NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Dương Minh lắc đầu, đem sự tưởng niệm đến Lam Lăng đè xuống, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy nụ cười như có như không của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh nhất thời hơi quẫn bách, dường như đã bị Trần Mộng Nghiên xem thấu tâm sự.

- Sao? Lại nghĩ đến Lam Lăng rồi? - Trần Mộng Nghiên nhìn xoáy Dương Minh một cái rồi hỏi.

- Ah, đúng thế, lần đầu tiên anh tới nhà của cha nuôi chính là đi cùng Lam Lăng.

Dương Minh cũng không phủ nhận, dù sao thì sự việc của Lam Lăng cùng với mình thì Trần Mộng Nghiên cũng biết cả rồi.

- Lần này anh đi Vân Nam, nếu như tìm được cô ấy thì hãy mang cô ấy trở về. - Trần Mộng Nghiên thở dài nói:

- Em sẽ cố gắng sống chung với cô ấy thật tốt.

- Mộng Nghiên, em?

Dương Minh hơi kinh ngạc, không ngờ Trần Mộng Nghiên đột nhiên nói ra những lời này.

- Nhìn cái gì, chưa từng thấy à? - Trần Mộng Nghiên trợn mắt nhìn Dương Minh một cái:

- Chuyện tình cũng đã xảy ra, em trốn tránh thì thế nào? Sẽ không phải đối mặt với thực tế à? Nhưng mà đây cũng là lần cuối cùng, bên trong biệt thự cũng đã đầy chỗ rồi!

"Ha ha…" Dương Minh cũng chỉ có thể cười khổ, lần cuối cùng? Hắn có thể nói cái gì đây? Chẳng nhẽ nói với Trần Mộng Nghiên là bên ngoài còn mấy người nữa? Thế không phải là làm cho Trần Mộng Nghiên nổi điên sao?

Nhưng mà, Trần Mộng Nghiên có thể tiếp nhận Lam Lăng cũng là hiện tượng tốt, dù rằng nàng đã sớm biết sự tồn tại của Lam Lăng. Ít nhất thì đây cũng là một khởi đầu tốt, chứng minh rằng tư tưởng của Trần Mộng Nghiên đã biến chuyển từng chút một.

Cánh cửa nhà Lưu Duy Sơn mở ra, mở cửa là Sở Tuệ Phương vợ của Lưu Duy Sơn, cũng là mẹ nuôi của Dương Minh.

"Mẹ nuôi!" Dương Minh thân thiết kêu lên.

- Đại Minh, con đã đến rồi, mau vào trong phòng đi, cha nuôi con nói con muốn tới, bảo mẹ chuẩn bị đồ ăn. Mẹ cũng đang chuẩn bị xuống bếp thì con đã tới rồi, mẹ còn chưa chuẩn bị xong đâu… di, ba cô này là…

Sở Tuệ Phương hơi kinh ngạc nhìn ba cô gái giai lệ đằng sau Dương Minh.

- Mẹ nuôi, con giới thiệu cho mẹ một chút, ba người này theo thứ tự là Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai, các cô ấy…

Dương Minh nói tới đây thì nhất thời trở nên ngượng ngùng, dù sao thoáng cái giới thiệu ba người bạn gái thì cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà Dương Minh không thể không giới thiệu, dù sao thì hắn cũng là con trai, da mặt vẫn tương đối dày, chẳng nhẽ lại để cho Trần Mộng Nghiên các nàng tự giới thiệu? Cho nên hắn kiên trì nói tiếp:

- Mấy cô ấy đều là bạn gái của con… Chị Tiếu Tình cũng rất quen thuộc với mấy cô ấy…

- Ha ha, đều là bạn gái của Đại Minh à?

Sở Tuệ Phương đối với chuyện của Dương Minh cũng là biết một hai, từ trong miệng của Tiếu Tình cũng biết được một số chuyện. Vì thế cho nên đối với ba cái tên của bạn gái Dương Minh cũng không quá xa lạ, mặc dù chưa gặp qua người thật nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì.

"Mẹ nuôi…" Ba người Trần Mộng Nghiên cũng không quá tự nhiên, nhưng mà vẫn theo Dương Minh gọi Sở Tuệ Phương là mẹ nuôi.

- Mẹ nuôi, các cô ấy cũng đã gặp cha mẹ con, hơn nữa cũng đã đều nhận tiền đổi xưng hô, cho nên cũng coi là vợ của con, coi như là con dâu nuôi của mẹ.

Dương Minh nói:

- Mẹ cũng không cần khách khí, sau này có chuyện gì cứ gọi mấy cô ấy làm là được! Các cô ấy đều rất quen thuộc với chị Tiếu Tình!

- Cái này… mẹ nuôi cũng phải cho tiền đổi xưng hô!

Sở Tuệ Phương hơi vui mừng nói:

- Trong nhà này cũng đã lâu không náo nhiệt như vậy, Đại Minh có vợ, hơn nữa lại là ba cô một lúc, mẹ đây cũng thật cao hứng!

Kể từ sau khi con trai cùng con dâu biến mất, Sở Tuệ Phương rất là uất ức. Mặc dù có Tiếu Tình và Dương Minh để bù đắp những đau đớn trong lòng nhưng trong nhà này vẫn thiếu chút cảm giác gì đó. Dù sao thì Tiếu Tình và Dương Minh cũng đều độc thân, thời gian đến nhà cũng nhau cũng rất ít, cho nên Sở Tuệ Phương luôn cảm thấy trong nhà không đủ náo nhiệt.

Mà bây giờ thì tốt rồi, Dương Minh lần này mang về ba cô vợ, cái nhà này sau này sẽ náo nhiệt lên.

- Mẹ nuôi, mẹ cũng không cần cho chứ? Ha ha, ban đầu con gọi mẹ là mẹ nuôi, mẹ cũng đã cho con một bao tiền lì xì rồi! - Dương Minh cười nói:

- Cái đó đã bao hàm cái của ba cô ấy rồi.

- Cho nên mới nói, mẹ cho con một lần, thì càng phải cho các nàng một lần! - Sở Tuệ Phương khoát tay áo nói:

- Các con cứ vào phòng đi, chờ một chút, mẹ đi lấy phong bao lì xì cho các con!

Nói xong, Sở Tuệ Phương cũng nhanh chóng bước vào trong phòng, Dương Minh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, dù sao đây cũng là quy củ của trưởng bối, hắn cũng không thể mạnh mẽ ngăn cản được.

Ngược lại Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai ba người hết sức vui mừng, trước lúc tới đây ba nàng đều rất là thấp thỏm. Các nàng cũng sợ cha mẹ nuôi của Dương Minh không đủ sáng suốt, nhất thời không chịu được sự thật ba nàng đều là nữ nhân của Dương Minh. Đến lúc đó nếu chỉ công nhận Trần Mộng Nghiên thì thật xấu hổ, đây cũng không phải là điều Trần Mộng Nghiên muốn nhìn thấy.

Tuy rằng Lâm Chỉ Vận cũng Chu Giai Giai cũng sẽ không có lời gì oán hận nhưng Trần Mộng Nghiên cũng sẽ không thoải mái, nàng đã sớm coi hai người là chị em, sao lại có thể không quản các nàng được?

Bây giờ xem ra, Sở Tuệ Phương cũng đã sớm biết chuyện tình của ba nàng, hơn nữa lại là biết từ chị Tiếu Tình. Chuyện này hẳn là không có vấn đề gì, hơn nữa lại còn cho ba người tiền đổi xưng hô, trái tim đang treo cao của các nàng cũng có thể hạ xuống được rồi!

Sở Tuệ Phương vào phòng không bao lâu đã lấy ra ba cái phong bao lì xì, nhìn độ dày bên trong hẳn là có ít nhất một vạn đồng, cùng với cái bao lì xì lớn của Dương Minh hồi trước cũng không khác nhiều lắm.

- Trần Mộng Nghiên, đây là của con!

Sở Tuệ Phương đem một cái bao lì xì trong đó đưa cho Trần Mộng Nghiên, lại đem hai cái còn lại chia ra cho Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai rồi mới nói:

- Sau này các con cũng đã gọi mẹ là mẹ nuôi, nơi này cũng là nhà của các con, về sau hãy thường xuyên đến làm khách!

- Vâng, cảm ơn mẹ nuôi!

Trần Mộng Nghiên (đoạn này tác giả viết là Sở Mộng Dao, chắc nhầm), Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận trăm miệng một lời nói cảm ơn, cũng nhận lấy bao lì xì. Dù sao thì đây cũng là đại biểu cho tâm ý của Sở Tuệ Phương, huống chi trong nhà Sở Tuệ Phương cũng không khó khăn gì, một vạn đồng này cũng không coi vào đâu.

- Mẹ vào phòng bếp nấu cơm, cha nuôi các con cũng sắp về rồi! - Sở Tuệ Phương nói:

- Mẹ bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị, cũng không biết bao giờ mới làm xong, tối nay con ăn cơm chắc không có vấn đề gì đâu? Tại lúc nãy mẹ không biết đến mấy đứa Mộng Nghiên cho nên chuẩn bị hơi thiếu, bây giờ chuẩn bị thêm một ít món ăn mới được!

- Mẹ nuôi, bọn con vừa mới ăn cơm xong không lâu, không cần vội, cứ coi như bây giờ là bữa khuya được không? - Dương Minh nói.

- Vậy thì tốt, cha nuôi con buổi tốt cũng là ăn công việc, mẹ cũng toàn nấu mì sợi để ăn, chỉ cần các con không vội vàng là được rồi!

Sở Tuệ Phương gật đầu nói:

- Mẹ bận việc một chút, các con vào phòng khách xem TV được chứ?

- Mẹ nuôi, có cần chúng con giúp mẹ?

Trần Mộng Nghiên muốn đi xem TV đâu? Nàng cùng Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận đều muốn vào bếp cùng Sở Tuệ Phương.

- Đừng, tự mẹ nấu là được rồi, các con đi xem TV đi, không cần đâu!

Sở Tuệ Phương cũng khoát tay áo, cự tuyệt đề nghị của Trần Mộng Nghiên.

- Bọn con sao có thể để cho mẹ bận rộn một mình, bọn con không giúp mẹ sao được chứ?

Trần Mộng Nghiên còn tưởng rằng Sở Tuệ Phương khách khí nên không khỏi phân trần đòi đi vào phòng bếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi