CHƯƠNG 804
“Ôi, cô em đi một mình à? Lại đây, phục vụ anh trai vui vẻ nào!”
Nhan Nhã Tịnh vừa ngẩng mặt lên thì mùi rượu nồng nặc đã xộc vào mũi cô.
Nhìn người đàn ông say khướt không thể đứng vững trước mặt, Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn tát anh ta một cái cho bay đi.
Mặc dù khả năng của cô không đạt tới trình độ một mình đấu được với một đám đàn ông cao lớn vạm vỡ, nhưng để quật ngã một người say thất tha thất thểu thì vẫn dư sức.
“Cô em, đến đây nào, anh trai có tiền, anh trai sẽ cho em tiền.”
Nói rồi, người đàn ông say rượu móc một tờ năm trăm nghìn ra, nhét vào trong áo của Nhan Nhã Tịnh.
Con ma men kia lại còn muốn sàm sỡ cô, không thể nhịn được!
Nhan Nhã Tịnh vung tay lên, cô vừa định đấm lệch cái miệng hôi thối của người đàn ông say rượu kia thì ánh đèn đã chiếu lên người cô và anh ta.
Đây là xe của anh Lưu.
Anh Lưu không vứt bỏ cô, anh đã quay lại.
Ngay tức khắc, Nhan Nhã Tịnh lập tức thu lại nắm đấm của mình.
Phụ nữ yếu đuối một chút luôn có thể kích thích mong muốn bảo vệ của đàn ông. Tròng mắt Nhan Nhã Tịnh đảo một cái, cô vẫn quyết định cho anh Lưu một cơ hội, để anh làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhan Nhã Tịnh chưa từng đóng phim, nhưng bên cạnh cô có nhiều diễn viên như vậy, cô cũng học được chút điểm cốt lõi trong diễn xuất.
Cô cố nặn ra một giọt nước mắt, há miệng, muốn tỏ ra điềm đạm đáng yêu gọi một tiếng cứu mạng.
Thế nhưng, tiếng cứu mạng này của cô còn chưa kêu lên thì Lưu Thiên Hàn đã bước xuống xe, anh không chút lưu tình tung mạnh một cước đá bay người đàn ông say rượu nhét tiền vào áo cô.
Động tác này của anh Lưu thật sự quá nhanh, cô còn chưa kịp phát huy hết tài năng diễn xuất thiên phú của mình nữa mà!
Tuy nhiên, mặc dù vừa rồi không có cơ hội giả bộ đáng thương nhưng bây giờ cô có thể diễn khoa trương một chút, bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với anh Lưu.
Tốt nhất là lấy thân báo đáp, cảm tạ ơn cứu mạng của anh Lưu.
Nghĩ vậy, Nhan Nhã Tịnh tiến lên một bước, cứ thế nhào vào lòng Lưu Thiên Hàn.
“Anh Lưu, cảm ơn anh nhé! Nếu không phải anh ra tay kịp thời, em… em đã bị người xấu ức hiếp rồi.”
Sau khi nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh cũng phải phỉ nhổ chính mình, giả… giả tạo quá mức. Xem ra cô thật sự không có thiên phú giả vờ yếu đuối.
“Ha!”
Lưu Thiên Hàn cười mỉa, thô lỗ ném phăng Nhan Nhã Tịnh đi. Sau khi ném xong còn ghét bỏ phủi phủi trước ngực mình, như thể Nhan Nhã Tịnh là con ruồi, con muỗi gì đó cực kỳ ghê tởm.
“Bị người ta ức hiếp? Tôi lại thấy cô buôn bán rất vui vẻ đấy!”
Ánh mắt sắc như dao của Lưu Thiên Hàn quét qua cơ thể Nhan Nhã Tịnh, trong áo của cô còn đang nhét một tờ năm trăm.
Theo anh nhìn thấy thì vừa rồi rõ ràng là Nhan Nhã Tịnh đang giao dịch không trong sáng với con ma men kia. Nếu anh không đến, có khi cô sẽ nhận tiền của con ma men kia, sau đó tối nay hai người sẽ thuận mua vừa bán.