NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

 

CHƯƠNG 431

Hôm nay Tô Thu Quỳnh mặc một chiếc áo khoác gió màu vàng nhạt, máu đỏ chảy ra từ lưng cô trông đáng sợ vô cùng.

Chiến Mục Hàng cũng nhìn thấy vết máu trên lưng Tô Thu Quỳnh, trong tiềm thức anh ta muốn đưa tay ra kéo Tô Thu Quỳnh lên để xem xét cẩn thận vết thương trên lưng cô.

Nhưng nghĩ đến Tô Thu Quỳnh vừa rồi đánh An Tình điên cuồng như thế nào, anh ta vẫn chọn đè nén sự lo lắng trở lại.

Đau, thật sự rất đau …

Đầu ngón tay Tô Thu Quỳnh run lên vì đau, cô muốn đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng cổ tay cô quá yếu, không có chút sức lực nào.

Lúc này, cổ tay cô đã không thể dùng sức để chống đỡ cơ thể đứng lên được nữa.

Tô Thu Quỳnh vốn là một người rất sợ đau, cô từng là bảo bối được ba mẹ đặt trong lòng bàn tay, chỉ cần xước da một chút thôi đã khóc đến long trời lở đất.

Lúc đó, ba mẹ cô yêu thương cô nhất sẽ cố gắng an ủi cô, Thu Quỳnh ngoan, Thh Quỳnh không khóc nhé.

Bây giờ ba mẹ cô không còn nữa, cô biết phải khóc cho ai xem đây?

Tô Thu Quỳnh cười, cười đến nghiêng nước nghiêng thành, cười đến hoang vu lạnh lẽo.

Khóc cho Chiến Mục Hàng xem chắc?

Nước mắt của cô sẽ không khiến cho Chiến Mục Hàng cảm thấy đau khổ, anh ta sẽ chỉ giúp An Tình ức hiếp cô, khiến cho trái tim cô đau đớn tê tái.

Chiến Mục Hàng yên lặng nhìn Tô Thu Quỳnh, vừa rồi anh ta có chút hối hận vì ban nãy đã đẩy Tô Thu Quỳnh, bây giờ nhìn thấy nụ cười thê lương của Tô Thu Quỳnh, anh ta lại càng bối rối hơn bao giờ hết.

Nhưng Chiến Mục Hàng sẽ không xin lỗi Tô Thu Quỳnh, một người kiêu ngạo như anh ta làm sao có thể xin lỗi cô được chứ.

Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh dùng đôi mắt oán hận nhìn mình chằm chằm, trong lòng anh ta vô cùng cáu kỉnh, tất cả dịu dàng đều bị anh ta chôn vùi, cuối cùng lời nói tới miệng lại là một câu mang ba phần nhẫn tâm, bảy phần tuyệt tình: “Tô Thu Quỳnh, cô xứng đáng bị như vậy!”

Tô Thu Quỳnh, cô xứng đáng bị như vậy!

Sau khi nghe Chiến Mục Hàng nói, Tô Thu Quỳnh càng cười lớn hơn.

Đúng là cô đáng bị như vậy!

Cô yêu Chiến Mục Hàng nên mới bị cuốn theo vào vận mệnh của anh ta, nên mới không đội trời chung với An Tình, còn để cho An Mỹ vô tội bị liên lụy đến mức suýt nữa thì bị thuốc chuột đầu độc chết.

Yêu một người không nên yêu, cô xứng đáng bị như vậy!

Sau khi nằm cứng đờ trên mặt đất một hồi lâu, cuối cùng Tô Thu Quỳnh cũng đứng dậy. Cô lẳng lặng giấu tất thảy những đơn côi trong mắt, để trông mình không quá thảm hại.

Cô hất cằm lên cười với Chiến Mục Hàng: “Đúng vậy, Chiến Mục Hàng, tôi đáng bị như vậy! Nhưng cho dù tôi có đáng chết vạn lần đi nữa, An Tình làm hại An Mỹ của tôi, tôi sẽ khiến cô ta phải trả giá!”

Vừa nói xong, Tô Thu Quỳnh đột nhiên lôi ra một mảnh thủy tinh tương đối lớn đang đâm ở eo sau, đâm thẳng vào ngực An Tình mà không chút niệm tình.

Lần trước khi ở Bán Sơn, An Tình đã cảm thấy sợ hãi trước sự liều mạng của Tô Thu Quỳnh rồi. Lần này cô tấn công càng dữ dội hơn khiến cô ta sợ đến mức mặt mũi biến dạng.

Cô ta gân cổ lên, hét khàn cả giọng: “Anh Mục Hàng, cứu em! Cứu em với! Tô Thu Quỳnh điên rồi! Cô ta thật sự điên rồi!”

Nghe thấy tiếng hét của An Tình, Chiến Mục Hàng mới hoàn hôn lại sau nụ cười không chút sức sống nào của Tô Thu Quỳnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi