NGÀY THÁNG TRẮC TRỞ

Chuyển ngữ: Hắc

Cuối thu, buổi tối ở Kiến Khang đã có thể cảm nhận rõ hơi lạnh. Hai bên bờ sông Tần Hoài nhuốm hơi lạnh không còn ngập tràn ánh sáng đèn đuốc như xưa, các đại gia tộc không còn tâm trạng đi thuyền tìm vui, dân chúng trong thành tâm trạng phấp phỏng lo lắng, cả thành không một tiếng ồn ào.

Tạ Thù tựa bên cửa sổ ngẩng đầu ngắm trăng rằm, đôi mày cau chặt lại.

Tin tức tiền tuyến đã gửi về, nàng cũng biết chuyện của Vệ Thích Chi, chuyện đó khiến nàng quá mức kinh ngạc.

Trong mắt nàng, bất kể là vẻ ngoài hay cách ăn nói, Vệ Thích Chi không phải là người có lòng phản nghịch, không ngờ mục đích của hắn lại như thế.

Ngoại trừ TS vương Tư Mã Thích, đây là người thứ hai khiến nàng kinh ngạc đến thế.

Không biết lúc này Vệ Ngật Chi thế nào…

Lần này quân Tần ôm lòng tất thắng mà đến, hoàn toàn không quan tâm đến đạo lý “chớ đuổi giặc đến đường cùng”, ỷ vào biên giới hai nước đều đã bị quân Tần chiếm lĩnh, liên tục đuổi theo chém giết tàn quân của Vệ Ngật Chi, khoảng khắc nghĩ tới cảnh có thể giết chết hắn khiến người ta khó cầm lòng. Hai đại tướng quân Thạch Địch và Thác Bạt Khang lại càng tự mình cầm đầu đuổi theo, phao tin muốn bắt sống Vệ Ngật Chi về nước diễu phố cho dân chúng nhìn thấy.

Thẳng một đường đuổi theo tới giao giới giữa Kinh Châu và quận Ba Đông là một vùng núi non trải dài. Quân Tấn nhanh chóng ẩn nấp, chẳng bao lâu đã mất hút không thấy tung tích.

Thác Bạt Khang do dự không biết có nên liều lĩnh hay không, dù sao nơi này cũng là địa bàn của quân Tấn, bọn họ không quen thuộc địa hình. Huống hồ, hôm nay người cầm binh là Vệ Ngật Chi, không phải là gã Vệ Thích Chi “ngu xuẩn” kia, đương nhiên trong lòng càng thêm đề phòng.

“Thạch tướng quân thấy nên làm thế nào?” Thác Bạt Khang hỏi người bên cạnh.

“Theo ta thấy, vẫn phải khiến Vệ Ngật Chi thò đầu ra mới được, gã này lòng dạ khó lường, lại đang ẩn nấp ở nơi nào đó, khó lòng phòng bị.”

“Nhưng làm thế nào lôi hắn ra được? Ta đã tận mắt trông thấy hắn gài tên bắn thẳng vào đại ca ruột của hắn, người như thế sao chịu chui đầu ra tìm đường chết?”

“Nói cũng phải…”

Hai người đang đau đầu tìm đối sách, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hoan hô nổi lên khắp bốn phía, trinh thám đi trước vội vàng chạy về bẩm báo, nói bên phía Kinh Châu có viện quân đang tới, quân trông coi quận Vũ Lăng và quận TS cũng đã được tập hợp mà đến, hiện tại sĩ khí quân Tấn đang dâng cao, đang hò hét muốn báo thù rửa hận.

“Cái gì?” Thạch Địch vốn là kẻ đa nghi, vốn còn đang cân nhắc tìm đối sách, nay lại bắt đầu lo lắng, tâm trạng “ném chuột sợ vỡ bình.”

Thác Bạt Khang vừa tức vừa cuống: “Chúng ta đã đề phòng như thế rồi mà vẫn còn để viện quân tới được ư, không phải lần này lại thất bại trong gang tấc hay sao?”

Vừa dứt lời, một trận mưa tên ào tới trước mặt, thẳng từ trong núi bắn ra, nhìn tình hình phân bố, có vẻ như trải khắp đỉnh núi.

“Không xong rồi, quả nhiên viện binh đã tới.” Thạch Địch ghìm chặt con ngựa đang hoảng sợ, hô to lùi lại.

Trong núi, tiếng kêu nổi lên bốn phía, vang tận trời cao, nghe ra ít nhất cũng có đến mười vạn người. Hai người không hề do dự, lập tức dẫn binh lùi lại, lại nghe thấy phía sau vó ngựa dồn dập, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu tướng mặc giáp bạc đi tiên phong, cầm trường thương đâm thẳng mà đến, phía sau là mấy nghìn bộ binh, ai nấy đều ý chí chiến đấu sục sôi.

“Lũ chuột nhắt vô năng, dám ỉ đông hiếp yếu, vừa thấy viện binh quân ta đến là muốn chạy hay sao? Cứ qua được cửa ông nội đây rồi hẵng nói.”

Thác Bạt Khang hừ lạnh một tiếng, xoay người ứng chiến: “Nhãi ranh miệng còn hôi sữa, lại dàm làm càn như vậy!”

Hai bên giao đấu một hồi, càng đánh càng hăng, khó mà hạ hồi phân giải. Trong núi lại vang lên tiếng reo hò ầm ĩ, tiếng bước đều nặng nề, xem ra viện binh đông đảo đang tới là sự thật.

Thạch Địch vội vã xoay đầu lại, tiến lên trợ giúp. Lục Giác vô cùng nhạy bén, bị hắn đâm một nhát liền tránh ra, Thạch Địch bỏ qua hắn nhảy vào giữa phạm vi quân Tấn, chưa kịp xoay người đã cảm thấy đau đớn từ lưng truyền tới, một mũi tên bắn lén đã đâm trung hắn, đợi đến khi hắn kịp quay đầu lại, thì một mũi tên khác xuyên qua cổ họng hắn, thậm chí hắn còn không trông rõ mũi tên từ đâu bay tới đã gục xuống không dậy nổi.

Thác Bạt Khang thấy thế vô cùng giận dữ, may mà bản tính không lỗ mãng, hắn ý thức bản than không thể tiếp tục ở lại nơi này bèn vung kiếm đỡ trường thương của Lục Giác rồi thúc ngựa bỏ chạy. Lục Giác đâu dễ gì buông tha cho hắn như vậy, liền đuổi theo dẫn dụ hắn chạy về phía núi.

Thác Bạt Khang lướt qua thi thể của Thạch Địch, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra thằng nhóc này muốn dẫn hắn lọt vào tầm bắn, vừa rồi Thạch Địch đã bị trúng kế như vậy.

Lục Giác thấy hắn có ý muốn tránh lui, cúi người né một chiêu kiếm của hắn, sau đó thúc ngựa nhảy vọt ra chắn phía sau lưng hắn, đâm một nhát bên dưới mông ngựa. Ngựa của Thác Bạt Khang bị kinh hãi, lúc này hoảng loạn, xông thẳng về phía núi. Ba mũi tên liên tiếp phóng tới, hai mũi tên đâm xuyên qua ngực hắn, mũi tên cuối cùng ngắm thẳng vào trán hắn. Hắn ngã ngựa, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.

Lục Giác cầm cờ nước Tấn vẫy cao: “Tướng lĩnh nước Tần đã chết! Nước Tần đại bại! Nước Tần đại bại!”

Quân Tần vốn đông đảo hung hãn, nhưng lúc này như rắn mất đầu, lòng người đại loạn, hoảng hốt bỏ chạy. Lục Giác đang hứng chí bừng bừng, chợt nghe thấy phía sau có tiếng quát: “Quay lại!” Lúc này hắn mới dừng lại, vội vã dẫn tàn quân chạy về trong núi.

Vệ Ngật Chi cầm trường cung, lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi cũng muốn phạm phải sai lầm của quân Tần đấy à? Bọn chúng đông người như vậy, còn chúng ta là phô trương thanh thế, ngươi đi thêm một lúc là lộ ngay.”

Lục Giác nhìn phía sau lưng hắn, nhóm bộ binh kéo những cành cây to lại một góc, đây chính là nguyên nhân dẫn đến đám bụi mù mịt khi nãy, hết thay cung tiễn đều được xếp hàng ngang, mới có thể kéo dài cả ngọn nũi, thậm chí ngay cả những tiếng kêu la kèm theo tiếng bước chân dồn dập cũng là tự tạo, nhờ có tiếng vọng từ núi lại mới tạo thành bản hợp xướng hùng tráng đến thế.

“Vâng, quận vương, là do thuộc hạ quá sốt ruột.”

Một phó tướng đứng bên hỏi Vệ Ngật Chi: “Tạ Vận đã dẫn theo một trăm ngàn binh mã Từ Châu đang lên đường tiếp ứng, quân canh giữ Kinh Châu cũng đã sắp đến rồi, Vũ Lăng vương định tiếp theo nên làm thế nào?”

Vệ Ngật Chi cất cung tên, xoay người lên ngựa: “Bảo bọn họ quay về, trận chiến này đã thất bại, toàn quân lùi về Kinh Châu.”

Bốn phía im lặng, Vũ Lăng vương đánh đâu thắng đó, không ngờ cũng có một ngày đại bại phải lui binh…

Khi lâm triều nhận được chiến báo từ tiền tuyến, hoàng đế nghe xong vẫn day day trán. Ông ta trọng dụng kẻ phản quốc, người mà ông ta nghi kỵ lại giết được hai tướng lĩnh phe địch, đúng là đã cho ông ta một cái tát vang dội.

Bách quan nghị luận ầm ĩ, lúc này Tạ Thù mới mở miệng: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã nhận được chiến báo từ mấy ngày trước, nhưng vì long thể bệ hạ bất an nên không dám bẩm báo. Lúc đó vi thần đã phái người kiểm chứng, việc này thật ra có cất giấu ẩn tình.”

Hoàng đế nhướng mày: “Cái gì?”

Tạ Thù nói tiếp: “Trước đó, sau khi bị bắt Vệ Ngật Chi nhiều lần bị đày đọa, vì bị thừa tướng An Hành uy hiếp không thể không phản bội quân chủ lực của ta nên mới khiến đại Tấn tổn thất nặng nề. Nhưng Vũ Lăng vương vẫn bảo toàn đại cục, kiên quyết vì đại nghĩa diệt thân, suy cho cùng tất cả vẫn là âm mưu của An Hành, có ý định xui khiến huynh đệ họ Vệ thủ túc tương tàn, khiến cho đại Tấn ta hao tổn binh tốt.”

Hoàng đế vô cùng kinh ngạc, không ngờ nàng lại nói như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng cho qua việc này.

Vệ Ngật Chi dẫn mấy ngàn tàn binh còn sót lại, một đường lùi thẳng về sau, từ Kinh Châu vượt qua Trường Giang mênh mông, lùi về quận Vũ Lăng.

Di thể Vệ Thích Chi được hắn mang về, an tang bên trong quận. Hắn dừng lại một lúc lâu trước mộ rồi lại hạ lệnh tiếp túc lui về.

Gương mặt Vệ Ngật Chi vô cảm, giống như đã mất linh hồn.

“Quận vương? Quận vương?” Phù Huyền đưa tay đỡ cánh tay hắn, hắn khẽ cử động, bỗng dung phun ra một ngụm máu, từ trên ngựa ngã xuống.

“Quận vương!” Nhân mã hỗn loạn.

Tin tức nhanh chóng truyền về Kiến Khang, Vũ Lăng vương rốt cuộc cũng không thể xoay chuyển chiến cuộc, binh bại lùi về, trên đường buồn bực mà ôm bệnh.

Sắc mặt hoàng đế trắng bệch.

Bách quan nghị luận sôi nổi, thậm chí có người còn đứng ra đề nghị tuyển tướng lĩnh một lần nữa.

Đám thế gia vốn kiêng dè Tạ Thù, không dám đề đạt, nhưng một khi có người dám xuất đầu lộ diện thì cũng không kìm được, chẳng mấy chốc ngươi một lời, ta một lời, rằng trong lúc tổ quốc nguy cấp, vinh quang ngày trước chỉ là phù du, có thể bảo vệ biên cương mới là điều quan trọng.

Hoàng đế không trả lời, tình hình hiện nay ông ta nhất thời không thể đưa ra quyết định. Vũ Lăng vương từng là chiến tướng số một của đại Tấn, ông ta không tin tưởng dùng những người khác.

Hầu hết các gia tộc đều lên tiếng, có người ủng hộ Vũ Lăng vương tiếp tục dẫn binh, biết đâu có thể chuyển bại thành thắng, nhưng có ý kiến ủng hộ tướng lĩnh khác, cũng nói trước kia khi Vũ Lăng vương lần đầu xuất binh ra chiến trường, có ai ngờ rằng hắn có được vinh quang vang dội sau này, vì thế nên cho những người khác một cơ hội thể hiện bản lĩnh.

Tạ Thù rời khỏi hàng đi ra hành lễ với hoàng đế, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Việc này là trách nhiệm của vi thần, là vi thần hấp tấp chống đối quyết định của bệ hạ, ban cho Vũ Lăng vương cơ hội, vậy mà hắn lại không thể lấy công chuộc tội, đúng là đã phụ lòng mong đợi của bệ hạ.”

Nàng đứng thẳng người, quay phắt ra sau, hét lớn: “Người đâu! Truyền lệnh của bản tướng, Vũ Lăng vương hiện mang trọng bệnh trong người, không thích hợp tiếp tục dẫn binh, từ hôm nay giao lại toàn bộ binh quyền, chờ bản tướng và bệ hạ bàn bạc tìm được người thích hợp hơn!”

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, hoàng đế cũng kinh hãi. Trước kia Thừa tướng công khai ủng hộ Vũ Lăng vương, ma nay khi thấy hắn gặp chuyện lại vứt bỏ hắn sang một bên.

Tạ Tử Nguyên tán thành.

Tạ Vận tán thành.

Hoàn Bồi Thánh tán thành

Các thành viên nhà họ Tạ đã nắm già nửa thế lực trong triều cũng dồn dập tán thành.

Hoàn Đình… ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Vương Kính Chi nhìn thoáng qua Tạ Thù, trong lòng nghĩ vài lượt, cảm giác mơ hồ, không biết có đúng hay không.

Bãi triều, Tạ Thù chủ động đi gặp hoàng đế. Quân thần hai người lần đầu tiên vừa đi trong ngự hoa viên vừa nói chuyện, cảm thấy không quen.

“Bệ hạ, vi thần vừa ngộ ra vài điều, nên có mấy lời muốn nói với người.”

Hoàng đế đứng bên cạnh một bụi cúc vàng, liếc nàng một cái: “Tạ tướng cứ việc nói thẳng.”

Tạ Thù nói: “Vi thần chỉ có một câu thôi, xin bệ hạ cân nhắc. Mấy ngày nay vì chiến sự, hai chúng ta đều bất đồng quan điểm, nếu như tin tức truyền tới nước Tần thì sẽ ảnh hưởng thế nào? Nước Tần sở di binh cường ngựa khỏe, phần lớn đều nhờ có quân thần đồng tâm, bệ hạ và vi thần sao không thể bỏ qua hiềm khích trước kia cùng ứng phó?”

Hoàng đế quan sát nàng hồi lâu, đã quen bị nàng dùng thủ đoạn uy hiếp, bỗng nhiên có một ngày nàng cư xử như vậy, ông ta vô cùng bất ngờ.

Tạ Thù cũng đã hành lễ cáo từ, dường như không bận tâm tới đáp án của ông ta.

Hoàng đế nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, quay đầu lại nói với Tường công công: “Sao trẫm cứ cảm thấy Tạ tướng không giống trước kia nhỉ?”

Tường công công cười đáp: “Thừa tướng chuyên quyền trước mặt hoàng thượng nhiều năm, cũng đã có chút thay đổi.”

“Không phải.” Hoàng đế lắc đầu một cái, thở dài: “Có lẽ là do trẫm đã già.”

Từ khi được truyền lại ngôi vị hoàng đế đến nay, mắt sáng nhìn thiên hạ, dần dần, trải qua một đời hoàng đế, từ chức trách biến thành nỗ lực bảo vệ ngôi vị hoàng đế trước sự tranh quyền đoạt vị giữa các gia tộc.

Quan hệ giữa hoàng tộc và gia tộc vừa là dựa vào nhau, vừa đấu đá lẫn nhau, vậy mà giờ đây Tạ Thù lại đòi hỏi sự tín nhiệm từ ông ta.

Có lẽ không ai trong bọn họ thay đổi, mà chính là tình thế lúc này khiến bọn họ thay đổi.

Hoàng đế thật sự cảm thấy mình đã già, khi Viên quí phi thị tẩm xong, nũng nịu bên cạnh ông ta không cảm thấy mình đã già. Khi thái hậu nói trên đầu ông ta đã có nhiều tóc bạc hơn, ông ta cũng không cảm thấy mình đã già. Khi nhìn thấy một đống tấu chương trước mắt nhìn đến hoa mắt chóng mặt, ông ta cũng không cảm thấy mình đã già. Nhưng vào lúc này, không thể không cảm nhận được sự già nua của bản than.

Vệ Ngật Chi thu xếp cho tàn quân ở lại quận Vũ Lăng, hạ lệnh quân Kinh Châu coi giữ nghiêm mật canh phòng, còn bản thân nhận lệnh trở về đô thành.

Một trăm nghìn binh mã được Tạ Vận dẫn theo chờ đợi ngoài thành, vốn muốn tới trợ giúp hắn nay lại thay đổi thái độ, đứng tại chỗ tuyên đọc chiếu mệnh của thừa tướng, lệnh tháo giáp về kinh thỉnh tội.

“Vũ Lăng vương không thể lấy công chuộc tội, trái lại còn đại bại quay về, quốc uy hư tổn, thân là đốc quân mà không thể tới kịp lúc giám quân Vệ Thích Chi phản bội là thất trách, cô phụ hoàng ân. Từ hôm nay, một lần nữa phúc thẩm án trùng độc và án Vệ Thích Chi phản quốc, giao lại toàn bộ binh quyền cho phủ Thừa tướng, cấm túc bên trong phủ, nếu làm trái, nghiêm trị không tha.”

Tạ Thù ở lại tướng phủ, đợi đến khi màn đêm bao phủ, mới lệnh cho Mộc Bạch chuẩn bị một chiếc xe ngựa không nổi bật, vội vã đi tới phủ Đại Tư Mã.

Chuyện Vệ Thích Chi đã truyền khắp phủ Đại Tư Mã, Tương phu nhân nghe xong lâm bệnh, không muốn gặp khách. Mặc dù quản gia vô cùng phẫn nộ trước việc Tạ Thù cướp đoạt binh quyền và giam cầm Vệ Ngật Chi, nhưng không thể làm gì khác, vẫn ngoan ngoãn dẫn nàng tới phòng Vệ Ngật Chi.

Nàng lệnh cho mọi người chờ bên ngoài, còn bản thân đẩy cửa bước vào.

Quản gia lòng dạ như lửa đốt, hận không thể xông lên ngăn cản, ngay cả Phù Huyền cũng nhìn nàng với ánh mắt đề phòng. Nếu không có mệnh lệnh của quận vương, e rằng đám tướng lĩnh đã ồn ào gây chuyện, không ngờ Thừa tướng lại thật sự muốn đoạt binh quyền của hắn, thật sự là uổng phí tình cảm hắn dành cho.

Trong phòng tối om, Tạ Thù vòng qua tấm bình phong, đi tới bên giường khẽ gọi: “Trọng Khanh.”

Vệ Ngật Chi nằm ngửa, mở mắt nhìn nàng, giống như châu ngọc mất đi ánh hào quang, vẻ mặt vô cảm buồn bã.

“Có lẽ đại ca có ý để ta tìm thấy kẽ hở, có lẽ huynh ấy cũng cảm thấy hối hận, có lẽ muốn thăm dò phản ứng của ta, cũng có thể có ý chờ ta cùng gia nhập… Nhưng kết quả thì sao, rốt cuộc vẫn là ta giết huynh ấy….”

Tạ Thù cúi người ôm lấy hắn, ngăn hắn nói tiếp.

Vệ Ngật Chi nhắm mắt, vùi đầu trong ngực nàng, cánh tay ôm eo nàng khẽ run rẩy.

Tạ Thù biết, lúc này nói gì cũng đều thừa thãi, nàng chỉ vòng tay ôm chặt hắn, lặng lẽ không nói một lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi