NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 430

Chiến Mục Hàng cũng nhận ra Tô Thu Quỳnh đến đây là có ý bất thiện. Nghe thấy tiếng la của An Tình, anh ta vội vàng chạy vào phòng ngủ, nhưng anh ta vẫn chậm một bước.

Khi anh ta lao vào, chiếc ly trong tay Tô Thu Quỳnh đã đập trúng trán An Tình, dòng máu đỏ tươi cũng theo đó mà chảy dài.

Sau khi ly thủy tinh rơi xuống đất, nước trong ly theo chuyển động mạnh của cú rơi mà bắn ra, hòa lẫn vào máu. Máu từ trên mặt An Tình chảy xuống, thấm ướt cả mái tóc dài của cô ta, nhìn qua trông đáng thương vô cùng.

An Tình đâu thể chịu được bao tủi thân thế chứ, cô ta không nén được, nước mắt cứ thế mà chảy dài.

Cô ta co rúm người lại vào góc giường, bi thương nhìn Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, cứu em với! Tô Thu Quỳnh muốn giết em, em thật sự rất sợ! Anh Mục Hàng, em đau quá…”

Chiến Mục Hàng chưa bao giờ nghĩ đến việc Tô Thu Quỳnh sẽ ra tay nặng như vậy. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của An Tình, ngạc nhiên là anh ta không cảm thấy đau lòng mà chỉ có tức giận.

Tức giận vì Tô Thu Quỳnh lại dám kiêu ngạo trước mặt anh ta, tức giận vì Tô Thu Quỳnh hoàn toàn không thèm để Chiến Mục Hàng anh ta vào mắt!

“An Tình, cô đừng giả vờ nữa! Cô đã hại An Mỹ thảm như vậy rồi, bây giờ còn giả bộ đáng thương cái gì?”

Vừa rồi Tô Thu Quỳnh dùng sức ném cái ly hơi mạnh khiến cho cổ tay cô bây giờ đau đớn vô cùng, cô quơ quơ cổ tay oán hận nói với An Tình: “An Tình, tôi vừa mới nói rồi đấy! Tối nay tôi với cô không chết không thôi. Tôi sẽ không tha cho cô đâu!”

Nói xong, Tô Thu Quỳnh đưa mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để tiếp tục tấn công cô ta.

Tô Thu Quỳnh hối hận vì vừa rồi đến quá vội vàng, đáng lẽ lúc đi đường nên mua một con dao gọt hoa quả mới phải, cứ như vậy mà đâm thẳng vào ngực An Tình thì lúc này An Tình đã phải vào viện cấp cứu từ lâu rồi.

Nhìn thấy bên cửa sổ có một chậu cây, Tô Thu Quỳnh dùng hai ba bước vội vàng chạy tới, muốn cầm lấy chậu cây đập vào người An Tình.

Chiến Mục Hàng cũng nhìn ra được ý đồ của Tô Thu Quỳnh, anh ta cau mày, vội vàng bước tới ngăn cản cô lại.

“Tô Thu Quỳnh, cô dừng lại cho tôi!”

Chiến Mục Hàng nặng nề kéo Tô Thu Quỳnh lại, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: “Tô Thu Quỳnh, cô đừng có nổi điên nữa!”

“Chiến Mục Hàng, buông tôi ra! Tôi phải giết An Tình! Cô ta hại An Mỹ như vậy, tôi phải giết cô ta!”

Hai mắt Tô Thu Quỳnh đỏ hoe, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Chiến Mục Hàng. Nhưng sức lực của anh ta mạnh hơn cô rất nhiều, cô lăn lộn một lúc lâu, nhưng cổ tay vẫn bị Chiến Mục Hàng giữ chặt lấy.

Tô Thu Quỳnh hận vô cùng. Sáu năm trước Chiến Mục Hàng giúp An Tình bắt nạt cô, sau đó cô ở trong tù lại bị tra tấn thảm hại cỡ đó, bây giờ anh ta dựa vào cái gì mà bắt nạt cô lần nữa chứ!

Cô không thể dùng tay, nhưng vẫn còn chân!

Tô Thu Quỳnh thầm nghiến răng, dùng hết sức giẫm mạnh lên chân Chiến Mục Hàng.

Lợi dụng lúc Chiến Mục Hàng đau đớn, Tô Thu Quỳnh nhào cả người lên giường An Tình, túm đầu An Tình muốn đập cô ta vào bàn đầu giường, tiếp tục làm cô ta vỡ đầu chảy máu.

Nhưng Chiến Mục Hàng di chuyển nhanh hơn Tô Thu Quỳnh nhiều, anh ta nắm lấy vai Tô Thu Quỳnh, ném cô xuống đất.

Mảnh ly thủy tinh vỡ vừa rồi nằm đầy trên mặt sàn, Tô Thu Quỳnh cứ vậy mà ngã xuống đất khiến mấy mảnh thủy tinh đâm sâu vào người cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi