài trắng nõn lộ ra ngoài.
Cô không lướt điện thoại không ăn vặt, xem rất nghiêm túc.
Nhất thời tất cả mọi người đều bị kích động, không muốn để quá mất mặt. truyện được edit và đăng chính chủ tại web trichtinhlau.com, mọi bản edit ở web khác đều là ăn cắp, hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé <3
Lúc nghỉ giải lao cuối giờ, hầu như người trên sân đều nhìn cô.
Thế là lúc Tần Hiếu Tắc đi tới, Lục Giai Ân liền nghe được tiếng ồn ào dài ngắn.
Đột nhiên có cảm giác trở lại thời đại học.
Tần Hiếu Tắc khẽ nhếch cằm nhanh chân đi tới, ánh mắt tỏa sáng mỉm cười.
Lục Giai Ân cong môi với anh, đưa cái túi trong tay ra, ra hiệu cho anh chia cho mọi người.
Tần Hiếu Tắc nhận lấy, nhưng không có động tác tiếp theo.
Lục Giai Ân giật mình ngẩng đầu nhìn anh.
Một giây sau, gáy cô bị Tần Hiếu Tắc đè ép nhận lấy một nụ hôn.
Nụ hôn này rất ngắn, nhưng lại phát ra tiếng không nhỏ.
Bên kia sân tiếng ồn ào càng lớn.
Lục Giai Ân bối rối lùi lại một bước, mặt hơi nóng lên.
Tần Hiếu Tắc nghiêng đầu nhìn cô, nhếch môi, vẻ mặt tùy ý làm bậy.
“Anh mau đi đi.” Lục Giai Ân thúc giục anh.
Người này trước nay không ngại ánh mắt của người khác, nhưng mặt cô không được dày như vậy.
Lúc này Tần Hiếu Tắc mới quay người, cầm cái túi xuống sân tìm đồng đội.
Trần Huề cầm ly nước, cười ra hiệu với Lục Giai Ân.
Thấy Lục Giai Ân gật đầu đáp lại mình, Trần Huề không nhịn được cảm thán.
“Ôi em gái Giai Ân của chúng ta vẫn tri kỷ như vậy.”
“Nói nhảm.” Tần Hiếu Tắc ngửa đầu uống ngụm nước, giọng nói rõ là kiêu ngạo.
Trần Huề dựa lưng vào trụ bóng rổ, ngẩng đầu nhìn cái cằm của Tần Hiếu Tắc: “Nghe nói tay nghề của em Giai Ân cũng rất tốt, không biết có cơ hội nếm thử hay không…”
Tần Hiếu Tắc liếc anh ấy: “Cậu nghĩ hay quá nhỉ.”
“Tay của cô ấy là dùng để vẽ tranh, không phải để nấu cơm cho cậu.” Anh nhíu mày, “Hiểu không?”
“Tôi đi đây.” Trần Huề chịu không được phỉ nhổ.
Tần Hiếu Tắc không thèm để ý tới anh ấy, lấy áo dưới trụ bóng chạy tới chỗ Lục Giai Ân.
Khi đến trước mặt, anh nhíu mày nhìn Lục Giai Ân.
“Em mang giày này không mệt à?”
Lục Giai Ân còn chưa kịp nói gì thì một cái áo khoác đã bị ném xuống cạnh chân.
“Ngồi xem.” Tần Hiếu Tắc bỏ lại một câu, quay người trở về sân bóng.
Lục Giai Ân nhìn cái áo bị anh ném xuống đất, hơi do dự nhìn về phía Tần Hiếu Tắc.
Hình như anh nhận ra quay đầu lại, chỉ chỉ cái áo trên mặt đất, làm khẩu hình “Ngồi”, trong ánh mắt có ý cảnh cáo.
Lục Giai Ân mấp máy môi, đành phải kéo váy, cẩn thận ngồi xuống áo anh.
Cứ như vậy xem hết nửa sau trận bóng, Tần Hiếu Tắc đi tới chỗ cô lần nữa.
Đánh xong cả trận bóng người anh đầy mồ hôi, ướt cả tóc, cơ bắp trên cánh tay càng hiện rõ, quai hàm sắc nét rõ ràng trong bóng đêm.
Anh không e dè đặt một tay lên vai Lục Giai Ân, cánh tay ướt mồ hôi dán lên tay Lục Giai Ân.
Sau lưng truyền tới một giọng nam đùa giỡn: “Chao ôi cậu cũng không sợ làm chị dâu hôi theo!”
Lục Giai Ân nhìn sang, trông thấy mấy người vừa đánh bóng đều cười hì hì nhìn sang bên này.
“Ông đây mới không thối!” Tần Hiếu Tắc cười nói.
Anh không chỉ không buông Lục Giai Ân ra, mà còn càng dùng sức nắm chặt tay cô.
Trần Huề cười vạch trần: “Cậu không hiểu được đâu. Người ta đâu có ngại. Trước kia chơi bóng còn lấy áo khoác che cho người ta.”
Anh ấy cười hì hì nhướng mày ra hiệu với hai người: “Đúng không?”
Trần Huề đang nói đến chuyện lần trước họ chơi nói thật hay mạo hiểm.
Khi đó Lục Giai Ân bị hỏi lần đầu tiên động lòng với Tần Hiếu Tắc là khi nào, cô nói rằng lúc Tần Hiếu Tắc ném áo khoác lên người cô.
Bởi vì đáp án này quá đặc biệt nên đã lâu rồi mà Trần Huề vẫn chưa quên.
Đương nhiên, còn có Tần Hiếu Tắc và Lục Giai Ân cũng vậy.
Cơ thể Lục Giai Ân cứng đờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tần Hiếu Tắc.
Vẻ mặt của Tần Hiếu Tắc vẫn rất tự nhiên, dường như chẳng ảnh hưởng gì.
Anh nhìn người đàn ông đang cười nói rôm rả đằng kia, hất cằm ra hiệu.
“Đi thôi, lần sau ta đánh tiếp.
Trần Huế vẫy tay, vẻ mặt khinh bỉ: “Đi đi, tôi biết cậu là cái đồ trọng sắc khinh bạn rồi.”
Tần Hiếu Tắc khẽ bật cười, cúi đầu nhìn Lục Giai Ân.
“Hôi không?” Anh hỏi.
Trái tim của Lục Giai Ân run lên, lắc đầu đáp: “Không hôi.”
Cô nhỏ giọng bổ sung thêm: “Nhưng hơi ướt một chút.”
Tần Hiếu Tắc “ừ” một tiếng rồi cúi đầu nhìn đôi giày của Lục Giai Ân.
“Anh cõng em về nhé.”
Anh nói xong không đợi Lục Giai Ân từ chối, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Lục Giai Ân trợn mắt nhìn, không hiểu suy nghĩ của Tần Hiếu Tắc cho lắm.
Do dự một hồi, cô vẫn lựa chọn chiều theo ý anh, ngoan ngoãn trèo lên lưng anh.
Kể từ khi xuống núi, đây là lần thứ hai Tần Hiếu Tắc cõng cô.
Cánh tay Lục Giai Ân choàng qua cổ Tần Hiếu Tắc, áo khoác của anh thỉnh thoảng chạm vào túi của cô phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.
Ánh mắt cô từ vầng trán hơi ươn ướt của Tần Hiếu Tắc di chuyển đến xương lông mày nhô ra, sau đó rơi xuống sống mũi thẳng tắp, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mím chặt của anh.
Những lời nói trong lúc vô tình của Trần Huề lại gợi cho họ nhớ tới khoảng thời gian bắt đầu trước kia của họ.
Lục Giai Ân không chắc rằng Tần Hiếu Tắc có thật sự không quan tâm đến những chuyện đó như lời anh nói hay không.
Nhưng cô chắc chắn một điều rằng rõ ràng Tần Hiếu Tắc không muốn nhắc lại chuyện cũ trước mặt cô.
Mặc cho trong lòng anh có để ý hay không, anh đều muốn chọn “không để ý”
Anh giống như một con mãnh thú cẩn thận thu móng vuốt của mình lại trước mặt cô.
Ý thức được chuyện này khiến lồng ngực Lục Giai Ân vừa chua sót, vừa đau lòng.
Thôi, cứ gặng hỏi anh thử đi.
Cô hít vào một hơi, nhẹ nhàng hỏi: “Hiếu Tắc, để em kể cho anh nghe một câu chuyện.”
Trong một đêm hè, làn gió nhè nhẹ phe phẩy, thỉnh thoảng chen vào tiếng ồn ào của mấy chú bọ không rõ họ tên.
Mái tóc của Lục Giai Ân chốc lát lại rủ xuống, xoa nhẹ chiếc cổ và cánh tay để lộ ra ngoài không khí của Tần Hiếu Tắc.
Có hơi ngứa.
Tần Hiếu Tắc nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên chóp mũi xinh xắn của cô.
“Em kể đi.”
“Một ngày mùa xuân, anh đang đi dạo một mình trên cánh đầu thì gặp một chú gấu nhỏ. Bộ lông của chú rất mềm mại, đôi mắt to tròn, thoạt nhìn đáng yêu vô cùng. Chú gấu ấy rủ anh đi chơi với chú, anh đồng ý. Anh và chú ôm nhau chơi đùa trên cánh đồng thật lâu, trải qua một ngày cực kỳ vui vẻ và thú vị…”
Giọng nói của Lục Giai Ân nhẹ nhàng mềm mại, trong đêm tối hết sức dễ nghe.
Ban đầu Tần Hiếu Tắc không hiểu lắm, nhưng vẫn không ngắt lời cô.
Đợi cho đến khi cô dừng lại, Tần Hiếu Tắc mới cau mày hỏi cô: “Hết rồi à?”
Lục Giai Ân “vâng” một tiếng: “Hết rồi.”
“Nhưng anh với gấu ôm nhau lăn lộn là sao?” Tần Hiếu Tắc khó hiểu.
Lục Giai Ân: “….”
“Bởi vì nó đáng yêu ấy.”
Tần Hiếu Tắc bất cười: “Đây là truyện thiếu nhi hả? Em hay dùng cái này để dỗ cháu em phải không?”
“Câu chuyện này không phải là truyện thiếu nhi.” Lục Giai Ân sượng người, vung vẩy chân, nhỏ giọng sửa lại cho anh: “Đây là một đoạn trích trong “Rừng Na Uy” của Haruki Murakami.”
“Ồ, anh chưa nghe thấy bao giờ.”
Mặc dù anh không hiểu cốt truyện, nhưng anh hiểu Lục Giai Ân đang muốn dỗ dành anh.
Trái tim Tần Hiếu Tắc mềm nhũn, tâm trạng buồn bực trong nháy mắt đều biến mất.
Sau khi đưa Lục Giai Ân về nhà, Tần Hiếu Tắc trở lại phòng riêng của mình để tắm rửa.
Thay quần áo xong, anh lập tức đi thẳng sang phòng bên cạnh.
Lục Giai Ân vẫn còn đang tắm rửa nên Tần Hiếu Tắc ngồi ở sô pha chờ cô.
Trong lúc buồn chán, anh bỗng nhớ đến câu chuyện mà Lục Giai Ân vừa kể.
Tần Hiếu Tắc vẫn cảm thấy buồn cười, câu chuyện này thật sự rất giống truyện dành cho trẻ em.
Vì thế anh mở trình duyệt của điện thoại và nhập một vài từ khóa.
“Rừng rậm Na Uy”, “Gấu”.
Kết quả tìm kiếm hiện ra trong nhảy mắt, Tần Hiểu Trạch đột nhiên ngừng thở, khóe miệng không tự chủ được cong lên, ở trong phòng khách trống trải bật cười thành tiếng.
“Em thích anh như gấu thích mùa xuân vậy.”
Thì ra đây mới chính là câu trả lời chính xác của câu chuyện ấy.
*
Lục Giai Ân tắm xong bước ra cũng không quá kinh ngạc khi thấy Tần Hiếu Tắc.
Kể từ khi cô đưa chìa khoá phòng cho Tần Hiếu Tắc, cô đã quen thuộc với sự xuất hiện của anh.
Mãi cho đến khi Tần Hiếu Tắc đè cô xuống mà hôn, khoé mắt và lông mày tràn ngập ý cười, Lục Giai Ân mới lờ mờ nhận ra điều gì đó khác lạ.
“Này, Lục Giai Ân, người làm nghệ thuật như em đều tỏ tình đều kín đáo như vậy sao?
Tần Hiếu Tắc hôn lên đôi mắt ẩm ướt của cô, không nhịn được cắn chóp mũi cô.
“Nhỡ đâu anh không lên mạng tra thì phải làm thế nào?”
Lục Giai Ân cong môi, cố ý nói dối: “Thì thôi vậy.”
“Nói vớ va vớ vẩn.” Tần Hiếu Tắc tức giận chặn môi cô lại, đặt lòng bàn tay lên chỗ phẫu thuật của cô.
Cảm giác ấm áp lan tỏa khiến cô bỗng chốc cứng đờ.
Tần Hiếu Tắc mũi kề mũi, môi kề môi với cô.
“Còn để lại sẹo không?” Anh thấp giọng hỏi.
Cơ thể Lục Giai Ân cứng lại, nhẹ giọng nói: “Vẫn nhìn thấy được.”
Cô cảm thấy Tần Hiếu Tắc biết rồi nhưng vẫn cố tình hỏi. Cô không tin là anh không nhìn thấy, chỗ đó vẫn còn một vết sẹo mờ mờ.
Tần Hiếu Tắc ậm ờ đáp lại, hôn lên cánh môi của cô.
“Anh không tin.”
Anh cười tủm tỉm: “Trừ khi em cởi ra cho anh xem.”
Tác giả có lời muốn nói: Vị trí phẫu thuật đã viết ở chương 31 (tôi phát hiện tất cả mọi người đều không nhớ rõ, ha ha).
Đoạn trích “con gấu của mùa xuân” được trích từ “Rừng Na Uy”.