NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 803

Nhưng mà, cô còn chưa đóng được thì đã bị Lưu Thiên Hàn phát hiện rồi.

Nhan Nhã Tịnh là một người khá thông minh, nhưng mỗi lần đóng gài áo sau đều là cả một quá trình dày công vất vả. Đặc biệt là sau khi ở chung với Lưu Thiên Hàn, đều là anh cài lại giúp cô, khiến bây giờ cô cài càng không thuận tay.

Nghe thấy lời của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn tức tới mức muốn đạp gãy cả chân ga.

Anh cảm thấy vô cùng vô cùng nực cười, một người vững như Thái Sơn, vui giận chưa từng viết ra mặt như anh giờ lại bị người phụ nữ này chọc tức tới mức gần như mất đi lý trí.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đay nghiến nói, khuôn mặt tuấn tú sắc nét như được đẽo gọt trầm hẳn xuống, hiện rõ sự phẫn nộ, nhiệt độ bên trong xe tức thì thấp xuống âm độ.

Nhan Nhã Tịnh tủi thân chớp mắt một cái, ăn ngay nói thật: “Anh Lưu, em không đóng được gài áo!”

Lại là cái gài áo đấy!

Người phụ nữ này quyến rũ đàn ông đến nghiện rồi đúng không!

Lưu Thiên Hàn chẳng thể nhịn nổi nữa, anh cứ thế đỗ chiếc xe thể thao bên lề đường, nhanh chóng mở cửa xe rồi tóm chặt vai của Nhan Nhã Tịnh.

Sau một loạt động tác lưu loát như mây trôi nước chảy, Lưu Thiên Hàn bỗng ngớ người, lúc tỉnh táo lại thì càng thêm chán nản bực dọc.

Chẳng lẽ anh thực sự định cài cúc áo cho đứa gái ngành này sao!

Khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh tràn ngập sự vui sướng dạt dào, đứng là niềm vui bất ngờ mà, không ngờ anh Lưu lại muốn đóng gài áo giúp cô.

Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng thấy hơi xấu hổ, ngượng ngùng cúi mặt: “Anh Lưu, làm phiền anh nhé.”

Ngay giây sau, cô chợt cảm thấy vai mình đau đớn, sau đấy người cô bị Lưu Thiên Hàn thô bạo ném bên đường.

Nhan Nhã Tịnh không thể nào ngờ được tự dưng lại xảy ra biến cố như vậy, mới nãy tay của anh đã… sao lại thành như này chứ!

Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, chiếc xe thể thao của Lưu Thiên Hàn đã lao đi như một cơn gió, để lại trước mặt cô làn khói bụi bốc lên.

Nhan Nhã Tịnh bất lực ngồi xổm trên đất, vùi sâu chiếc đầu nhỏ của mình vào đầu gối.

Anh Lưu cứ vứt bỏ cô như vậy sao?

Đoạn đường này hơi hoang vu, xung quanh thậm chí còn không có đèn đường, bắt taxi cũng không dễ. Cậu trẻ ném cô ở đây, chẳng lẽ không sợ cô gặp nguy hiểm sao?

Đúng rồi, anh Lưu đã không còn là anh Lưu từng yêu cô sâu đậm nữa, anh sẽ không quan tâm đến sống chết của cô, càng không quan tâm cô có khó khăn gì không. Có lẽ, cho dù tối nay cô chết ở đây, lông mày của anh cũng sẽ không nhíu lại lấy một cái.

Nhan Nhã Tịnh càng nghĩ càng tủi thân, bờ vai cô không tự chủ được mà run lên. Cô còn chẳng buồn cài cúc áo bên trong của mình, mặc cho nước mắt tràn ra.

Trước đây anh Lưu sẽ không như vậy, anh thật sự sẽ không như vậy, cô chỉ nhíu mày một cái thôi là anh đã đau lòng rất lâu. Anh sẽ không bao giờ vứt bỏ cô như rác rưởi hết lần này đến lần khác như thế.

Nhưng cho dù anh Lưu không tốt với cô như thế nào, anh đều là anh Lưu mà cô yêu nhất. Cho dù phía trước cách núi cách biển, cô cũng phải dời núi lấp biển, theo đuổi lại anh Lưu!

Hối hận và tự trách chưa bao giờ là phong cách của Nhan Nhã Tịnh. Cô siết chặt nắm đấm, âm thầm tự cổ vũ cho mình.

Cô còn chưa đứng dậy thì một giọng nói ngả ngớn đã truyền vào tai cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi