NGÀY THÁNG TRẮC TRỞ

Chuyển ngữ: Hắc

Vệ Ngật Chi ngồi bất động trong doanh trại, trước mặt là hai bộ khôi giáp nhuốm máu.

Mạt Vinh bằng tuổi phụ thân hắn, là người trầm ổn, vô cùng cẩn thận. Trước kia, khi hắn mới vào quân doanh, vẫn còn là một thiếu niên, lần đầu tiên ra chiến trường giết người, mất một thời gian dài không thích ứng nổi, chính Mạt Vinh đã ở bên cạnh trấn an hắn, nói cho hắn biết có thể cầm kiếm bảo vệ quốc gia là một việc vô cùng vinh quang.

Khi hắn vừa mới thống lĩnh binh mã thì đã đề bạt Tuân Trác làm tướng lĩnh, vì Tuân Trác ra tay nhanh gọn, mỗi lần tập kích đều khiến quân địch không kịp trở tay, là người rất được hắn coi trọng. Thực ra tính tình Tuân Trác rất nóng nảy, mỗi lần chỉ cần say rượu liền vung roi ngựa muốn đến nước Tần báo thù, vì trước kia quân Tần đã giết hết một trăm năm mươi sáu tộc nhân của hắn ở Lạc Dương. Bây giờ hắn không thể báo thù, trở thành người thứ một trăm năm mươi bảy mất rồi.

Biết người biết ta là quy tắc cơ bản nhất của binh gia, Vệ Ngật Chi cảm thấy đại ca không thể hồ đồ như thế, rõ ràng huynh ấy thường xuyên cùng mình suy diễn trật tự binh trận, thậm chí huynh ấy còn có rất nhiều chiêu số quỷ quyệt, học một biết mười, lần này lại liều lĩnh như vậy, thật sự rất bất hợp lý.

Vệ Ngật Chi ôm đầu không nói một lời, phụ tá đắc lực bị chém chết, hắn đau tận xương cốt.

Bọn họ vốn có thể không cần phải chết, chí ít cũng không phải chết trong hoàn cảnh như vậy…

Hoàng đế triệu kiến một đám đại thần tới ngự thư phòng, khi Tạ Thù bước vào, tiếng thảo luận đồng loạt im bặt, ngay cả Hoàng đế cũng lộ vẻ chột dạ, dù sao người ông ta trọng dụng cũng đã phạm sai lầm lớn.

Tạ Thù hành lễ xong liền nói ngay vào điểm chính: “Bệ hạ nên mau chóng thu hồi thủ dụ không cho Vũ Lăng vương nhúng tay vào chiến sự đi, bây giờ chỉ có hắn mới có thể cứu vãn cục diện này.”

Hoàng đế cau mày: “Lúc này thay đổi chủ soái chỉ sợ khiến lòng quân dao động, biết đâu Vệ Thích Chi có thể chuyển bại thành thắng thì sao?”

“Bệ hạ!” Tạ Thù không nhịn được cao giọng: “Đây không phải chỉ là tổn thất nhỏ, mà là quân chủ lực của ta. Chủ lực bị phá hủy, binh lực còn sót lại cũng không thể uy hiếp nổi quân địch, đương nhiên quân Tần sẽ lợi dụng cơ hội này dốc toàn lực tấn công tới, trận này đã không thể chuyển bại thành thắng, hiện tại chỉ xin bệ hạ sớm hạ ý chỉ để giảm bớt tổn thất mà thôi.”

Thực ra Hoàng đế cũng ý thức được bản thân dùng nhầm người, nhưng muốn đế vương nhận sai là chuyện cực kỳ khó khăn, ông ta mím chặt môi không lên tiếng.

Tạ Thù lại hành lễ, kiên trì nói: “Xin bệ hạ hạ chỉ.”

Những người còn lại cũng hùa theo, dồn dập phụ họa: “Xin bệ hạ hạ chỉ.”

Đến mức này, Hoàng đế không thể làm gì khác hơn đành hạ lệnh cho Trung thư giám soạn chiếu thư, sắc mặt sa sầm, trong một thoáng đã già đi hơn chục tuổi.

Sau khi ra khỏi ngự thư phòng, Tạ Thù lệnh cho một thái giám đi tìm Tạ Vận đang làm nhiệm vụ tới.

Tạ Vận vội vã chạy tới, biết tin nàng chịu triệu kiến mình thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Thừa tướng có gì phân phó ạ?”

“Cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội.” Tạ Thù lấy binh phù từ trong tay áo. “Mang theo cái này tới quân doanh Từ Châu, triệu tập mười vạn binh mã đi trợ giúp Vũ Lăng vương, mặc khác để lại mười vạn binh mã bảo vệ biên giới, không thể để quân Tần có thừa dịp tấn công.”

Tạ Vận vâng mệnh, lập tức xuất cung đi làm.

Tạ Thù đứng bên lan can làm bằng đá cẩm thạch, ngửa đầu nhìn mặt trời chói lóa trên không trung.

Sự việc cũng giống như ánh mặt trời vậy, không phải lúc nào cũng đều tỏa ánh sáng chói mắt.

Binh bại như núi đổ. Quân Tần thừa thắng truy kích, quân Tấn binh lực không đủ, vừa đánh vừa lui, đã sắp lùi đến biên giới quận Ba Đông và Kinh Châu, chiến báo truyền khắp nước Tấn, lòng dân bàng hoàng.

Trong trướng của Vệ Ngật Chi đông nghịt người, trước đây vì hắn bị kìm hãm trong doanh đã khiến không ít gia tộc bất mãn, chỉ vì tân thống soái là huynh trưởng của hắn nên bọn họ mới không bộc phát. Nay vì quyết sách sai lầm của Vệ Thích Chi gây nên tổn thất nặng nề, bọn họ không thể kiềm chế được, tất cả đều chạy tới khuyên hắn nên đứng ra chỉnh đốn lại binh mã.

Chiếu thư của Hoàng đế còn chưa đưa tới, nhưng Vệ Ngật Chi cũng không muốn tiếp tục chờ nữa, đưa ra vài mệnh lệnh, đầu tiên dùng binh phù huy động Ninh Châu, Chu Đê, Nghĩa Tương, Từ Châu và các khu vực giáp với nước Tần điều động binh mã canh phòng nghiêm ngặt, lại dùng binh lực còn sót lại ở quận Ba Đông bố trí mai phục, chế tạo cạm bẫy, ngăn tản quân Tần xâm chiếm, lúc này mọi người mới yên lòng, vâng mệnh rời đi, ai làm việc nấy.

Tuy nhiên, phó tướng Lục Giác vẫn đứng yên một chỗ, ba năm trước hắn mới chỉ là một tiểu tướng được Vệ Ngật Chi đề bạt, tuổi trẻ tài cao, nay cùng với các lão tướng khác đóng quân tại quận Ba Đông.

“Quận vương, thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo.”

Vệ Ngật Chi vươn tay mặc áo giáp, ngắn gọn nói một chữ: “Nói.”

Lục Giác nhìn ra ngoài cửa trướng, thấy rõ không có người nào khác, bước nhanh đến gần, ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.

Vệ Ngật Chi dừng tay lại, đột ngột quay đầu nhìn hắn: “Binh lính trốn thoát về đã nói như vậy ư?”

“Vâng.”

Hắn im lặng, rồi khôi phục lại vẻ bình tĩnh, gật gật đầu: “Bản vương biết rồi.”

“Vậy quận vương…”

“Bản vương sẽ xử lý.”

Lục Giác thấy không cần phải nhiều lời nữa, tự giác lùi ra.

Vệ Ngật Chi đổi trang phục xong, đi thẳng tới lều lớn.

Vệ Thích Chi đang thám thính tiền tuyến, không ở trong lều. Hắn đi tới sau án, lật qua lật lại địa đồ mà Vệ Thích Chi thường dùng, nhìn thấy những điểm đánh dấu, trong lòng hiểu ra không ít.

Đêm khuya, Vệ Thích Chi trở về doanh trại, vẻ mặt uể oải. Đến lều lớn giữa doanh đã thấy Vệ Ngật Chi ngồi chờ sau thư án, hắn ngẩn người: “Sao đệ lại ở đây?”

Vệ Ngật Chi khôi giáp chỉnh tề, tay giữ bội kiếm bên hông, ngẩng đầu nhìn hắn: “Đang đợi đại ca.”

Vệ Thích Chi gật gù, đi tới ngồi cạnh hắn nói: “Đệ tới rất đúng lúc, ta cũng đang muốn tìm đệ đây. Ta đã tìm ra cách chuyển bại thành thắng, chờ lần sau bọn chúng tập kích, có thể sử dụng.”

Vệ Ngật Chi nghiêng đầu nhìn hắn: “Thật ư?”

“Đương nhiên là thật rồi, đệ ghé tai lại đây, ta nói tường tận cho đệ nghe.”

Vệ Ngật Chi nghiêng đầu qua, nghe hắn nói một hồi, lại nhớ tới Lục Giác và những điểm đánh dấu trên địa đồ, tâm tình xao động.

“Như vậy rất tốt.” Hắn đứng dậy. “Đã như vậy, vậy thì cứ chờ trận tới, hi vọng đại ca có thể xoay chuyển cục diện, bảo toàn sự bình an cho Đại Tấn.”

Vệ Thích Chi cũng đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn: “Huynh đệ chúng ta đồng lòng, không có gì là không làm nổi.”

Vệ Ngật Chi gật gù, nhìn hắn cười cười, cáo từ đi ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, có binh sĩ chạy thẳng vào lều của Vệ Ngật Chi: “Báo ——– Thạch Địch và Thác Bạt Khang tập kết binh lực đột kích doanh ta rồi ạ.”

Vệ Ngật Chi lập tức lao ra ngoài, nhưng không thấy Vệ Thích Chi, lúc này hắn lệnh hai phó tướng dãn theo một phần nhỏ binh lực đi ngăn cản quân Tần, lại lệnh cho những người còn lại nhổ trại lui về vùng núi phía nam.

Tối qua Vệ Thích Chi nói muốn lợi dụng nơi đó xoay chuyển chiến cuộc, giờ Vệ Ngật Chi liền làm theo ý hắn.

Địa hình vùng núi phức tạp, dễ thủ khó công, Lục Giác rất quen thuộc nơi này, biết một đường nhỏ như ruột dê vô cùng có lợi cho quân Tấn. Vệ Ngật Chi liền phái người chặn lối vào, chỉ thủ ở đây, nhìn thấy quân địch liền dụ tới trước mặt, tiêu diệt từng bộ phận, không thể liều lĩnh.

Bên trong doanh trại quân Tần hạ lệnh ban thưởng, chỉ cần bắt được quân Tấn là sẽ được thưởng bạc, bắt được tướng lĩnh sẽ được thưởng càng nhiều hơn, nếu bắt được Vũ Lăng vương thì chắc chắn một bước lên mây. Chính vì điều này mà bọn chúng rất tích cực, vừa nhìn thấy bóng quân Tấn là bị mắc mưu, phía dưới đường nhỏ kia chính là vách núi, thi thể quân Tần bị đẩy xuống nhiều không kể xiết.

Xuyên qua núi cao nhìn ra ngoài, có thể thấy rõ mọi hướng đi của quân địch, Vệ Ngật Chi dẫn theo Phù Huyền, Lục Giác nhìn ra, thấy Vệ Thích Chi mặc áo giáp đang phi ngựa tới, mấy dặm phía sau bụi mù cuộn cuộn nhưng đại kỳ bay phấp phơi không phải quân Tấn mà lại là quân Tần.

“Quận vương, đại công tử đang bị quân Tần truy kích.” Phù Huyền nhìn hắn.

Lục Giác nói: “Đội quân kia không có ai dẫn binh, nếu bị rơi vào tay địch, quân Tần đâu thể ung dung thong thả đuổi theo hắn như vậy, chẳng qua là đang đi theo hắn mà thôi.”

Phù Huyền kinh ngạc nhìn hắn: “Ý của ngươi là…”

Lục Giác nhìn sắc mặt Vệ Ngật Chi: “Quận vương định làm gì?”

“Ngươi dẫn đại ca tới đây, ta có lời muốn nói với huynh ấy.”

Lục Giác gật gù, xoay người rời đi.

Vệ Thích Chi cưỡi ngựa thuần chủng, phi ngựa nhảy tới đường nhỏ mà vững như núi Thái. Vừa tiến vào trong núi, hắn lập tức muốn điều động toàn bộ quân Tấn đi ứng phó với truy binh nước Tần phía sau, nhưng mà hiệu triệu hồi lâu cũng chẳng có ai để ý tới hắn, đang ngạc nhiên thì thấy Lục Giác đến mời hắn đi gặp Vệ Ngật Chi.

Vệ Ngật Chi đã từ chỗ cao đi xuống, đi về phía hắn, hắn nhìn ra bầu không khí khác thường, tung người xuống ngựa, cười gằn một tiếng: “Ngật Chi muốn tranh giành chức vụ thống soái hay sao?”

“Không phải tran giành.” Vệ Ngật Chi dừng lại trước mặt hắn. “Huynh đã không còn là thống soái nữa rồi.”

Vệ Thích Chi nổi giận: “Chỉ vì quyết sách sai lầm của ta ư?”

“Không phải.” Vệ Ngật Chi chăm chú nhìn hắn. “Ta muốn hỏi đại ca, tại sao lại kiên quyết phải dùng quân chủ lực đối chọi với quân Tần?”

“Đương nhiên là vì muốn tốc chiến tốc thắng.”

“Vậy hôm nay lẽ ra nên xoay chuyển chiến cuộc, vì sao lại phải trốn ở bên trong thung lũng khó có thể triển khai trận hình?”

“Binh lực không đủ, chỉ có cách này mới có thể chống lại sự tiến công của quân Tần.”

“Nhưng huynh lại dẫn truy binh tới.”

Vệ Thích Chi tái mặt: “Đệ nói vậy là có ý gì? Ta đưa truy binh tới ư?”

Vệ Thích Chi lấy địa đồ từ trong vạt áo, mở rộng trước mặt hắn: “Huynh đánh dấu những mạch núi trên địa đồ là có ý gì?” Hắn dùng ngón tay chỉ hai điểm: “Dãy núi này chính là vị trí quân chủ lực của ta bị tàn sát, lẽ nào đại ca sớm biết bọn họ sẽ đi chỗ đó? Còn nơi này, chính là vị trí hiện tại của chúng ta, đại ca cũng đã có sớm kế hoạch để chúng ta vùi thân nơi này phải không?”

Sắc mặt Vệ Thích Chi biến đổi.

Vệ Ngật Chi lộ vẻ thất vọng: “Lục Giác đến báo, binh lính trốn thoát nghe thấy Thạc Địch và Thác Bạt Khang nói chuyện, có nhắc đến tên huynh, lúc ta đi tới lều lớn, liền phát hiện ra những thứ này. Là đại ca hợp tác với quân Tần, cố ý dẫn Tuân Trác và Mạt Vinh vào sơn mạch chịu chết phải không? Bây giờ còn muốn để chút binh lực còn sót lại của chúng ta chịu chung số phận hay sao?”

Vệ Thích Chi lạnh lùng cười: “Ta không hiểu đệ đang nói gì hết.”

Ngón tay Vệ Ngật Chi đã chạm vào vỏ kiếm

Trống trận vang dội, binh lực tiên phong mà Vệ Ngật Chi sắp xếp đã xuất kích, ở ngoài thung lũng giao chiến với quân địch. Lục Giác đề phòng nhìn Vệ Thích Chi, nói: “Quận vương, chúng ta nên rút lui thôi.”

Vệ Ngật Chi không nhúc nhích, vẫn cứ nhìn Vệ Thích Chi: “Tại sao?”

“Tại sao ư?” Vệ Thích Chi bỗng nhiên bật cười, âm thanh thê thảm: “Đệ thật sự cho rằng ta hợp tác với bọn chúng ư? Không đâu, những thứ này đều do chính ta sắp xếp.”

Vệ Ngật Chi không thể tin nổi, nhìn hắn chằm chằm.

“Đệ không tin ư?” Vệ Thích Chi cởi bỏ mũ khôi, cười lạnh: “Ở nước Tần, ta từ bỏ người mình yêu, từ bỏ quan to lộc hậu, thân mang bệnh tật đúng là do bọn chúng chuốc thuốc mà ra, tất cả đều với vì ta không muốn hợp tác với chúng. Điểm quan trọng nhất mà ta lừa được đệ, chính là công khai nhũ mẫu bị uy hiếp hãm hại đệ cũng không thể ra mặt chứng minh, bởi vì ta đang đợi cơ hội, chính là cơ hội tới nơi này.”

Bàn tay cầm chuôi kiếm của Vệ Ngật Chi nổi rõ gân xanh.

“Ngật Chi, đệ có biết cảm giác làm tù binh thế nào không?” Vẻ cam chịu đầy tang thương lộ ra trên nét mặt Vệ Thích Chi, nụ cười trên gương mặt hắn biến đổi: “Mười tám năm phiêu bạt ở dị quốc… Không, vốn không phải dị quốc, nơi đó vốn là giang sơn tươi đẹp của Đại Tấn ta! Nhưng đệ nhìn triều đình hiện tại mà xem, bọn họ có nghĩ tới chuyện giành lại phương Bắc trở về không? Không hề. Bọn họ chỉ giỏi nghi kỵ lẫn nhau, ngươi tranh ta đoạt, xa xỉ hưởng thụ! Đã như vậy, thì cứ để nước Tần có năng lực thống nhất thiên hạ làm đi. Chỉ có thống nhất rồi mới không có chiến tranh, chỉ có thống nhất mới không tự giết lẫn nhau. Ta không quan tâm ai làm Hoàng đế, ta chỉ muốn nhìn thấy chiến tranh sớm ngày kết thúc, giang sơn nhất thống, lê dân bách tính không cần phải tiếp tục chia lìa cốt nhục, vợ con ly tán! Chẳng lẽ ta sai sao?”

Những người xung quanh đều khiếp sợ nhìn hắn, nhưng không ai có thể nói ra lời phản bác.

Giọng Vệ Ngật Chi khô khốc: “Đã như vậy, sao huynh không tìm cơ hội giết ta đi, như vậy làm ít mà hiệu quả nhiều.”

Vệ Thích Chi im lặng không nói.

Vệ Ngật Chi hiểu, nếu như chỉ cần phá vỡ sức mạnh chủ lực của quân Tấn, vậy hắn đã làm được rồi.

Binh sĩ đến báo đã mở được đường lui, Phù Huyền nghe thấy bên ngoài thung lũng có tiếng la giết, cũng thúc giục: “Quận vương, người triệt gần đủ rồi, chúng ta cũng nên đi thôi, tạm thời bắt giữ đại công tử, để về nói sau.”

“Bắt giữ ư?” Vệ Thích Chi bật cười, bỗng nhiên cởi bỏ khôi giáp, ném xuống đất, mắt nhìn Vệ Ngật Chi: “Không cần bắt ta về, bắt ta về chỉ tổ làm liên lụy đệ và mẫu thân, đệ biết phải làm thế nào, chỉ cần đệ cảm thấy bảo vệ cái triều đình nhu nhược kia là trách nhiệm của đệ.” Hắn lui về phía sau vài bước, xoay người lên ngựa, phi ra ngoài thung lũng.

Vệ Ngật Chi trở lại vị trí trên cao, xa xa nhìn ra ngoài, đưa tay sang bên cạnh: “Cung.”

Lục Giác lập tức đưa cung tên lên, phát hiện ngón tay hắn hơi run rẩy.

Ánh tà dương đỏ như máu, bóng lưng Vệ Thích Chi cô độc như lúc trước rời khỏi Kiến Khang. Vệ Ngật Chi nhắm cung về phía hắn, tầm mắt hơi mơ hồ.

Đó là ca ca ruột thịt của hắn, là người từng tận tay chỉ dạy hắn giương cung luyện kiếm, vì hắn sinh bệnh nằm trên giường mà ngày đêm túc trực, quan tâm chăm sóc, cũng vì gia tộc lụn bại mà động viên khích lệ hắn tiến lên…

Hắn vẫn biết đại ca lòng ôm chí lớn, nhưng theo thời gian, chí lớn xưa kia đã trở thành cực đoan. Không có ai sai cả, sai chính là ở chỗ thân phân của mỗi người. Thân là quân nhân, thiên chức của bản thân là trung thành vì nước, chứ không phải phản quốc.

Vệ Thích Chi đã sắp tới chỗ hỗn chiến, bỗng nhiên ghìm ngựa quay đầu, ngẩng đầu nhìn hắn: “Bắn đi! Dùng chính khả năng bắn cung ta dạy đệ mà giết ta đi! Thế mới là huynh đệ tốt của ta!”

Huynh đệ ư? Tuân Trác, Mạt Vinh, có ai không phải là huynh đệ của hắn?

Vệ Ngật Chi buông lỏng ngón tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi