NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

- Vâng, em tin anh, cẩn thận nhé! - Vừa nghe lời nói tự tin của Dương Minh, Trần Mộng Nghiên cuối cùng cũng thấy yên tâm, nếu Dương Minh đã như thế thì chắc chắn đã hoàn toàn nắm chắc, mình còn lo lắng gì nữa?

Huống chi Dương Minh cũng biết Phùng Tứ Bưu này, thế thì mình lại càng không cần lo lắng nữa, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà! Nếu Dương Minh đã hiểu rõ địch thủ thì chắc chắn sẽ làm theo khả năng của mình.

- Yên tâm đi, anh cũng không làm chuyện không tự lượng sức đâu. - Dương Minh nói:

- Nói với em Lâm và Giai Giai, còn cả Trương Tân nữa, không cần lo lắng đâu, anh đối phó tên này không có vấn đề gì cả.

- Tốt, em nói với bọn họ. - Trần Mộng Nghiên hơi gật gù rồi nhanh chóng dập máy.

- Sao rồi? Lão đại nói sao? - Trương Tân đợi Trần Mộng Nghiên dập máy thì hơi khẩn cấp hỏi.

Mà Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai cũng có tâm tư như vậy, nhưng mà có mặt bạn học khác, các nàng không tiện lộ ra ngoài, chỉ là cũng lo lắng nhìn Trần Mộng Nghiên để chờ đáp án.

- Không có gì, Dương Minh có thể ứng phó, anh ấy cũng biết quyền hoàng dưới đất kia, không có vấn đề gì. - Trần Mộng Nghiên cười nói.

- Thế thì… - Trương Tân sau khi nghe lời Trần Mộng Nghiên thì lập tức yên tâm:

- Lão đại nói không có vấn đề thì chắc chắn không có vấn đề!

Mà Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Dương Minh có thể ứng phó, hơn nữa có biết quyền hoàng dưới đất kia thì không có vấn đề gì rồi, bởi vì Dương Minh không thể kiên trì tỷ thí nếu biết đối phương lợi hại hơn mình, điều đó không phù hợp với tính cách của Dương Minh!

Chuyện ngu xuẩn như thế Dương Minh không bao giờ làm.

Chẳng qua, bạn học vừa nói lúc nãy lại hơi nghi ngờ:

- Dương Minh không thành vấn đề? Thật hay giả? Hắn không phải khoe khoang chứ? Lúc trước mình cũng xem qua phim ảnh Phùng Tứ Bưu đánh quyền, thường thường là xong ngay lập tức, một chiêu trí mạng, đối phương không có hoàn thủ, Dương Minh làm sao là đối thủ của hắn?

- Có phải hay không thì tý nữa xem là biết đúng không? - Trương Tân nghe bạn học này không tin vào thực lực của Dương Minh thì hơi mất hứng:

- Cậu cổ vũ cho tên kia hả?

- Mình tất nhiên là ủng hộ Dương Minh, chúng ta học cùng trường, làm sao lại cổ vũ cho người ngoài chứ? - Bạn học kia thấy Trương Tân kích động thì vội vàng giải thích:

- Nhưng mà mình cũng nói sự thật, Phùng Tứ Bưu kia rất lợi hại, người bình thường không ứng phó nổi! Dương Minh lợi hại thật nhưng cũng chỉ là một sinh viên bình thường, lợi hại ở trong trường học cũng không phải là có thể địch nổi người ngoài xã hội, đối phương lại là một quyền sư, quyền tràng dưới đất là nơi liều mạng, không phải là đùa giỡn! Mình cũng chỉ sợ Dương Minh xảy ra chuyện gì đó!

- Yên tâm đi, cứ xem rồi sẽ biết! - Trương Tân lại nhớ lại bộ dáng đại phát thần uy của Dương Minh tại Las Vegas, lập tức yên tâm lại.

- Được rồi, mình cũng không nói nữa, các bạn không tin mình thì cũng thôi vậy! - Bạn học kia thấy Trương Tân tự tin như thế cũng chỉ lắc lắc đầu:

- Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì đừng trách mình không nhắc nhở trước!

"Không đâu!" Trương Tân khoát tay áo: "Chờ xem kịch vui đi!"

Vốn Trần Mộng Nghiên nghe bạn học kia dọa người lại hơi lo lắng, nhưng mà thấy Trương Tân tràn đầy lòng tin thì cũng yên tâm lại.

Dương Minh dập điện thoại, khẽ mìm cười, xem ra Phùng Tứ Bưu cũng bị nhận ra rồi, loại chuyện giả mạo thế này cũng sẽ bị vạch trần sớm thôi!

Tin rằng đợi đến ngày mai, trên diễn đàn trường sẽ có bài post về thân phận chân chính của Phùng Tứ Bưu, đến lúc đó thân phận hổ báo dọa người của Phùng Tứ Bưu phối hợp với sự thực thảm hại của hắn hôm nay, có khi Phạm Kim Triết sẽ chẳng còn đất dung thân nữa cũng nên?

Một cao thủ hắc quyền lại đánh không lại một sinh viên, đi ra ngoài có người tin không nhỉ?

Nhưng mà không tin thì sao? Sự thật vẫn là như vậy, có muốn không tin cũng không được.

Dương Minh cười lạnh một tiếng, xem ra Phạm Kim Triết này đúng là tự đem đá đập chân mình!

Ngay cả Triệu Oánh và Vương Tiếu Yên bên kia, Dương Minh cũng nhìn thấy, bằng nhãn lực của hắn thì thì cả sân vận động đều nhìn thấy không sót thứ gì, ai tới ai không tới, bằng hữu và người nhà của mình nữa, Dương Minh cũng có thể nhìn thấy bằng dị năng.

Có Vương Tiếu Yên bên cạnh, tin rằng Triệu Oánh sẽ không lo lắng, bởi vì Vương Tiếu Yên hiểu rất rõ thực lực của mình, đối phó với một Phùng Tứ Bưu đánh hắc quyền thì quá thừa, không đùa tý nào!

Dương Minh đoán rằng, nguyên nhân mãi mà Triệu Oánh cũng không gọi điện cho mình là bởi vì nàng đã được Vương Tiếu Yên khuyên, cho nên không lo lắng nhiều nữa.

Điện thoại của Tiếu Tình gọi đến ngay sau Trần Mộng Nghiên.

"Tình Tình?" Dương Minh nhận cuộc gọi: "Em cũng tới sao?"

- Không có, em đang trong phòng làm việc, nhưng mà chỗ của giáo viên cũng có thể xem thông qua quay phim truyền hình trực tiếp trên mạng, em nhìn thấy được. - Tiếu Tình nói:

- Em vẫn luôn xem trực tiếp ở đây, Phạm Tứ Bưu kia cũng nhìn thấy rồi, làm sao mà hắn không giống sinh viên? Giống một tên võ sư mời trên xã hội hơn thì phải? Mày rậm, mắt lớn, eo hổ lưng gấu thế kia, anh có ứng phó được không?

- À, tất nhiên hắn không phải sinh viên, hắn là quyền sư trong một quyền tràng dưới đất phía nam, chuyên đánh hắc quyền, có tiếng ở thành phố V.

Dương Minh cũng không giấu diếm, hơn nữa mình càng như thế thì Tiếu Tình lại càng không lo lắng nữa!

Mình giải thích cặn kẽ nhe vậy, coi như biết người biết ta rồi, tất nhiên sẽ không làm chuyện mạo hiểm. Nếu như không đấu lại thì còn tiếp tục nhảy vào hay sao?

Cho nên, sau khi Tiếu Tình nghe Dương Minh nói thì cũng sững sờ:

- Cái gì? Hắn không chỉ không phải là sinh viên mà còn là hắc quyền sư của quyền tràng dưới đất thành phố V phía nam? Người như thế sao lại đến trường học được? Phạm Kim Triết đây là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, sao lại có thể cho hắn làm càn như vậy? Em muốn nói với cha một chút, phải khai trừ sinh viên này!

- A, tạm thời đừng nóng. - Dương Minh cười nói:

- Hiện tại đã có sinh viên hoài nghi hắn, có người đang điều tra hắn, tin rằng ngày mai lên diễn đàn trường là có thể nhìn thấy thân phận thật của Phạm Tứ Bưu này rồi, đến lúc đó Phạm Kim Triết có trốn cũng không thoát, trường học có phạt hắn cũng không muộn!

- Vậy bây giờ ứng phó như thế nào?

Tiếu Tình cũng lo lắng cho an nguy của Dương Minh chứ không phải là so đo gì chuyện Phạm Kim Triết có bị khai trừ hay không.

- Ứng phó thế nào? Tất nhiên là cho hắn thành tàn phế. - Dương Minh cười lạnh một tiếng:

- Kể cả đánh chết hắn cũng không soa cả. Chỉ là anh không muốn làm chuyện máu tanh dọa người như thế trong trường học, hù dọa các bạn học thì không tốt. Nếu không thì trong mắt anh, hắn chỉ là một người chết, anh có thể trực tiếp giết chết hắn cũng không thành vấn đề, hì hì!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi