"Xem thường cô? Ai xem thường cô?" Dương Minh nghe xong có chút khó hiểu: "Còn có người xem thường cô?"
"Đúng, trong đội ai cũng xem thường tôi. bởi vì tôi là một đứa con gái." Hạ Tuyết uể oải bưng ly bia do ông chủ quán mới đưa đến, lải nhải: "Mỗi lần có vụ án lớn, đều không có phần của tôi. cả ngày kêu tôi đi bắt giựt đồ hay trộm cướp, xử lý mấy công việc vớ vẫn. Tôi là cảnh sát hình sự! Tại sao lại phải làm những việc này?"
"Đó là do trong đội chiếu cố cho cô." Dương Minh cười khổ: "Mọi người đã xem cô như một đứa em gái."
"Hừ, đó không phải là hoài nghi năng lực của tôi sao?" Hạ Tuyết tức giận nói: "Rõ ràng là xem thường tôi!"
"." Dương Minh bó tay rồi, Hạ Tuyết này thật đúng là. hết thuốc cứu!
"Cậu biết không. Dương Minh, lúc trước có thể vào đội hình sự, tôi vui mừng thế nào. những người cùng khóa đều rất hâm mộ tôi." Hạ Tuyết lại há mồm uống tiếp: "Giấc mộng của tôi là muốn phá được một vụ án cực lớn. giống như thần thám trong phim vậy. nhưng mà. cho đến bây giờ, tôi đều chỉ tiếp xúc với mấy vụ lẻ tẻ."
"Cá này không phải là tiến hành theo quá trình sao. tôi cảm thấy, chú Trần đang rèn luyện cô đó." Dương Minh cũng không biết được luật lệ bên trong đội hình sự thế nào, nên cũng đoán mò.
"Cái gì mà rèn luyện, tôi đã đến đội một năm rồi, nhưng mà." Hạ Tuyết cười khổ cầm lấy ly bia: "Vì sao mọi người lại xem thường tôi?"
"Hạ Tuyết, cô quá đa tâm rồi, tôi nghĩ, mọi người không xem thường cô, mà là bảo vệ cho cô!" Dương Minh biết rõ thái độ làm người của Trần Phi, cảm thấy ông ta không có khả năng kỳ thị Hạ Tuyết: "Trong đội đều là đàn ông, chỉ có cô là con gái, hơn nữa còn rất trẻ, bọn họ không muốn để cô tiếp xúc với những thứ bạo lực hay máu me, đó cũng xuất phát từ lòng quan tâm đến cô!"
"Nhưng tôi cũng có giấc mộng!" Hạ Tuyết vội hét lên: "Tôi không muốn làm một con người không có lý tưởng."
Dương Minh thở dài, xem ra, mọi người đều có nỗi buồn. Người trong quan tâm Hạ Tuyết như đứa em gái, không muốn để cho nàng ta tiếp xúc với mấy thứ không tốt. Để cho nàng ta làm chuyện dễ dàng hơn, đương nhiên, tiền thưởng của Hạ Tuyết cũng không ít hơn người khác!
Nói cách khác, Hạ Tuyết làm gì, cũng đều được thưởng bằng người khác! Như vậy cũng là quan tâm đến Hạ Tuyết rồi, nếu đổi lại là một người không có chí tiến thủ, khẳng định sẽ vui đến quên trời đất luôn!
Nhưng Hạ Tuyết thì khác, muốn phá vụ án lớn, muốn được một lần tham gia trọng án.
Chẳng qua, chuyện này Dương Minh không thể giúp được, bản thân không thể làm ra một vụ án lớn để Hạ Tuyết đến bắt mình.
"Có lẽ, lúc chú Trần bằng tuổi của cô cũng làm như vậy!" Dương Minh chỉ biết an ũi: "Hạ Tuyết, cô đừng nản chí, sẽ có cơ hội thôi."
"Ừ, tôi nhất định phải cố gắng." Hạ Tuyết gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Dương Minh: "Dương Minh, thì ra con người của cậu cũng không tệ."
"Trước giờ tôi đều như vậy." Dương Minh dõng dạc trả lời.
"Đến, tiêp tục cạn ly, hôm nay chúng ta không say không về." Hạ Tuyết nâng ly lên.
Cũng còn hên, Hạ Tuyết là khách quen ở đây, thường xuyên đến uống, nên ông chủ quán cũng biết nhà nàng. Còn đưa nàng về vài lần. Đương nhiên, ông ta cũng biết Hạ Tuyết là cảnh sát, cho nên không dám làm ra chuyện gì bậy bạ.
Hỏi địa chỉ nhà Hạ Tuyết từ miệng ông chủ, Dương Minh khiên nàng ta ra khỏi quán.
"Tôi đang bay" Hạ Tuyết lờ mờ nói, cả người của nàng đang được Dương Minh vác lên vai, chân cách mặt được, vì thế có cảm giác như đang bay" Bay. bay."
"Hạ Tuyết, cô uống say rồi, đừng lộn xộn!" Dương Minh không khách khí đánh Hạ Tuyết một cái, cô nàng này lộn xộn trên ngời mình, làm cho mình cũng mất thăng bằng: "Cô té tôi không chịu trách nhiệm"
Ặc, cái gì mềm vậy? Cặp mông? Dương Minh đổ mồ hôi, không ngờ mình tùy tay đánh một cái, lại đánh lên ngay mông của Hạ Tuyết.
Chẳng qua Hạ Tuyết vẫn không biết, vẫn đang gào lên bay bay như cũ.
Dương Minh vất vả khiêng Hạ Tuyết về đến cửa nhà, lấy chìa khóa từ trong túi của nàng ra, mở cửa nhà trọ.
Đây là một nhà trọ đúng kiểu độc thân, xem ra Hạ Tuyết không ở cùng với cha mẹ. Thật không ngờ, chổ ở của nàng lớn như vậy nhưng lại rất gọn gàng sạch sẽ.
Tuy rằng trong này không có nhiều đồ gì, chỉ có một chiếc giường, một bàn làm việc, một cái máy tính và vài cuốn sách pháp luật.
Dương Minh cũng không có thời gian cởi quần áo của Hạ Tuyết, hơn nữa làm như vậy cũng rất phiền, ai biết được lòng tốt của mình lại bị Hạ Tuyết nghĩ là lòng lang dạ thú? Nói mình có ý đồ cưỡng hiếp nàng?
Cho nên, Dương Minh trực tiếp quẳng nàng lên giường, ngay cả giày cũng không cởi, sau đó ném túi xách lên bên cạnh, khóa cửa, rồi rời đi.
Mà Dương Minh cũng có uống một chút, vì thế không thể lái xe, đang say mà lái xe, khẳng định sẽ hại người hại mình. Cho nên trực tiếp để xe lại quán bar, rồi ngoắc một chiếc taxi về trường.
Còn phần chiếc xe, Dương Minh gọi cho Hầu Chấn Hám, để cho hắn ta kêu người đến lấy đi. Chiếc xe này đã tồi tàn không chịu nổi, mà Dương Minh cũgn không phải không mua nổi xe, nên hắn chuẩn bị tìm thời gian mua một chiếc mới.
Không cần đắt tiền, rẻ rẻ mà xài được là tốt rồi, Dương Minh cho đến bây giờ vẫn không dùng hàng nhập khẩu.
.
Trần A Phúc thi rớt đại học, chẳng qua hắn nương nhờ quan hệ nịnh bợ với Vương Chí Đào, cho nên bây giờ làm quản lý của một khách sạn nhỏ, đương nhiên quy mô nơi này còn kém Thiên Thượng Nhân Gian rất xa, nhưng hắn cũng đã thỏa mãn, với lại lương một tháng ba ngàn đồng, cũng đủ để hắn tiêu xài.
Từ lần trước Trần A Phúc giả quỷ hù Vương Chí Đào, đã làm cho hắn e dè rất nhiều, không dám đi dọa người nữa! Dù sao nhà của Vương Chí Đào cũng rất lớn, nếu bắt được hắn, hắn chết như thế nào cũng không biết.
Chẳng qua, thời gian trôi qua, tâm lý biến thái của Trần A Phúc bắt đầu tác quái! Liên tiếp vài buổi tối, hắn đều nằm mơ thấy mình giả quỷ đi dọa người, mà những người đó, giống như con kiến run run trước mặt hắn!
Nghĩ đến đó, Trần A Phúc sảng khoái nói không nên lời!
Trần A Phúc cẩn thận lấy mặt nạ quỷ giấu dưới ngăn kéo ra. bây giờ, chuyện tình đã trôi qua lâu như vậy, bệnh liệt dương của Vương Chí Đào hẳn là đã trị hết, chắc là hắn sẽ không truy cứu việc kia nữa.
Trần A Phúc nhìn cái mặt nạ này, trong lòng kích động không nói nên lời. Hắn hận không thể lập tức mang mặt nạ lên, đi ra ngoài dọa người.
.
Buổi tối, trong một căn phòng ở Thiên Thượng Nhân Giang, Vương Tích Phạm mở tiệc chiêu đãi tổng giám đốc của chi nhánh công ty mậu dịch Hoa Thông Tống Hằng.
Tuy rằng hai người đều không biết lẫn nhau, nhưng trước đó Vương Tích Phạm đã điều tra thái độ làm người của Tống Hằng, cho nên chỉ qua vài ly, là hai người trở thành bạn bè không giấu diếm nhau nữa.
Chẳng qua, dù sao buôn lậu cũng là chuyện lớn, Vương Tích Phạm không ngu đến nổi lần đầu tiên gặp mặt đã đề cập đến chuyện này. Theo sự quan sát của ông, nhận thấy Tống Hằng có lá gan cũng lớn như lòng tham.
Chẳng qua, bước đầu xác định được Tống Hằng rất tham lam, hơn nữa thái đội làm người rất quyết đoán. Khi biết được bởi vì muốn leo lên cao, Tống Hằng đã cưới một con heo cái làm vợ, Vương Tích Phạm đã âm thầm gật đầu!
Không tồi, con người này rất quyết đoán, hơn nữa vì địa vị không từ thủ đoạn, rất có thể trở thành người hợp tác tốt nhất.
Chẳng qua, vì cho thấy thực lực của mình, Vương Tích Phạm đã hạ tiền vốn. Mấy năm nay, vt đã khổ tâm kinh doanh và buôn lâu, trở thành một người tài ba với một đống tiền lớn được đồn đại trên truyenfull.vn.
Ông ta cần một người đủ lợi hại để đi đón, đưa hàng. Và còn vì phòng ngừa kẻ khác ăn trên đầu, ở một chổ bí mật của Vương gia, còn có một lực lượng vũ trang đặc biệt, được goi là Vương gia biệt động đội, tên như nghĩa, là một tiểu đội chuyên đi chấp hành những nhiệm vụ đặc biệt.
Biệt đội này, trừ Hoàng Hữu Tài và Tô Đại Trí ra, cũng không ai biết, ngay cả con của ông ta, Vương Chí Đào, cũng không rõ ràng.
Hôm nay, vì để phát uy, Vương Tích Phạm cố ý mời đến hai quyền sư.
"Tống lão đệ." Vương Tích Phạm đã đổi cách xưng hô từ Tống tổng thành Tống lão đệ, cũng bởi vì Tống Hằng cứ gọi hắn là Vương đại ca." Tống lão đệ, giới thiệu cho chú một chút, vì này là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, Hồn Thiên Phách đại thần, vị này chính là chưởng môn sư thúc của Bắc Đấu Môn, Phi Thiên Tề đại thần. hai vị đại thần này, chính là võ lâm cao thủ!"
"Võ lâm cao thủ?" Tống Hằng ngạc nhiên: "Bây giờ còn có võ lâm cao thủ?"