NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Trương đội trưởng nói: "Cuộn băng ghi hình này hẳn là được thu lại, nhưng mà trải qua kỹ thuật giám định, nội dung bên trong là thật"

"Bên trong băng ghi hình, chỉ có một mình tôi?" Dương Minh có chút khó hiểu, lúc mình đi, Tùy Dược Tiến vẫn còn sống khỏe như trâu, mình đi không lâu, thì ông ta liền bị người khác giết chết, như vậy thì kẻ giết người đã đột nhập vào lúc mà mình vừa rời khỏi tòa nhà Tiên Nhân, mà trong cuộn băng ghi hình chỉ có hình ảnh của một mình mình, như vậy đã nói lên vấn đề rồi, cuộn băng ghi hình này đã bị người ta động tay vào.

Về phần vì sao cuộn băng ghi hình này được cố ý như vô tình làm rớt ở ven đường, đáp án còn dễ hiểu hơn nữa, khẳng định là có người nào đó muốn hãm hại mình, loại thủ đoạn này nhìn quá quen mắt rồi.

Thậm chí, Dương Minh còn có thể suy đoán ra rằng là ai muốn hãm hại hắn, bởi vì thủ pháp này quá quen thuộc, không khác mấy so với Vương Chí Đào lúc đầu, nếu như Dương Minh đoán không sai, chuyện này hẳn là do ông chủ làm ra, còn người bày ra, không ai khác ngoài Hoàng Hữu Tài.

Cũng chỉ có tên này mới nghĩ ra chủ ý ngu ngốc như thế, trong thời gian này, kẻ thù lớn nhất của mình là ông chủ, mà ông ta lại đi chung với Hoàng Hữu Tài, thì tên này hiển nhiên là sẽ bày mưu tính kế cho ông ta.

"Đúng vậy." Trương đội trưởng cười khổ, ông ta cũng có suy nghĩ như Dương Minh: "Lúc bắt đầu, chúng tôi đã nghĩ cuộn băng này có vấn đề, bây giờ xem ra, đã có thể khẳng định rồi, là có người cắt ghép hình ảnh, làm mê hoặc cái nhìn của chúng tôi, đương nhiên, những người này không biết thân phận của Dương tiên sinh, nếu không cũng sẽ chẳng dùng cái chiêu ném đá giấu tay này"

"Cái này không phải là mê hoặc cái nhìn của các người, mà là có người muốn hãm hại tôi" Dương Minh nhún vai, hắn ta cũng không cần phải giấu diếm Trương đội trưởng: "Có thể trong lúc vô ý, tôi đã đắc tội với một người hoặc một tổ chức nào đó, trong khoảng thời gian này, tổ chức hoặc người đó luôn nhằm vào tôi, thủ đoạn có thể nói là đủ loại"

"Ơ?" Trương đội trưởng sửng sốt, không ngờ lại như thế này, nhưng mà công việc của Dương Minh có tính chất vô cùng đặc biệt, bình thường đắc tội với người đặc biệt cũng không chừng, cho nên ông ta gật đầu: "Công việc của Dương tiên sinh đúng là khổ cực, còn nguy hiểm hơn so với chúng tôi, cho nên thường hay đắc tội với những thế lực lợi hại" Dương Minh muốn cho Trương đội trưởng biết điều này, cho nên cũng không phủ nhận, cười khổ nói: "Đúng vậy, nhưng mà cũng không có biện pháp, sợ đầu sợ đuôi thì chẳng làm được việc gì đâu"

"Nhưng mà, Dương tiên sinh, chuyện lần này là nhằm vào ngài, như vậy, những người này rốt cục là muốn làm gì? Sao lại nhằm vào ngài?" Trương đội trưởng không rõ dụng ý của những người đang nhằm vào Dương Minh.

"Thao tác cụ thể thì tôi không biết, nhưng mà có lẽ là muốn các người bắt tôi lại" Dương Minh cũng chỉ có thể suy đoán đại khái kế hoạch của ông chủ thôi.

"Bắt lại? Chúng tôi dễ bị lừa vậy sao? Tuy rằng xem ngài là nghi phạm, nhưng mà cũng không tùy tiện định tội" Trương đội trưởng xấu hổ cười nói: "Chúng tôi tìm ngài, thật ra chỉ để điều tra tình huống thôi, nếu không sẽ không cần khách khí như vậy, áp dụng biện pháp cưỡng chế rồi"

"Tôi biết" Dương Minh cười gật đầu.

"Nhưng mà, cho dù chúng tôi bắt ngài lại, thì tối đa là cũng chỉ cho rằng ngài là nghi phạm thôi, và đưa vào trại tạm giai, đối với bọn họ có chổ tốt nào?" Trương đội trưởng không hiểu được, kẻ thù của Dương Minh rốt cục là muốn gì.

"Như vậy là đủ rồi" Dương Minh nói: "Bọn họ có thể đã động tay đến trại tạm giam rồi cũng không chừng, mua chuộc một hai người, đối với bọn họ mà nói cũng không có khó khăn gì, đến lúc đó, dùng phương pháp quần ẩu hoặc hạ độc thì tôi khó lòng phòng bị"

Thủ đoạn của ông chủ phía sau Dương Minh đã nhìn thấy qua, toàn bộ tập đoàn Tôn thị đều coo1 thể bị đồng tiền của ông ta xúi giục, vậy thì còn có gì không thể xảy ra chứ?

Trương đội trưởng nghe Dương Minh nói xong, liền rùng mình một phen! Dương Minh nói không sai, nếu như lúc ấy Dương Minh thật sự chết trong trại tạm giam, thì trách nhiệm của ông ta sẽ lớn hơn gấp đôi rồi!

Đầu tiên không nói về thân phận của Dương Minh, cho dù Dương Minh là một người dân bình thường, bây giờ tin tức của dư luận rất lợi hại, nếu chuyện này được công khai ra thì đủ làm cho ông ta chết chìm.

Huống chi, Dương Minh còn là người của quốc gia nữa, nếu như Dương Minh thật sự xảy ra chuyện, đừng nói là tiền đồ, ngay cả bản thân ông ta có thoát khỏi việc bị truy cứu trách nhiệm hay không cũng khó nói lắm.

"Chuyện này đúng là sai lầm của chúng tôi, cuộn băng ghi hình này rất là khả nghi, lúc tôi trở về sẽ bắt tay vào điều tra" Trương đội trưởng vội vã nói: "Nhưng mà, xem ra độ khó của vụ án này đã tăng lên rồi"

Dương Minh nghe Trương đội trưởng nói xong, cũng chỉ cười khổ nói: "Nếu như vậy đúng là bọn họ làm thì tôi bó tay, bởi vì bây giờ tôi còn chưa biết bọn họ là ai"

"Đúng vậy, nếu Dương tiên sinh có thời gian, thì nói vài câu với lãnh đạo của tôi giúp, đem chuyện này qua bên chổ của ngài, như vậy tôi cũng sẽ không chịu thêm áp lực nữa" Trương đội trưởng thành khẩn nhìn Dương Minh, hiển nhiên là nếu đã biết được chân tướng sự việc, thì ông ta càng thêm tự tin về vụ án này.

"Tôi phải xin chỉ thị của cấp trên đã" Dương Minh cũng không thể tự quyết định được, dù sao thì chuyện này cũng có dính dáng khá lớn.

"Tốt, Dương tiên sinh, bây giờ ngài xin phép luôn chứ? ' Trương đội trưởng lo lắng nói, d ù sao thì nếu vụ án này được giao cho cục điều tra thần bí thì sẽ dễ dàng hơn so với bản thân đi làm.

"
Bây giờ?" Dương Minh có chút bất đắc dĩ, gật đầu nói: "Được rồi, vậy tôi gọi điện thoại"

"
Tôi xuống xe tránh một chút? ' Trương đội trưởng vội vã hỏi.

"Được rồi, không cần, chuyện này cũng cần phải giới thiệu ông một chút, dù sao thì tôi cũng chẳng biết gì về vụ án này" Dương Minh khoát tay, ý bảo Trương đội trưởng không cần xuống xe.

Trương đội trưởng mừng rỡ gật đầu, Dương Minh nói như vậy đã chứng minh rằng Dương Minh thật sự đã coi mình trở thành người trong nhà, sẽ không hại mình.

Dương Minh trực tiếp gọi điện cho Hạ Băng Bạc, điện thoại vừa reng hai tiếng liền được bắt: "Dương Minh? Là cậu?"

"
Hạ ca, là tôi" Dương Minh nói: "Có quấy rầy anh nghỉ ngơi không?"

"
Nghỉ ngơi cái gì? Tôi có thời gian nghỉ ngơi sao? Tiểu tử có chuyện gì? Trước đó tìm cậu, điện thoại thì không gọi được, còn tưởng rằng cậu biến mất rồi" Hạ Băng Bạc hiển nhiên là vẫn còn cay cú chuyện không gọi được cho Dương Minh: "Tôi đang có chuyện cần nói với cậu!"

"
Chuyện gì?" Dương Minh sửng sốt, lúc mình đi ra nước ngoài, đúng là có tắt điện thoại đi, không ngờ Hạ Băng Bạc lại có chuyện cần tìm mình: "Tôi vừa quay về Tùng Giang, Hạ Tuyết có biết, nàng ta không nói cho anh biết sao?"

"
không có" Hạ Băng Bạc thầm nghĩ, thằng nhãi này có đúng là có quan hệ cá mèo gì với em gái mình hay không nhĩ? Tại sao hắn quay về Tùng Giang thì em gái lại biết? Nhưng mà, đây là một đề tài xấu hổ không thể hỏi được.

"Giúp nàng bắt một tên tội phạm truy nã, nàng cũng không nói cho anh biết?" Dương Minh có chút kỳ quái, theo lý thuyết thì Hạ Tuyết sẽ phải nói lại những điều này với anh trai chứ?

"không có, không tồi nha, cậu lại giúp em gái tôi lập công!" HIển nhiên là Hạ Băng Bạc nghe Dương Minh nói xong liền vui vẻ trở lại.

"Anh cũng biết, tôi tranh công thì có tác dụng gì, không bằng tặng cho em gái của anh" Dương Minh cười nói: "Cảm ơn tôi thế nào?"

"
Cảm cái đầu cậu, tôi tìm cậu muốn điên lên rồi" Hạ Băng Bạc nói: "Bên chổ của cậu nói chuyện có tiện không?"

"
Nói đi, điện thoại di động của tôi được cách âm, người ngoài không nghe được" Dương Minh nhìn Trương đội trưởng một cái, mà Trương đội trưởng cũng tự giác quay đầu qua một bên, sợ nghe được nội dung nói chuyện của Dương Minh.

"Bên tôi đã có tin tức của Hữu trưởng lão" Hạ Băng Bạc nói: "Hữu trưởng lão, cậu còn nhớ là ai không?"

"
Vớ vẫn, anh nghĩ tôi bị mất trí hả?" Dương Minh dở khóc dở cười, nhân vật quan trọng như vậy làm sao mà hắn không nhớ được: "Có tin tức gì? Nói mau!"

"
Căn cứ theo tin tức nội bộ, Hữu trưởng lão tựa hồ như đã xuất hiện tại Vân Nam" Hạ Băng Bạc nói.

"Dùng cái gì để thấy? Có ai thấy không? Hình như chưa có ai gặp qua bộ dạng của ông ta mà?" Dương Minh hỏi ngược lại.

"không có gặp mặt, nhưng mà bên Vân Nam phát hiện ra hai cái xác, có tình trạng tử vong giống như những cái xác ở Tùng Giang, đều bị Hữu trưởng lão hút sạch máu" Hạ Băng Bạc nói một cách nghiêm túc.

"À, vậy thì có thể hiểu được, bên kia dù sao cũng là nhà của ông ta, nếu ông ta muốn chạy trốn, khẳng định là sẽ đến chổ đó" Dương Minh gật đầu nói: "Nhưng mà, cho dù phát hiện ra hành tung của ông ta, cũng chưa chắc đã tìm được ông ta, bởi vì bên đó là địa bàn của ông ta, ông ta quen thuộc hơn chúng ta"

"
Nhưng mà khó tìm cũng phải tìm, tôi đang muốn phái cậu đến Vân Nam một chuyến, cậu có lòng tin hoàn thành nhiệm vụ lần này hay không?"

"
Trời đất, đại ca, anh đừng giỡn chứ, anh kêu tôi đi? không phải thành chốt thí sao?" Dương Minh càng hoảng sợ hơn, không ngờ Hạ Băng Bạc lại đưa ra cái yêu cầu này.

"Cái này là kết quả sau khi chúng tôi họp xong, cho cậu dẫn đội đi bắt Hữu trưởng lão, đến lúc đó tôi sẽ cho cậu thêm vài tên trợ thủ, nhưng mà không phải là bây giờ, kế hoạch còn phải chuẩn bị thêm" Hạ Băng Bạc nói: "Nói sớm với cậu, cũng chỉ muốn cậu chuẫn bị trước"

"
Có lựa chọn không?" Dương Minh thấy Hạ Băng Bạc kiên quyết như vậy, biết rằng mình có từ chối cũng không được, lần này gọi điện đúng là ngu ngốc, nếu như để thêm một thời gian nữa, Hạ Băng Bạc không tìm được mình, sẽ đổi qua cho một người khác, nhưng mà bây giờ sợ rằng mình muốn từ chối cũng không được rồi.

"Lựa chọn cái gì? Chúng tôi nghĩ cậu có thể đảm nhận được, còn cần phải lựa chọn sao?" Hạ Băng Bạc cười nói: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Dương Minh có chút buồn bực, nhưng mà, Hạ Băng Bạc cũng đã nói như vậy rồi, hắn cũng bó tay thôi: "Được rồi, chuyện này để qua một bên đi, tôi sẽ suy nghĩ sau, tôi tìm anh cũng vì một chuyện khác"

"
Chuyện cùng loại? Hay là chuyện gì?" Hạ Băng Bạc sửng sốt hỏi.

"Tôi có tin tức về người hợp tác với Hữu trưởng lão" Dương Minh nói.

"Người hợp tác với Hữu trưởng lão? Có ý gì?" Hạ Băng Bạc hỏi ngay.

"Lúc Hữu trưởng lão ở Tùng Giang hoạt động, thì tiền bạc của ông ta đều do một ông chủ phía sau cung cấp, mà quan hệ của ông chủ với ông ta chỉ là hợp tác tôi, tôi đang muốn nói về tin tức của ông chủ phía sau" Dương Minh nói.

"A?" Hạ Băng Bạc nhíu mày, sau đó nói: "Cậu xác định?"

"
Cụ thể thế nào, thì ngày khác tôi sẽ nói với anh, nhưng mà tôi khẳng định 80%, hai người bọn họ, có lẽ đã từng hợp tác qua" Dương Minh nói: "Bây giờ tôi để cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trương đội trưởng giới thiệu với anh về vụ án, phần còn lại để tôi nói sau"

"
Cậu đang ở cùng anh ta? Vậy cậu để cho anh ta nói với tôi đi" Hạ Băng Bạc nghe Dương Minh nói xong liền nói.

"Trương đội trưởng, ông tự mình giới thiệu với cấp trên của tôi về vụ án đi" Dương Minh đưa điện thoại qua cho Trương đội trưởng: "Ông hiểu vụ án này hơn tôi"

"
Tốt." Trương đội trưởng vội vã cầm lấy điện thoại, Hạ Băng Bạc thì ông ta đương nhiên là biết rồi, là người phụ trách các khu vực gần đây của cục điều tra sự kiện thần bí, trước đây cũng đã từng tiếp xúc vài lần, vì thế Trương đội trưởng nhiệt tình nói: "Là Hạ tiên sinh sao, tôi là Trương Dân Ý"

"
Xin chào Trương đội trưởng, anh nói về vụ án cho tôi biết đi" Hạ Băng Bạc cũng không nhiều lời với Trương đội trưởng, hoàn toàn giữ thái độ giải quyết việc chung.

Trương đội trưởng vội vã đem tình hình và những gì ông ta biết nói cho Hạ Băng Bạc nghe, bao gồm cả chuyện cuộn băng ghi hình, sau đó mới đem điện thoại trả lại cho Dương Minh.

"Ý của cậu là, ông chủ phía sau muốn hãm hại cậu?" Hạ Băng Bạc hỏi.

"Hẳn là như vậy. Từ thủ đoạn của chuyện này có thể nhìn ra được, không biết có phải là vì chuyện ở Macao lần trước mà đắc tội với ông ta hay không" Dương Minh nói.

"Được, vụ án này, giao cho chúng ta xử lý đi, để tôi nói chuyện với cục trưởng cảnh sát bên Tĩnh Sơn đã, đem hồ sơ vụ án chuyển đến đây, mặt khác ở Tĩnh Sơn chúng ta cũng có người, để tôi giới thiệu cho cậu, cậu đem những gì cậu biết nói cho hắn, để cho hắn giúp đỡ cậu tìm hành tung của ông chủ phía sau" Hạ Băng Bạc nói.

"Như vậy cũng tốt" Dương Minh không ngờ rằng có thể vận dụng lực lượng của chính phủ để tìm kiếm hành tung của ông chủ.

Cứ như vậy, sẽ dễ dàng giải quyết hơn, chẳng phải là tốt hơn bị động sao.

"Tuy rằng tôi không biết ông chủ phía sau này rốt cục là có vấn đề với Hữu trưởng lão hay không, nhưng nếu cậu đã nói, thì tôi tạm thời tin" Hạ Băng Bạc nói đến đây, bỗng nhiên đổi giọng nói: "Nhưng mà, nếu như bọn họ có quan hệ, vậy thì chuyện của Hữu trưởng lão giao cho cậu phụ trách, cậu cũng không thể từ chối đúng không?"

"
Á?" Dương Minh cảm thấy Hạ Băng Bạc đúng là một con cáo già, đến cuối cùng cũng đẩy hắn đi, xem ra ngay từ đầu Hạ Băng Bạc đã không quản Hữu trưởng lão có quan hệ với ông chủ phía sau hay không, điều anh ta quan tâm chính là muốn mình đi giúp anh ta bắt Hữu trưởng lão!

"Thế nào? Lúc này còn không muốn?" Hạ Băng Bạc hỏi.

"Anh cũng quá coi trọng tôi rồi!" Chuyện đã đến nước này, Dương Minh muốn từ chối cũng không có khả năng rồi, đành phải chấp nhận: "Muốn tôi đi cũng được, tôi sẽ cố gắng, nhưng mà hỏng chuyện thì cũng đừng trách tôi"

"
Ai có thể bảo đảm là nhất định sẽ thành công? Huống chi đối phương lại là một kẻ kinh khủng như vậy" Hạ Băng Bạc cười nói: "Cũng không quy định thời gian cho cậu, cậu chỉ cần cố gắng là tốt rồi, tôi còn có thể cho kinh phí lớn nữa!"

"
Tôi không thiếu tiền." Dương Minh choáng váng nói: "Tôi chỉ sợ không còn mạng trở về thôi"

"
Yên tâm đi, Hạ Tuyết sẽ đi cùng cậu lần này, cái này là nhất định rồi, lúc đầu vụ án của Hữu trưởng lão cũng do nàng phụ trách, cho nên những phương diện bên ngoài sẽ do nàng ta đảm nhận" Hạ Băng Bạc nói: "Nếu như thật sự kinh khủng, thì tôi làm sao dám để Hạ Tuyết đi với cậu?"

"
Anh muốn để cho nàng lập công chứ gì?" Dương Minh hèn mọn nói: "Tôi còn không biết tâm tư của anh?"

"
Nhưng mà tôi sẽ phái cao thủ theo bên cạnh hai người" Hạ Băng Bạc nói: "Đều là cao thủ trong nội bộ chúng ta, cho nên cậu không cần lo lắng về an toàn"

"
Được rồi, được rồi, chuyện này tôi tạm thời để đó, về nhà tôi sẽ suy nghĩ lại sau" Dương Minh đành phải nói như vậy.

"Tôi coi như cậu đã đồng ý rồi" Hạ Băng Bạc cười nói: "Để tôi liên hệ với người bên Tĩnh Sơn đã, để cho người này đến cục cảnh sát thu xếp"

"
Quyết định vậy đi, sớm biết vậy đã không gọi cho anh" Dương Minh ức chế cúp điện thoại.

"Thế nào rồi?" Thấy Dương Minh đã cúp điện thoại, Trương đội trưởng vội vã hỏi.

"Được rồi, người của chúng tôi sẽ đến cục cảnh sát Tĩnh Sơn ngay, tiếp nhận vụ án này, bây giờ ông có thể trở về bắt tay chuyển giao hồ sơ rồi, vụ án này sẽ do chúng tôi xử lý, còn ông sẽ được dễ thở hơn" Dương Minh nói.

"Thật sự là cảm ơn ngài. Dương tiên sinh cũng nổ lực không nhỏ." Trương đội trưởng cũng nghe thấy Dương Minh nói chuyện với Hạ Băng Bạc, cho nên cũng biết Hạ Băng Bạc đã đáp ứng tiếp nhận chuyện này rồi. Đùn đẩy trách nhiệm như vậy làm cho ông ta cảm thấy xấu hổ một chút.

"không sao cả, chuyện này sớm muộn cũng phải do tôi giải quyết" Dương Minh nhún vai: "Ông cũng không cần phải nghi nhiều"

"
Haha, sau này Dương tiên sinh có đến Tĩnh Sơn làm việc, tôi nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức" Trương đội trưởng cũng biết Dương Minh đã nổ lực rất lớn, tuy rằng chỉ nói vài câu thôi, nhưng mà ông ta cũng biết là tuyệt đối không có khả năng đơn giản như vậy.

"Haha, vậy tôi cảm ơn trước" Dương Minh cũng cười nói.

"Là tôi cảm ơn ngài mới đúng, vụ án này thật đúng là không có manh mối" Trương đội trưởng cũng khách khí nói.

"Nếu như vậy, tôi đi trước, ngày mai còn phải đến trường, tôi để số điện thoại lại cho ông, có chuyện gì cứ liên lạc" Dương Minh sợ Tôn Khiết chờ lâu không nhịn được, vì thế nói.

"Tốt" Trương đội trưởng tiễn Dương Minh xuống xe, Tiểu Đường nhìn mà có chút kinh ngạc, không biết Trương đội trưởng và Dương Minh đã nói gì, nhưng mà nhìn thấy Dương Minh xuống xe đi về xe mình, Tiểu Đường có chút khẩn trương: "Trương đội trưởng, sao anh lại để hắn đi?"

"
Vụ án này không liên quan đến hắn, đương nhiên là để hắn đi" Trương đội trưởng vội vã khống chế cái miệng của Tiểu Đường lại, nháy mắt liên tục với hắn.

Nhưng mà, càng như vậy, càng làm cho Tiểu Đường hoài nghi hơn, trước đó mơ hồi nhìn thấy khi Dương Minh leo lên xe có đua ra một thứ cho Trương đội trưởng, sau đó gọi điện thoại, cho Trương đội trưởng nghe, sau đó Trương đội trưởng liền thả hắn đi.

Chẳng lẽ Dương Minh hối lộ Trương đội trưởng, rồi tìm một nhân vật cường thế gọi điện để nói giùm, để cho Trương đội trưởng thả Dương Minh đi? Nghĩ đến đây, hình tượng đội trưởng vĩ đại trong lòng Tiểu Đường cũng sụp đổ, Tiểu Đường nhíu mày, nói với Trương đội trưởng: "Trương đội trưởng, tôi không ngờ anh lại là con người như vậy, dám nhận hối lộ của nghi phạm, thả nghi phạm đi, đây là sai phạm, anh có biết không?"

"
Tôi nhận hối lộ cái gì? Tôi. chờ một lát nữa đi, tôi nói cho cậu biết, bây giờ cậu đừng nói gì cả" Trương đội trưởng nổi giận, rất là tức giận vì thái độ không hiểu chuyện của Tiểu Đường.

"Chờ cái gì mà chờ? Lẽ nào anh muốn nói với tôi, có đại nhân vật gọi điện cho anh, kêu anh thả Dương Minh ra?" Tiểu Đường hừ một tiếng, nói: "Tôi đã đoán được rồi, anh thả Dương Minh, nhưng tôi sẽ không tha!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi