NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Vì sao cậu lại giúp tôi?" Hạ Tuyết nhìn Dương Minh, rốt cục vẫn không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Tuy rằng Hạ Tuyết không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, vừa rồi nếu không có Dương Minh, nàng khẳng định sẽ không thể thu phục được ba tên côn đồ kia.

Dương Minh không đáp lời này, chỉ đi đến bên cạnh của ông già bán khoai, nói: "Ông ơi, ban tên kia vào trại có thể không lâu, chúng ra rồi có lẽ sẽ tìm ông gây phiền toái, nên có gì ông cứ gọi điện cho con, đây là số của con. ông cũng có thể gọi cho nàng ta, nàng là cảnh sát đó"

"Cảm ơn. cảm ơn!" Đây cũng là điều ông già lo lắng nhất, trong việc buôn bán, không bao giờ hy vọng chọc vào đám côn đồ, cho nên, vừa rồi dù Hạ Tuyết có là cảnh sát thật đi chăng nữa, ông cũng không muốn nói với nàng, vì ông sợ bị trả thù.

Cảnh sát bắt một lần, còn có thể đến bắt lần hai? Cho dù có bắt lần hai, thì còn lần thứ ba, thứ tư? Cảnh sát không thể vì một ông già bán khoai mà ngồi canh ở đây cả ngày được.

Cho nên, ông già vẫn tương đối nghiên về khuynh hướng lấy bạo chế bạo, nếu như đám côn đồ còn quay lại, thì cứ gọi điện cho Dương Minh thì có thể giải quyết.

Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn Dương Minh, không ngờ Dương Minh suy nghĩ còn chu đáo hơn mình!

Sau khi an ủi ông già, Dương Minh mới nói với Hạ Tuyết: "Đi thôi!"

"Ồ" Hạ Tuyết gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh. Chẳng lẽ lần nào mình cũng nghi oan cho Dương Minh? Kỳ thật hắn là người tốt? Nếu không vì sao Lâm Chỉ Vận lại nói như vậy? Nàng ta là người bị hại mà?

Chẳng qua, chuyện Dương Minh đứng hai tuyền, vẫn là thật. Cho nên Hạ Tuyết vẫn không nghĩ Dương Minh là người tốt, mặc kệ hắn làm bao nhiêu chuyện tốt đi nữa, chỉ cần điểm này, đã đủ chứng minh hắn không phải người tốt.

Dọc đường đi, Dương Minh không nói gì, cũng không giải thích gì.

Đi đến cái quá Lam Sắc Ngư theo lời Hạ Tuyết nói, tìm một chổ cho hai người ngồi xuống.

Hiển nhiên, Hạ Tuyết tựa hồ như là khách quen của nơi này, ông chủ gật đầu lia lịa, không cần lấy thực đơn, trực tiếp hỏi: "Vẫn là bia?"

"Hả?" Dương Minh ngạc nhiên, Hạ Tuyết uống bia?

"Nhìn cái gì?" Hạ Tuyết khó chịu khi thấy biểu tình của Dương Minh: "Tôi không thể uống bia?"

"Không phải, không phải, cô uống." Dương Minh lắc đầu nói: "Cô uống say thì đừng hy vọng tôi đưa về"

"Hắc hắc, ai uống say còn chưa biết!" Hạ Tuyết bị Dương Minh nói khích một câu, tính hiếu thắng lại nổi lên, lập tức châm chọc: "Có muốn so không? Chỉ sợ bản thân tôi uống nhiều quá, có người gục mà không biết."

Dương Minh nhíu mày nói: "So thì so, xem ai gục trước"

"Ông chủ, cho hai. không. mười. hai mươi chai bia" Hạ Tuyết do dự một chút, cắn răng nói.

Ông chủ cũng không nói gì, trực tiếp đi chuẩn bị, Dương Minh lại có chút buồn cười nhìn Hạ Tuyết: "Cô rốt cục có được hay không? Nhìn dáng vẻ của cô bây giờ hình như rất vất vả đó"

"Tôi hả? Xem coi lát nữa tôi có hạ gục cậu không" Hạ Tuyết trừng mắt nhìn Dương Minh.

"Tùy cô." Dương Minh lắc đầu, nói đến uống bia, hắn không sợ người nào. Lần trước ở Thiên Thượng Nhân Giang bị Vương Chí Đào hãm hại, vì trong bia kia có người động tay động chân vào, cho nên bản thân mới dễ dàng say như vậy.

Lần này, Dương Minh cũng không cố kỵ nhiều, hắn không tin Hạ Tuyết sẽ hại hắn. Cô nàng này tuy rằng không bao giờ nói tốt với mình, nhưng cũng không đên mức hại mình.

"Đây là hai mươi chai khai vị, tỷ thí chính thức vẫn còn chưa bắt đầu đâu" Hạ Tuyết nhìn vẻ mặt bơ bơ của Dương Minh, nhất thời nổi giận, có một cảm giác bị coi thường

Dương Minh cười khổ, Hạ Tuyết này, đầu óc thật sự có vấn đề! Một đứa con gái, lại đi so uống bia với một thằng con trai, mà. uống mấy cái đó thì có lợi gì?

Bia đến, đầy bàn, Hạ Tuyết cầm lên một ly, nói với Dương Minh: "Cạn ly trước, sau đó cậu thẳng thắn nói cho tôi biết, chuyện của Lâm Chỉ Vận rốt cục là như thế nào?"

Dương Minh cũng nghiêm túc, cái loại chuyện ly lớn ly nhỏ này, ở thời sơ trung luôn cùng Lý Đại Cương và Từ Bằng thường xuyên làm.

"Nói đi, cậu và Lâm Chỉ Vận rốt cục là thế nào? Cậu rốt cục là bạn trai của ai?" Hạ Tuyết uống cạn một ly, sau đó nhìn chằm chằm Dương Minh hỏi.

"Nói thế này, Trần Mộng Nghiên là bạn gái chính thức của tôi. nói vậy cô có hiểu không?" Dương Minh nhíu mày, chuyện này nếu giải thích rõ, có chút phiền toái, cũng không thể nói xạo được." Ý của cậu là, Lâm Chỉ Vận là bạn gái ngầm hoặc là tình nhân của cậu?" Hạ Tuyết trợn mắt nhìn Dương Minh: "Chuyện là như vậy?"

"Trời, cô vẫn chưa hiểu rồi" Dương Minh thở dài: "Được rồi, cô đã muốn biết, vậy tôi sẽ kể từ đầu."

Vì thế, Dương Minh liền đem chuyện mình vô tình cứ Lâm Chỉ Vận nói ra, chuyện này, Hạ Tuyết cũng đã được nghe từ miệng của Lâm Chỉ Vận, tuy rằng Hạ Tuyết rất nóng tính, nhưng vẫn đã đồng ý giữ bí mật cho Lâm Chỉ Vận, cho nên Hạ Tuyết cũng là bộ như chưa từng nghe qua, kiên nhẫn nghe Dương Minh kể lại.

"Sau đó, mẹ của Lâm Chỉ Vận phát hiện ra manh mối, hoài nghi Lâm Chỉ Vận không phải là xử nữ." Dương Minh thở dài: "Cho nên Lâm Chỉ Vận nhờ tôi giả là bạn trai của nàng ta. chuyện là như thế."

"Hai người giả mạo?" Hạ Tuyết không khỏi ngạc nhiên, chuyện này Lâm Chỉ Vận chưa nói với nàng, có lẽ có ẩn tình gì đó.

"Giả cái gì chứ, cậu đối xử với nàng ta tốt như vậy, tôi thấy còn vượt qua cả bạn gái chính thức" Hạ Tuyết nói.

"Hạ Tuyết, cô cũng biết, chuyện đó là tôi có lỗi với nàng, nên tôi chỉ có thể giúp nàng bằng hết khả năng của tôi, bảo vệ nàng, tránh cho nàng bị tổn thương!" Dương Minh cảm thấy đau khổ, cầm một ly lên, uống vào, rồi lại nói: "Lâm Chỉ Vận không muốn nói cho tôi biết việc kia, phỏng chừng nàng ta không muốn nhắc lại. Nếu nàng đã không muốn nói, tôi cũng chỉ có thể làm như không biết." " Thì ra là vậy." Hạ Tuyết nghe xong, không khỏi có chút cảm động: "Được, tôi uống với cậu, chuyện này làm cô thấy cậu giống như một thằng đàn ông rồi"

Hạ Tuyết cụm ly với Dương Minh, sau đó lại nói: "Chẳng qua, cậu có nghĩ đến tương lai không, cứ giả bộ như vậy hoài, không phải là kế lâu dài"

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Dương Minh tự trách, nói: "Trần Mộng Nghiên. thời điểm trung học, xuất hiện trước Lâm Chỉ Vận, hai chúng tôi rất tốt. tôi không có khả năng chia tay với nàng! Nhưng, tôi càng không thể mặc kệ Lâm Chỉ Vận."

"Quả thật cũng có chút khó xử." Hạ Tuyết sau khi biết rõ tình huống, cũng không tức giận Dương Minh nữa, chỉ cảm thấy hắn quả thật rất khó khăn.

"Haha, cũng may hoàn hảo, trước đó tôi đã phòng ngừa với Trần Mộng Nghiên, đem chuyện này ra nói với nàng." Dương Minh cười chua xót.

"Trần Mộng Nghiên. chấp nhận Lâm Chỉ Vận?" Hạ Tuyết kinh ngạc.

"Có bài xích, nhưng cũng không phản đối." Dương Minh lắc đầu, ai biết được khi Lâm Chỉ Vận xuất hiện thì sẽ làm cho Trần Mộng Nghiên trở thành thế nào?

"Lâm Chỉ Vận biết Trần Mộng Nghiên không?" Hạ Tuyết lại hỏi.

"Đại khái là biết." Dương Minh gật đầu: "Nàng biết tôi có bạn gái."

"A, thật là phức tạp, nghĩ đến là thấy đau đầu" Hạ Tuyết xoa xoa hai huyệt thái dương: "Được rồi, tôi sẽ giúp giữ bí mật cho cậu, chẳng qua, tiền rượu cậu mời."

"Hả?" Dương Minh ngạc nhiên, cái này cũng được nữa hả trời? Nên không khỏi bất đắc dĩ nói: "Cô đã đem tôi thành phiếu cơm dài hạn, tôi chỉ còn biết tự giác mà thôi."

"Đúng vậy. cậu chính là phiếu cơm dài hạn của tôi" Hạ Tuyết đã hơi say say, xem ra, nàng ta mạnh miệng kêu hai mươi ly, bất quá cũng chỉ là giả vờ thôi.

"Đến, vì cậu trở thành phiếu cơm dài hạn của tôi, chúng ta cạn!" Hạ Tuyết hưng phấn giơ ly lên.

"Cạn ly." Dương Minh cũng không nề hà luôn.

"." Hạ Tuyết sau khi uống cạn ly, rồi đặt mạnh cái ly xuống bàn, nữ bạo lực này khi đã uống rượu, đến giờ tàn, đã hoàn toàn không để ý đến Dương Minh, bắt đầu quay đầu lại kêu chủ quán.

Dương Minh cười khổ nhìn mười hai cái ly không trước mặt Hạ Tuyết, trong đó chỉ có hai ly là của hắn.

"Ông chủ, cho thêm hai mươi ly nữa." Hạ Tuyết giơ tay lên nói.

"Đừng hét, được rồi." Dương Minh hiển nhiên không bị say như Hạ Tuyết vậy, hắn chỉ có chút mơ hồ rất nhỏ mà thôi.

"Cậu xem thường tôi?" Hạ Tuyết vừa trừng mắt vừa nói: "Ngay cả cậu cũng xem thường tôi?"

"Tôi xem thường cô lúc nào." Dương Minh cười khổ: "Được rồi, cô uống tiếp đi."

"Hừ, cậu rõ ràng kỳ thị tôi là nữ, cậu không nói, nhưng trong lòng cậu nhất định là nghĩ như vậy!" Hạ Tuyết lờ đờ nhìn Dương Minh, nói từng chữ: "Đàn ông các người đều xem thường tôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi