NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

- Đúng thế a! Đặc công, lúc trước cũng chỉ xem qua trên chiếu bóng với TV, lại không ngờ rằng, con nuôi của cha cũng như thế.

Lưu Duy Sơn thở dài nói:

- Nhưng mà, thằng ranh này, tại sao một mực gạt cha? Nếu không phải hôm nay Từ phó hiệu trưởng muốn khai trừ con, con có phải vẫn muốn gạt cha hay không? Coi cha thành người ngoài rồi à?

- Cha nuôi, cha hiểu lầm!

Dương Minh liên tục cười khổ nói:

- Cha nuôi, chuyện cũng không giống như cha nghĩ đâu, con không cố ý giấu giếm, cũng không có coi cha là người ngoài!

- Thế thì đây là chuyện gì?

Lưu Duy Sơn cũng không phải là không tin Dương Minh, mà là tại Dương Minh bây giờ mới nói chuyện này với ông, làm cho Lưu Duy Sơn hơi mất hứng! Dù sao ông cũng coi Dương Minh là người nhà, mà chuyện lớn như thế, tại sao Dương Minh lại còn gạt mình?

- Cha nuôi, sự thực thì con cũng vừa mới ở chỗ của cha mẹ con, con cũng vừa mới thẳng thắn giải thích vấn đề thân phận với họ.

Dương Minh vội vàng giải thích:

- Mà cả Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai cũng vừa mới biết hôm nay thôi!

"Hôm nay?" Lưu Duy Sơn sau khi nghe Dương Minh giải thích thì sửng sốt:

- Sao mà phải chờ hôm nay mới giải thích? Chẳng lẽ là vì chuyện phát sinh hôm nay? Từ phó hiệu trưởng muốn khai trừ con, cho nên con mới nói?

- Cũng không phải tại cái này! - Dương Minh lắc đầu:

- Từ phó hiệu trưởng muốn khai trừ con chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi, cho dù không có chuyện này, con cũng muốn đem thân phận của mình nói cho cả nhà biết!

- Ah, là như thế, nhưng sao con lại đợi lâu như thế mới mang thân phận của con nói cho cả nhà?

Lưu Duy Sơn vẫn không hiểu rõ ý tứ của Dương Minh.

- Trên thực tế, thân phận của con vẫn cần giữ bí mật, nếu như không cần thiết phải nói, con cũng sẽ không nói cho mọi người, nhưng lần này có chút không giống như thế.

Dương Minh nói tới đây thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng phòng bếp, nhìn thấy các nàng Trần Mộng Nghiên đều đang bận rộn thì cũng thấy yên tâm:

- Lần này sở dĩ con nói với người nhà là bởi vì ba ngày sau con muốn dẫn đội thi hành một nhiệm vụ đặc thù hết sức nguy hiểm! Tính chất của nhiệm vụ rất phức tạp, cũng rất nguy hiểm… Tất nhiên, con cũng không nói cùng cha mẹ và mấy người Mộng Nghiên, chẳng qua là nói cho các cô ấy biết là nhiệm vụ có thể sẽ diễn ra trong một thời gian rất dài, có thể là nửa năm một năm, cũng có thể là tám năm mười năm…

- Con phải đi thi hành nhiệm vụ?!

Lưu Duy Sơn cả kinh, lúc này mới hiểu ra! Dương Minh sở dĩ lựa chọn nói thẳng thắn mọi việc vào hôm nay thì ra là bởi vì hắn phải đi thi hành nhiệm vụ, hơn nữa nhiệm vụ này rất nguy hiểm! Từ trong lời nói của Dương Minh, Lưu Duy Sơn có thể nghe ra là Dương Minh dường như có thể một đi không trở về.

- Ha ha… đúng vậy a, cho nên không có cách nào, con chỉ có thể thẳng thắn cùng người nhà một chút. Chẳng qua, cha mẹ của con, còn có Mộng Nghiên mấy cô ấy, con không còn cách nào khác, con cũng không đành lòng nói ra sự thật!

Dương Minh cười khổ một cái nói:

- Cha cũng biết, cha mẹ con lớn tuổi, Mộng Nghiên mấy cô ấy lại còn quá trẻ, con không đành lòng đả kích họ!

- Vậy thì con đến đả kích cha à?

Lưu Duy Sơn nghe lời của Dương Minh nhất thời có chút dở khóc dở cười!

- Cha nuôi là đại học giả, tất nhiên là biết phân rõ đúng sai, có lẽ cũng không nỡ để con đi, nhưng đại lợi ở trước mặt, cha vẫn có thể làm ra được lựa chọn!

Dương Minh sở dĩ lựa chọn nói thẳng thắn như thế với Lưu Duy Sơn cũng là vì ông là phần tử trí thức cấp cao, tất nhiên là biết phân biệt đúng sai.

- Ha ha, con lại tâng bốc cha lên trên đỉnh đầu rồi!

Lưu Duy Sơn cười lắc đầu:

- Nhưng mà con nói rất đúng, tuy rằng cha rất lo lắng cho con, nhưng con đang ra sức vì nước, cha ủng hộ con. Chỉ cần con cẩn thận một chút là được rồi! Cũng đừng nói những lời ủ rũ kia, tóm lại, chỉ một câu nói, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt!

"Tất nhiên là con hiểu!" Dương Minh gật đầu, nói:

- Con sẽ hết sức cẩn thận, không để mọi người phải lo lắng cho con!

- Còn về mấy lời kiểu có thể không đi được không hoặc là thay đổi người khác, cha cũng sẽ không hỏi, bởi vì cha biết, con đi, tự nhiên là có lý do của con! - Lưu Duy Sơn thở dài nói.

- Đúng như thế, nhiệm vụ lần này, không phải con đi thì không được!

Dương Minh gật đầu nói:

- Hơn nữa, chắc chắn phải có người đi, con không đi cũng có người khác đi, đây là việc mà một người đàn ông phải đảm đương!

- Nói rất hay! Cha quả nhiên không nhìn lầm con!

Lưu Duy Sơn vui mừng gật đầu nhìn Dương Minh:

- Biết đảm đương mới là một người đàn ông tốt!

- Ha ha, cha nuôi, cha đừng nhìn con như vậy, con có chút ngại!

Dương Minh gãi gãi da đầu, hơi lúng túng nói:

- Nhưng mà nói thật ra, con cũng không tình nguyện đi, chẳng qua là tại không có cách nào mà thôi…

- Ha ha! Cái này là đương nhiên, nhưng con đã hiểu được nên làm hay không đã rất giỏi rồi! - Lưu Duy Sơn khoát tay áo.

- Được rồi, cha nuôi, cha cũng đừng khen con… - Dương Minh cười khổ nói.

- Tốt, vậy thì không khen nữa! Đúng rồi, con mang theo ba cô kia tới cũng là bởi vì như vậy mới đến cáo biệt với cha sao? Sợ cha sau này cô đơn, mang mấy đứa đến nhà làm quen à? - Lưu Duy Sơn cười hỏi.

- Vâng, cha nuôi nói không sai, sau này con đi rồi, không biết bao giờ mới có thể trở về, cho nên để cho mấy cô ấy khi nào rảnh rỗi thì đến đây ngồi chơi một chút, chỉ cần cha và mẹ nuôi không thấy phiền là được rồi! - Dương Minh nói.

- Cha phiền cái gì? Trong nhà náo nhiệt, cha cao hứng còn không kịp nữa là! - Lưu Duy Sơn lắc đầu:

- Cha già rồi, không thích ở trong một ngôi nhà quá vắng vẻ, sau khi Thiên Kỳ mất tích, trong nhà rõ ràng quá lạnh lẽo. Cha lớn tuổi như vậy rồi, phỏng chừng lúc còn sống cũng không còn nhận được tin tức gì của Thiên Kỳ, cho nên các con đến nhà cha nhiều, cha cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ!

- Đúng rồi, cha nuôi, có một chuyện rất quan trọng con muốn nói với cha.

Dương Minh bỗng nhiên nghĩ tới lúc ở nhà Quan Học Dân, Quan Học Dân nói về tin tức của Lưu Thiên Kỳ!

"Hả? Chuyện gì?" Lưu Duy Sơn thấy Dương Minh trịnh trọng thì cũng tập trung tinh thần, cẩn thận hỏi.

- Cha nuôi, là về anh ấy… tin tức của Lưu Thiên Kỳ! - Dương Minh nói:

- Con ở chỗ của giáo sư Quan Học Dân nghe được một chút tin tức của anh ấy.

- Cái gì?! Có tin tức của Thiên Kỳ?

Lưu Duy Sơn sau khi nghe xong lời của Dương Minh thì cả kinh, bỗng nhiên đứng dậy, hơi lo lắng nhìn Dương Minh:

- Dương Minh, con nói thật sao? Thật sự có tin tức của Thiên Kỳ!

- Cha nuôi, cha trước tiên đừng kích động! - Dương Minh vội vàng đứng lên đỡ Lưu Duy Sơn:

- Quan giáo sư cũng chỉ suy đoán mà thôi, không nhất định là sự thật, chẳng qua là có tin tức so với không có tin gì chẳng phải là tốt hơn sao?

Lưu Duy Sơn đã nhiều năm không kích động như thế, giờ phút này rất khó khăn mới có thể bình phục lại tâm tình, hít sâu một hơi rồi ngồi lại trên ghế salon:

- Dương Minh, con đúng là làm cho cha sợ mà, nếu là suy đoán thì con cứ việc nói thẳng ra, còn cứ làm như thật, chẳng phải là làm cho trái tim của cha không chịu nổi hay sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi