Thương thay cho anh tài xế! Nghe câu nói này của Lưu Thiên Hàn, chân anh ta loạng quạng, suýt thì đạp ga hết cỡ.
May sao kỹ thuật lái xe của anh ta khá tốt, mới giữ được cho chiếc xe chạy êm.
Nhưng trái tim của tài xế thì không thể nào giữ yên được.
Hài hước!
Khuôn mặt này của anh Lưu mà cũng dám tự nói mình xấu?
Nếu như anh Lưu thế kia mà cũng gọi là xấu thì chẳng phải người tầm thường như anh ta không sống nổi nữa à?
Tài xế lẳng lặng nhớ lại tướng tá của mình.
Vẻ ngoài như anh ta thì chắc được xếp vào hàng khủng long luôn rồi.
Về đến nhà, anh ta có cần gọi vợ vào xin ít tiền tiêu vặt để đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ không?
Nhan Nhã Tịnh chỉ nhìn anh tần ngần, không nói câu nào.
Lưu Thiên Hàn tưởng Nhan Nhã Tịnh chưa nghe rõ anh hỏi gì, bèn đanh mặt lại, hỏi thêm lần nữa: “Nhan Nhã Tịnh, có phải anh rất xấu xí không?”
“Hả?”
Nghe thấy câu này của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh mới hoàn hồn lại sau phút ngẩn ngơ.
Cô vô thức gật đầu.
Gật đầu xong, nhận ta động tác của mình có vẻ sai sai, lại muốn lắc đầu.
Thế nhưng cô còn chưa lắc đầu đã bắt gặp ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm, càng lúc càng đau buồn của Lưu Thiên Hàn.
Đúng là Nhan Nhã Tịnh cảm thấy anh rất xấu xí!
Đầu óc của Nhan Nhã Tịnh hiện giờ vẫn đang trong trạng thái kinh hoàng cao độ.
Sao anh Lưu lại có thể cảm thấy mình xấu xí được?
Với vẻ đẹp trai lai láng, đẹp không đối thủ của anh Lưu đây, ai đã cho anh cái dũng khí để anh cảm thấy mình trông xấu xí vậy?
Là Thị Nở sao?
Khí thế trên người Lưu Thiên Hàn vốn đã lạnh lùng, sau khi Nhan Nhã Tịnh gật đầu, bầu không khí u ám bao quanh Lưu Thiên Hàn lại càng gia tăng.
Quá nửa gương mặt anh bị bóng tối che phủ, ánh mắt cũng mập mờ tia sáng u ám.
Mãi lâu sau, anh mới bình thản nói với Nhan Nhã Tịnh một câu: “Anh biết rồi.”
Anh biết gì rồi?
Nhan Nhã Tịnh gần như phát điên.
Chắc anh sẽ không cho rằng cô cũng cảm thấy anh xấu xí chứ?
Đây chắc chắn là sự hiểu lầm tai hại!
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình đúng là không có chút cốt cách nào.
Ban đầu, cô muốn tối nay sẽ dỗi hờn Lưu Thiên Hàn cho ra trò, thể hiện cái uy của người làm bạn gái, nhưng nhìn điệu bộ chán nản, u uất này của anh, mọi quyết tâm trong lòng cô đều tan rã.
Nào là dỗi hờn, nào là cái uy của người làm bạn gái, đều không quan trọng nữa.
Chỉ cần anh Lưu vui thôi là được.
Nhan Nhã Tịnh thầm thở dài trong lòng.
Cô giơ tay ôm cổ Lưu Thiên Hàn lấy lòng: “Anh Lưu, anh hiểu lầm thật rồi.
Vừa nãy em gật đầu nhầm đấy.
Anh không xấu, trông anh không hề xấu một chút nào!”
Hả? Đang an ủi anh à?
Lưu Thiên Hàn quay mặt đi đầy cao quý, thanh lịch, phớt lờ hành động nịnh nọt của cô gái nhỏ nào đó.
Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn đang bực bội, Nhan Nhã Tịnh càng mềm lòng.
Cô ngước mặt lên, chủ động hôn môi anh.
Dùng nụ hôn máu lửa này để cho anh biết, cô thật sự không chê anh xấu.
Bị Nhan Nhã Tịnh hôn như vậy, khuôn mặt khôi ngô, xám xịt, nặng nề của Lưu Thiên Hàn bỗng chốc sáng rỡ hẳn lên.
Trong đôi mắt sâu thẳm kia cũng đã có ánh sao.
Không nhịn được mà giành lấy quyền chủ động.
Trái tim mềm nhũn của Nhan Nhã Tịnh rung động.
Cứ như thể quãng đời về sau, rồi cả đời đời kiếp kiếp đều muốn đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng này của anh.
Đàn ông luôn vậy, quen ăn bén mùi.
Ăn được một chút ít là không nhịn được muốn nhiều hơn nữa.
Tuy trong xe có tấm ngăn, nhưng dù gì cũng vẫn còn tài xế.
Lưu Thiên Hàn cũng không muốn giày vò Nhan Nhã Tịnh quá đà ngay trên xe.
Vừa xuống khỏi xe, Lưu Thiên Hàn đã bế Nhan Nhã Tịnh, rảo bước đi về phòng ngủ của anh.
Sau khi bị anh bế vào phòng ngủ, Nhan Nhã Tịnh mới muộn màng nhận ra, bây giờ cô đã bị anh đưa tới Tầm Viên.
Có cảm giác như thể lạc vào hang sói.
Liệu bây giờ cô có thể đòi quay về khu Thiên Mệnh được hay không?
Câu trả lời dĩ nhiên là có nằm mơ cô cũng đừng hòng.
Hơn nữa, Nhan Nhã Tịnh cũng cảm thấy bản thân mình thật sự không có liêm sỉ.
Trước mặt anh Lưu, cô hoàn toàn không có sức chống trả.
Nào là tức giận, nào là hờn dỗi, đều không quá nổi ba giây.
Xem ra, kiếp này cô đừng mơ được làm bạn gái ngổ ngáo gì đó nữa.
Lúc ở trên xe ô tô Lưu Thiên Hàn đã không nhịn được rồi, nhưng chết tiệt là đến giờ vẫn chưa tròn một tuần…
Nhan Nhã Tịnh cũng cảm nhận được sự kiềm chế của Lưu Thiên Hàn.
Thấy trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi, Nhan Nhã Tịnh không nỡ lòng nào, suýt đã định bảo muốn chủ động giúp anh.
Nhưng sực nhớ ra tối hôm nay anh đã đánh cô ở trên xe, cô lập tức nảy ra ý định trả thù.
Này thì bắt nạt cô.
Đêm nay cho anh nhịn tới chết mới được!
“Vẫn giận à?”
Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai Nhan Nhã Tịnh.
Cô ngạo nghễ quay phắt gương mặt nhỏ nhắn sang một bên, không đếm xỉa đến anh.
“Nhan Nhã Tịnh, anh sai rồi.”
“Hả?”
Nhan Nhã Tịnh không thể ngờ, người đàn ông kiêu căng như Lưu Thiên Hàn lại chủ động nhận lỗi với cô.
Nhất thời không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
Trong khoảnh khắc mất tập trung, cô lại nghe thấy Lưu Thiên Hàn hạ giọng nói: “Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi em.
Tối nay anh không nên hung dữ với em.
Chỉ tại… chỉ tại cứ nghĩ đến gã trai bao đó đút rượu cho em là trái tim anh lại ghen lồng lộn.”
“Nhan Nhã Tịnh, anh ghen đấy…”
Trái tim mềm yếu của Nhan Nhã Tịnh run rẩy.
Lông mi cô cũng như cánh bướm khẽ rung rinh.
Vốn dĩ còn định giở thói hằn học với anh thêm chút nữa, nhưng anh Lưu tốt như thế này khiến cô không sao tức giận nổi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh đỏ ửng.
Thôi được, giúp anh vậy.
Xong chuyện, Nhan Nhã Tịnh ôm mặt, không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Làm thế nào mà sau khi yêu anh Lưu, cô lại sống cuộc đời suồng sã thế này…
Tô Thu Quỳnh bị Chiến Mục Hàng bắt trói về Bán Sơn.
Tuy trên người cô không có dây trói, nhưng từ góc độ của Tô Thu Quỳnh thì cô đã bị Chiến Mục Hàng bắt trói về.
Suốt dọc đường, anh ta giữ chặt tay chân cô như một tên cướp, không phải là bắt cóc sao?
Vừa bị Chiến Mục Hàng ném lên giường, Tô Thu Quỳnh đã nhanh nhẹn bò dậy, định tránh càng xa Chiến Mục Hàng càng tốt.
Chuyện đêm đó là một tai nạn mà cô vô cùng căm hận.
Cô không muốn trải qua chuyện ghê tởm đó lần nữa.
Huống chi, hôm nay còn là ngày giỗ của con cô.
Hễ nghĩ tới cây kìm sắt lạnh băng đâm xuyên cơ thể cô, nghiền nát và giết chết con mình một cách tàn nhẫn là cô chỉ hận không thể băm vằm Chiến Mục Hàng ra ngàn vạn mảnh.
Anh ta là kẻ thù không đợi trời chung của cô.
Dù đem xác mình cho chó ăn, cô cũng không thể để lưu lại thêm dấu vết của tên đàn ông tàn nhẫn này!
“Tô Thu Quỳnh, cô bẩn thỉu phát gớm! Đầu tiên là An Trí Dũng, bây giờ lại là một thằng trai bao tởm lợm kia.
Cô nghiện làm điếm thật rồi!”
Tay Tô Thu Quỳnh không gồng nổi sức, cô cũng không đẩy Chiến Mục Hàng ra.
Cô chỉ nhìn anh ta và cười khẩy, mang vẻ buồn thương, chán đời: “Chiến Mục Hàng, anh có biết hôm nay là ngày gì không?”.