NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI


Chiến Mục Hàng ấn chặt lấy bả vai của Tô Thu Quỳnh, sức lực trên tay anh ta gần như sắp bóp nát bả vai của Tô Thu Quỳnh.
Nghĩ đến vừa nãy, lúc ở Lam Điều Tô Thu Quỳnh cười tươi như hoa sáp vào người tên trai bao, sau đó còn bị tên trai bao đó ôm vào trong lòng, vừa ôm vừa hôn khiến cho Chiến Mục Hàng muốn giết người ngay lập tức.
Bây giờ anh ta rất rất muốn bẻ gãy cổ Tô Thu Quỳnh, tốt nhất là mang cô đi phanh thây xé xác, khiến cho người phụ nữ chuyên làm anh ta tức chết nhưng không chịu trách nhiệm này về sau không thể chọc tức anh ta được nữa.
Chiến Mục Hàng không kiềm chế được mà bóp chặt tay, bây giờ anh ta rất muốn làm cho Tô Thu Quỳnh hiểu rõ, rốt cuộc thì cô là người phụ nữ của ai.
Nhưng có thể là bởi vì vẻ thê lương cùng với hận thù trong mắt Tô Thu Quỳnh quá sâu, khiến cho ngực anh ta như bị xé rách thật mạnh, anh ta vô thức hỏi một câu: “Hôm nay là ngày gì?”
“Ha!”
Tô Thu Quỳnh không trả lời mà chỉ lạnh lùng cười, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước độc nhất vô nhị kia của cô chứa đựng đầy thù hận, nhưng nhiều hơn cả là vẻ trào phúng làm anh ta khó chịu.
Tô Thu Quỳnh cảm thấy vô cùng vô cùng mỉa mai, sao lại không mỉa mai được chứ!
Năm đó anh ta là người hạ lệnh giết chết đứa con trong bụng cô, còn không cho bác sĩ tiêm thuốc tê cho cô.

Vậy mà chính anh ta lại quên hết tất cả.
Có lẽ là do anh ta đã làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên chuyện này với anh ta chỉ là một việc vô cùng nhỏ bé không đáng nhắc đến thôi, không cần phải để trong lòng.
Nụ cười bên môi Tô Thu Quỳnh càng ngày càng mỉa mai, cô cười như vậy, trong mắt không hề có chút độ ấm nào, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã rất xinh đẹp kia, giờ đây lại càng thêm quyến rũ, hấp dẫn mê người.
“Chiến Mục Hàng, anh đúng quý nhân hay quên!”

Thấy nụ cười mỉa mai trên mặt Tô Thu Quỳnh, trong lòng Chiến Mục Hàng trở nên vô cùng cáu kỉnh, bàn tay to lớn của anh ta di chuyển từng chút lên cổ Tô Thu Quỳnh rồi bóp chặt cổ cô đến mức phát ra tiếng kêu rắc rắc.
“Tô Thu Quỳnh, cô đừng có cố làm ra vẻ thần bí với tôi! Nói! Rốt cuộc hôm nay là ngày gì?!”
Tô Thu Quỳnh không nói gì ngay mà chỉ cười, cô cười càng thêm dửng dưng hơn, chỉ là không thể tìm thấy được một chút tiêu cự nào trong mắt cô cả.
Nụ cười đẹp như vậy, khuôn mặt xinh xắn như vậy nhưng lại không có linh hồn, giống như một cái vỏ rỗng chứa đầy vẻ mỉa mai, lên án sự nực cười cùng tàn nhẫn của Chiến Mục Hàng.
Chiến Mục Hàng gần như muốn phát điên lên vì nụ cười của Tô Thu Quỳnh.

Giờ phút này, anh ta rất muốn xé nát gương mặt tươi cười kia của Tô Thu Quỳnh, anh ta muốn nhìn xem, dưới gương mặt tươi cười này cất giấu những suy nghĩ không thể lộ ra ngoài gì.
Càng nhìn gương mặt này của Tô Thu Quỳnh, trong lòng Chiến Mục Hàng càng trở nên hỗn loạn.

Nhưng anh ta lại không muốn làm rõ xem rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì trong lòng mà chỉ muốn dạy dỗ người phụ nữ này một trận, phải làm cho cô biết là đừng có ngông cuồng trước mặt anh ta như thế!
Dựa vào cái gì mà nụ cười của cô lại khiến anh ta trở nên cáu kỉnh như vậy chứ!
Nghĩ như vậy, Chiến Mục Hàng càng ra tay không hề thương tiếc.
Đúng vậy, phụ nữ là dùng để chinh phục, anh ta muốn hoàn toàn chinh phục được người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này, khiến cho cô run rẩy xin tha dưới thân anh ta!
Không thể tự khống chế.
Thật ra anh ta vẫn luôn thích cơ thể của cô, mấy ngày hôm trước ngủ cùng cô, tư vị tuyệt vời mà cô mang lại đã làm anh ta trằn trọc khó ngủ mất mấy đêm nay.

Đúng rồi, mấy ngày nay Chiến Mục Hàng đều bị mất ngủ.

Trong khoảng thời gian Tô Thu Quỳnh ngồi tù anh ta cũng mất ngủ.

Vì đã quen đêm nào cũng có cô bên cạnh nên khi anh ta một mình nằm trên chiếc giường lớn mềm mại mới bị khó ngủ cả đêm.
Anh ta cho rằng năm năm qua anh ta đã quen với việc một mình nằm trên chiếc giường lớn trắn trọc đi vào giấc ngủ rồi.

Nhưng bây giờ, khi gặp lại Tô Thu Quỳnh, anh ta phát hiện ra anh ta vẫn rất ghét cảm giác vắng vẻ khi một mình chìm vào giấc ngủ.
Tô Thu Quỳnh không phản kháng, cô vẫn cười như vậy, dường như tất cả mọi thứ trên thế gian này đã không còn liên quan gì đến cô, ngoại trừ cười ra thì cô chẳng biết làm gì cả.
Ai cũng nói chỉ khi vui vẻ mới có thể cười, nhưng Tô Thu Quỳnh phát hiện ra cho dù có cười như thế nào thì cô cũng không hề thấy vui.
Cô cười càng tươi thì hốc mắt cô lại càng chua xót, cô tốn rất nhiều sức mới có thể ép được dòng nước ướt át trong hốc mắt.
Mây tan mưa tạnh.
Tô Thu Quỳnh vẫn cười, thê lương tự mỉa, mang theo vẻ lạnh lùng bi quan chán đời.
Ngay vào lúc anh ta cho rằng Tô Thu Quỳnh vẫn tiếp tục cười như thế thì Tô Thu Quỳnh bỗng nhiên mở miệng.

“Chiến Mục Hàng, hôm nay, là ngày giỗ của con tôi!”
Cơ thể cường tráng của Chiến Mục Hàng đột nhiên run lên, anh ta chỉ cảm thấy trên người mình giống như bị tạt một chậu nước lạnh, nhiệt độ trên người anh ta lập tức bị dập tắt.
Cả người anh ta như rơi vào hầm băng.
Giữa bọn họ thật sự đã từng có một đứa con ư! Con của bọn họ thật sự đã chết rồi sao?
“Tô Thu Quỳnh, cô nói cái gì?”
Đồng tử của Chiến Mục Hàng co rút lại, anh ta nhìn Tô Thu Quỳnh, hỏi từng câu từng chữ: “Tô Thu Quỳnh, cô lặp lại lần nữa cho tôi!”
Tô Thu Quỳnh đang lừa anh ta! Nhất định là Tô Thu Quỳnh đang lừa anh ta!
Cho dù bọn họ từng có một đứa con thì đứa bé kia cũng không thể nào chết được.

Người phụ nữa ác độc Tô Thu Quỳnh này chắc chắn đã giấu con của anh ta đi!
“Chiến Mục Hàng, tôi nói, hôm nay là ngày giỗ của con tôi!”
“Tô Thu Quỳnh, cô lừa tôi!” Chiến Mục Hàng nghiến răng nghiến lợi gằn từng câu từng chữ, nói: “Tô Thu Quỳnh, cô trả lại con cho tôi! Tôi nói trả con của tôi lại cho tôi!”
Nghe Chiến Mục Hàng nói như vậy, Tô Thu Quỳnh thật sự cảm thấy nực cười tột độ.

Người này bị mất trí nhớ hay là đầu óc có vấn đề thế? Rõ ràng chính anh ta đã phái người đi giết con của cô, vậy mà bây giờ còn đòi con với cô?
“Chiến Mục Hàng, tôi nhớ là tôi đã từng nói với anh, con của tôi bị anh giết chết rồi! Là anh đã phái người giết chết nó! Anh đã cho người móc nó ra rồi giết chết!”
Hai tròng mắt của Tô Thu Quỳnh đỏ như máu, khóe môi mỉm cười, giống như la sát tẩu hỏa nhập ma: “Chiến Mục Hàng, anh nói xem con tôi cũng đã chết rồi, anh bắt tôi phải lấy cái gì ra trả cho anh đây?”

“Nếu nói ai là người phải trả thì người đó chính là anh mới đúng! Anh giết chết con tôi, anh trả lại con cho tôi! Chiến Mục Hàng, anh trả lại con cho tôi!”
“Tô Thu Quỳnh, cô đừng có mà ở đây ăn nói bậy bạ! Cô nói như vậy nghĩa là không muốn giao con ra đây có phải không?”
Trong mắt Chiến Mục Hàng chứa đầy vẻ uy hiếp: “Tô Thu Quỳnh, nếu cô còn không giao con tôi ra đây, cô có tin…”
Chiến Mục Hàng muốn uy hiếp Tô Thu Quỳnh.

Trước khi Tô Thu Quỳnh ngồi tù, anh ta hiểu nhất là làm thế nào để uy hiếp Tô Thu Quỳnh, chỉ cần một nhà họ Tô thôi là đã có thể uy hiếp Tô Thu Quỳnh đến dễ bảo.

Nhưng bây giờ, Chiến Mục Hàng chợt phát hiện ra hình như anh ta không biết nên dùng cái gì để uy hiếp Tô Thu Quỳnh cả.
Ba mẹ của Tô Thu Quỳnh đều đã chết, Tô Thị cũng không còn, hai đứa nhỏ kia thì có quan hệ không bình thường với Lưu Cửu, anh ta không thể lấy bọn chúng ra uy hiếp Tô Thu Quỳnh tiếp được…
Đột nhiên trong lòng Chiến Mục Hàng dâng lên một cảm giác khủng hoảng không nói nên lời.
Anh ta lại không tìm ra thứ gì để uy hiếp Tô Thu Quỳnh!
“Chiến Mục Hàng, anh còn muốn diễn tới khi nào?”
Ý cười bên khóe môi Tô Thu Quỳnh đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, mỗi câu cô nói ra đều giống như có con dao nhỏ cứa vào lòng Chiến Mục Hàng.
“Chiến Mục Hàng, lúc tôi ra tù, không phải anh còn cho người gửi ảnh con tôi chết thảm vào trong điện thoại của tôi, muốn tôi ngày nào cũng phải thưởng thức thảm trạng lúc chết của con tôi sao? Sao thế? Anh ngày nào cũng nhắc nhở tôi phải ghi nhớ điều này, vậy mà giờ anh lại quên rồi à?”
Nói xong, Tô Thu Quỳnh ném điện thoại của cô tới trước mặt Chiến Mục Hàng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi