NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

- Mộng Nghiên, mẹ nuôi thật sự không cần giúp, các em không cần phải nói nhiều! Ngồi xem TV đi!

Dương Minh lúc này cũng cười khổ nói với Trần Mộng Nghiên các nàng.

"Hả?" Trần Mộng Nghiên cũng sửng sốt, không khỏi nhíu nhíu mày, thầm nghĩ mẹ nuôi là trưởng bối, bọn mình làm sao có thể ngồi mát ăn bát vàng? Dương Minh bình thường cũng không phải người vô lễ như thế mà, hôm nay làm sao vậy?

- Mộng Nghiên, các em không hiểu mẹ nuôi!

Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên hiểu lầm, vội vàng giải thích:

- Cha nuôi xã giao tương đối nhiều, trường học cũng có phòng ăn, cho nên mẹ nuôi bình thường không làm cơm! Nhưng mà mẹ nuôi lại không chịu ngồi yên, cho nên mỗi lần có khách tới, mẹ nuôi đều rất hưởng thụ cái thời gian đi xuống bếp này! Bà có thể bận rộn một mình, không thích người khác giúp đỡ, anh lần đầu tiên tới đây cũng muốn đi hỗ trợ, nhưng mà lại bị chị Tiếu Tình ngăn cản! Mẹ nuôi rất lợi hại, một mình bà có thể làm xong toàn bộ!

- Hả hả, giỏi cho Đại Minh hiểu rõ mẹ! Biết rõ đó chính là niềm vui thú của mẹ, cho nên các con cứ chờ ở phòng khách, chờ mẹ tự mình làm cơm. - Sở Tuệ Phương cười gật đầu nói.

Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận nghe lời nói Sở Tuệ Phương thì bừng tỉnh đại ngộ! Thì ra không phải là Dương Minh vô lễ, mà là trong chuyện này có nguyên nhân, thì ra mẹ nuôi xuống bếp cũng là hưởng thụ niềm vui thú, trách không được bà không muốn người khác giúp đỡ mình!

Chỉ cần cẩn thận nghĩ lại là có thể lý giải, bởi vì Sở Tuệ Phương nghỉ hưu ở nhà cũng không có việc gì làm, bình thường cũng chỉ có một mình. Cho dù muốn xuống bếp, làm nhiều đồ ăn như thế cũng không có người ăn, mà trong nhà có khách cũng là lúc bà thi triển, làm sao có thể để người khác hỗ trợ được?

Nhưng mà Trần Mộng Nghiên lại nói:

- Vậy thì bọn con giúp mẹ rửa đồ ăn, như vậy cũng được chứ?

- Thế cũng được, nhưng mà phải nói trước, chỉ có thể rửa bát rửa rau, cắt thái đồ ăn, còn lại thì để cho mẹ làm!

Sở Tuệ Phương sợ Trần Mộng Nghiên làm đồ ăn tranh với bà nên nói trước cho rõ ràng.

- Tốt, vậy thì cứ làm theo ý của mẹ nuôi, mẹ cho chúng con làm gì thì chúng con làm cái đó!

Trần Mộng Nghiên gật đầu nói, gọi "mẹ nuôi" thật ra so với trực tiếp gọi "mẹ" dễ dàng hơn một chút, cũng dễ làm cho người ta tiếp nhận hơn.

Trần Mộng Nghiên mang theo Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai cùng đi xuống phòng bếp, cùng bận bịu với Sở Tuệ Phương, chỉ còn lại Mình Dương Minh ngồi trong phòng khách, cũng chẳng có chuyện gì để làm.

Gọi một cú điện thoại cho cha mẹ, nói cho bọn họ biết mình đã đến chỗ của cha mẹ nuôi, để cho họ khỏi lo lắng.

Chẳng bao lâu nữa, Dương Minh có thể sẽ rất ít khi gọi điện báo hành tung cho cha mẹ ở nhà từ nơi xa, chẳng qua trước khi đi, Dương Minh hơi cảm khái, chợt nhớ tới hồi học trung học, mỗi ngày mình đều về trễ, cha mẹ cũng lo lắng như vậy, thậm chí còn gọi cho Triệu Oánh để xác nhận!

Chỉ là, bọn họ sẽ không nghĩ tới, Triệu Oánh mà bọn họ từng gọi điện thoại đã trở thành con dâu của họ…

Thân phận của Triệu Oánh, thật ra khiến cho Dương Minh có chút lúng túng, trước khi đi, Dương Minh đã không còn thời gian giải thích với Trần Mộng Nghiên. Ba ngày, Dương Minh không muốn làm huyên náo cả nhà để mọi người không vui với nhau. Tất cả những điều này, hay là chờ mình bình an trở về rồi sẽ tính toán sau, nếu như không thể trở lại, tất cả cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Một đợt tiếng chuông cửa vang lên, đem Dương Minh đang suy nghĩ kéo về thực tế, Dương Minh đứng dậy đi ra mở cửa, là Lưu Duy Sơn trở về.

"Cha nuôi!" Dương Minh nhận cặp công văn từ tay Lưu Duy Sơn đặt ở một bên, lại thay ông cầm dép đến

"Đại Minh, đã đến rồi!" Lưu Duy Sơn cười và gật đầu với Dương Minh, nhưng mà thời điểm nhìn vào nhà bếp lúc đi dép thì ông hơi sững sờ. Lưu Duy Sơn không ngờ Dương Minh lại đem ba người bạn gái đến, hơn nữa lại còn cùng đi, điều này làm cho Lưu Duy Sơn hơi ngoài ý muốn.

Tuy rằng Lưu Duy Sơn biết rõ một số hành động của Dương Minh ở trường học từ chô Tiếu Tình, nhưng mà cũng chỉ cho đó là hành động mang tính chất chơi đùa, chuyện ba người bạn gái cơ bản chỉ là nói giỡn. Chỉ có Trần Mộng Nghiên mới là bạn gái của Dương Minh, còn Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai chẳng qua chỉ là bạn tốt của hắn thôi. Nhưng hôm nãy lại cùng dẫn đến, vậy thì không giống với lúc trước, điều này cho thấy quan hệ của ba cô này với Dương Minh không phải là nông cạn.

- Cha nuôi, các cô ấy đều là bạn gái của con, đang giúp mẹ nuôi nấu cơm!

Dương Minh nhìn thấu sự nghi ngờ trong mắt Lưu Duy Sơn cho nên cười giải thích.

"Ah?" Lưu Duy Sơn nhìn Dương Minh một cách cổ quái:

- Thằng ranh này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có bao nhiêu bí mật? Ba cô này cũng đều là bạn gái của con?

"Đúng vậy a…" Dương Minh cười khổ một cái:

- Mấy cô ấy đều là như thế, vừa rồi cũng đã kêu mẹ nuôi, mà mẹ nuôi cũng đã cho mấy cô ấy tiền đổi xưng hô!

Lưu Duy Sơn gật đầu:

- Ba người bọn nó, sống với nhau mà vẫn bình yên vô sự, đúng là rất ly kỳ, nhưng mà con có nghĩ tới không, sau này thì làm sao bây giờ? Hơn nữa con là nhân viên làm việc vì quốc gia, làm sao có thể cưới ba vợ được?

- Sau này… ha hả, nếu mà nói đến sau này, con tất nhiên sẽ thay các cô ấy tìm một phương thức giải quyết hợp lý.

Dương Minh cười tự giễu:

- Chỉ là về phần thân phận nhân viên quốc gia, thân phận của con đây cũng tương đối đặc thù, họ chẳng những sẽ không lấy cái yêu cầu này hạn chế con mà còn tận lực thỏa mãn điều kiện của con.

- Ah? Nói thế là sao?

Lưu Duy Sơn hơi sững sờ, như thế xem ra thân phận của Dương Minh còn đặc thù hơn, chẳng nhẽ không đơn giản như nhìn ngoài mặt như vậy? Lưu Duy Sơn bỗng nghĩ tới cái vật chứng minh thân phận cục điều tra thần bí của Dương Minh, Lưu Duy Sơn cũng chưa nghe tới cái tổ chức này bao giờ, chẳng lẽ… đây là một tổ chức tương đối đặc thù?

- Cha nuôi, thật ra thì thân phận chân chính của con chính là thứ hôm nay cha đã thấy, cái giấy chứng nhận cục điều tra thần bí kia đã viết rõ thân phận của con trên đó. - Dương Minh nói:

- Con là một gã đặc công tương đối đặc thù, đặc biệt thi hành một ít nhiệm vụ tương đối nguy hiểm… Bởi vì con có một ít năng lực tương đối đặc thù cho nên ở cục điều tra thần bí con là một đặc công tồn tại như vương bài.

Dương Minh nói hơi hàm hồ, cũng bởi vì liên quan đến dị năng của mình, Dương Minh chưa có hoàn toàn chuẩn bị để thẳng thắn với mọi người, cho nên cũng chỉ hàm hồ cho qua, tin rằng Lưu Duy Sơn cũng không có ý hỏi kỹ.

"Đặc công vương bài…" Lưu Duy Sơn sau khi nghe lời của Dương Minh thì ngoại trừ khiếp sợ, chính là cười khổ, ông không nghĩ tới Dương Minh lại có một thân phận như vậy. Mà Dương Minh gia nhập cục điều tra thần bí lúc nào? Trở thành một gã đặc công từ bao giờ? Những thứ này đúng là không hiểu được…

- Cha nuôi, cha nghe những chuyện này có thể cảm thấy không tưởng tượng nổi, cách cuộc sống của cha quá xa xôi!

Dương Minh cũng hiểu nét mặt của Lưu Duy Sơn bây giờ, lúc nói xong bới cha mẹ mình, cha mẹ cũng có phản ứng như thế! Dù sao chuyện này so với cuộc sống bình thường thì cũng có chút kỳ quái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi