NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

- Đúng thế, lão địa là đặc công, là hổ báo cáo già rồi, thân thủ rất lợi hại. Nhớ ngày trước chúng ta ở Las Vegas, lão đại một địch trăm không hề khoa trương một chút nào!

Trương Tân đã chứng kiến thân thủ của Dương Minh, tất nhiên là biết sự lợi hại của hắn.

- Ừ, em cũng cảm thấy Dương Minh rất lợi hại… - Chu Giai Giai nhỏ giọng nói.

- Hả? Lợi hại về cái gì thế?

Trần Mộng Nghiên nhìn Chu Giai Giai một cái, nhỏ giọng trêu chọc, kể từ sau ngày đó, quan hệ của ba người lại gần thêm một bậc, mặc dù lúc trước vẫn rất tốt nhưng làm người thì luôn có chuyện riêng tư, có lẽ Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận thì thực sự không có nhưng cảm giác với Chu Giai Giai thì lại không quá thân cận như vậy.

Nhưng mà ngày đó đã xích lõa cùng nhau, tầng ngăn cách cuối cùng kia đã biến mất, hiện tại ba người có thể nói là chị em trong phòng siêu tốt, không có gì không thể nói, cũng không có kiêng kỵ gì. Ba người đã thương lượng rồi, trong thời gian Dương Minh rời đi, các nàng mỗi tối sẽ cùng nhau ngủ, yêu thương lẫn nhau, cùng nhau chờ Dương Minh trở về.

Trương Tân tất nhiên không nghe được Trần Mộng Nghiên thì thầm, vẫn hưng phấn nói ở đâu đâu:

- Lát nữa Dương ca ra sân, sau đó đại triển thần uy, Phạm Tứ Bưu này xem ra cũng chỉ là hàng mã, thoạt nhìn hơi cường tráng, trên thực tế cái gì cũng không được…

Thanh âm của Trương Tân hơi lớn, bị một sinh viên phía trướng nghe được, sinh viên kia quay đầu lại thở dài:

- Mặc dù bạn muốn Dương Minh thắng nhưng mà lần này chỉ sợ không nhiều hi vọng! Dương Minh không bị thương đã là tốt lắm rồi!

- Hả? Lời này là như thế nào? - Trương Tân sửng sốt, nhíu nhíu mày, hơi khó chịu nhìn bạn học phía trước hỏi.

Người này hạ thấp lão đại của mình, Trương Tân tất nhiên là chẳng thoải mái gì với hắn.

- Các bạn không biết, Phạm Tứ Bưu này vốn không phải tên là Phạm Tứ Bưu, thật ra hắn tên là Phùng Tứ Bưu! - Bạn học kia cũng cau mày nói:

- Hắn là quyền sư của quyền tràng lòng đất thành phố V phía nam, đặc biệt đánh hắc quyền, được gọi là quyền hoàng dưới đất!

- Hả? Sao mà bạn biết? - Trương Tân nhất thời ngẩn cả người, không ngờ Phạm Tứ Bưu này lại có lai lịch như vậy!

- Mình là người yêu thích quyền anh, ở trên vài diễn đàn quyền anh cũng có chút clip về cuộc thi đấu quyền ngầm. Mình đã xem qua nhiều clip như thế, có ấn tượng khá sâu với tên Phùng Tứ Bưu này, cho nên vừa rồi mình mới cảm thấy hắn quen mắt, dùng di động tìm một chút trên truyenfull.vn đã phát hiện ra Phạm Tứ Bưu này chính là Phùng Tứ Bưu!

Học sinh kia giơ điện thoại lên, màn hình hiện ra trước mặt Trương Tân:

- Bạn tự xem đi…

Trương Tân vội vàng cầm lấy điện thoại nhìn, mà đám người Trần Mộng Nghiên một bên cũng bu lại…

Nhưng mà vừa nhìn vào, Trương Tân cùng đám người Trần Mộng Nghiên thấy sợ hãi vô cùng.

- Phùng Tứ Bưu, trụ cột của quyền tràng Địa Ngục thành phố V phía nam, từ khi xuất đạo đã đánh qua một trăm sáu mươi hai trận tranh tài, chiến thắng toàn bộ, đến nay vẫn không có ghi chép gì về thất bại. Phùng Tứ Bưu cao 1m83, nặng 78 kg, am hiểu tấn công bằng Trực quyền, lực lượng hết sức kinh người. Đối thủ của hắn sau khi bị trúng Trực quyền thì thường trực tiếp ngã xuống đất, thậm chí tử vong tại chỗ. Phùng Tứ Bưu không thích chơi trò hoa mỹ, thường thường chỉ bằng mấy quyền đã giải quyết trận đấu, cho dù đụng phải đối thủ khó dây hắn vẫn luôn duy trì đường lối võ thuật của mình. Đánh thẳng về thẳng, đánh cho đến khi đối phương gục xuống mới thôi…

Tài liệu viết vô cùng dọa người, làm cho Phùng Tứ Bưu này trở thành một tồn tại kinh khủng!

- Tài liệu này… đều là sự thật? - Trương Tân mở to hai mắt nhìn.

- Đương nhiên là thật, mình lừa các bạn làm cái gì chứ! - Học sinh kia lắc lắc đầu:

- Mình cũng coi trọng Dương Minh, nhưng mà những tên này quá âm hiểm, lại mời tới một người đấu quyền ngầm để đối phó Dương Minh, cũng không biết có thâm cừu đại hận gì, thế này không phải là đi đòi mạng người hay sao?

- Không được, mình phải nhanh chóng nhắn tin cản lão đại lại, đây không phải là cạm bẫy hay sao? - Trương Tân nóng nảy, vội vàng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Dương Minh.

Nhưng mà còn không đợi hắn gửi đi, Trần Mộng Nghiên đã lôi điện thoại ra bấm số của Dương Minh.

Dương Minh lúc này đang đứng sau màn, lạnh lùng nhìn tất cả sử việc phát sinh trong sân! Dương Minh cũng nhìn thấy Phạm Tứ Bưu được Phùng Cửu Năng dẫn ra nhưng không để vào trong mắt. Trong lòng hắn tự nhủ, bảo sao Phạm Kim Triết dám khiêu chiến với mình, hóa ra là mời trợ thủ!

Chẳng qua, mời trợ thủ thì sao chứ? Dương Minh cảm thấy mời hay không thì cũng thế mà thôi, bằng thân thủ hiện tại của Dương Minh thì đối phó những người này chẳng khác gì chơi đùa cả! Dương Minh căn bản không để Phạm Tứ Bưu này trong mắt.

Làm cho Dương Minh hơi thấy hơi lạ chính là Phạm Tứ Bưu này hình như hơi quen mắt thì phải? Dương Minh cảm thấy dường như đã gặp hắn ở nơi này, chỉ là tạm thời chưa nghĩ ra! Dù sao lũ tiểu nhân vật này Dương Minh cũng không để trong mắt, cho nên ấn tượng đối với hắn cũng không có sâu sắc bao nhiêu.

Đang lúc Dương Minh suy tư thì chuông điện thoại vang lên.

Dương Minh ở phía sau đài không ra sân nên tất nhiên có thể nghe điện thoại, vừa nhìn vào máy thì thấy là Trần Mộng Nghiên gọi tới, hắn cười cười nhận cuộc gọi:

- Mộng Nghiên, sao thế, lại nhớ anh rồi à?

- Dương Minh, đừng đùa nữa, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh!

Trần Mộng Nghiên không có thời gian nói đùa với Dương Minh nên vội vàng nói.

- Chuyện gì thế? Gấp như vậy à? - Dương Minh cười hỏi.

- Dương Minh, đừng tham ra cái cuộc tranh tài khiêu chiến này nữa, mau rút lui đi! - Trần Mộng Nghiên khuyên can nói.

- Hả? Tại sao? - Dương Minh ngẩn người hỏi.

- Dương Minh, Phạm Tứ Bưu trên đài kia vốn không phải là sinh viên sinh viếc gì đâu, tên thật của hắn cũng không phải là Phạm Tứ Bưu! - Trần Mộng Nghiên kể hết nội dung vừa xem ra cho Dương Minh:

- Tên thật của hắn là Phùng Tứ Bưu, là trụ cột của quyền tràng Địa Ngục thành phố V phía nam…

- À, hóa ra là tên này, anh nhớ ra là ai rồi. - Dương Minh nghe cái tên Phùng Tứ Bưu, lại nghe được những tư liệu của Trần Mộng Nghiên thì cuối cùng cũng nhớ ra được tên Phùng Tứ Bưu này.

- Hả? Dương Minh, anh biết hắn sao? - Trần Mộng Nghiên sững sờ.

- Cũng không gọi là biết, tiểu nhân vật mà thôi, không đáng nhắc tới. - Dương Minh thản nhiên nói:

- Mộng Nghiên, em không phải lo lắng cho anh vì chuyện này đấy chứ?

- Đúng vậy a, người ta tất nhiên phải lo lắng, đối phương là tuyển thủ hắc quyền, em sợ anh không ứng phó được… - Trần Mộng Nghiên nói.

- Ha ha, yên tâm đi, đừng quên chồng em làm nghề gì, anh là đặc công mà! Một tên quyền sư hắc quyền mà cũng không ứng phó được thì làm sao đi thi hành nhiệm vụ khá nguy hiểm kia? - Dương Minh cười nói:

- Như thế chẳng phải là đùa với tính mạng hay sao? Cũng là đùa giỡn với an nguy của đồng đội nữa! Tin anh đi, anh sao lại làm những chuyện không nắm chắc chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi