Hoàng tử hung bạo, thô lỗ và man rợ.
Linh mục nằm ngửa trên thảm, nến trong tay hắn đã lăn sang một bên, trên mặt đang nở nụ cười thần bí, tận hưởng niềm đam mê mãnh liệt mà hoàng tử mang đến cho mình. Đồng thời cũng cảm nhận được giờ phút này nội tâm và thân thể của hoàng tử đều đang điên cuồng vì mình. Điều này khiến tâm trí và cơ thể của hắn cũng cộng hưởng mà cảm thấy khoái cảm sung sướng dữ dội.
Đôi tay linh mục vòng qua cổ hoàng tử, ngửa đầu hé miệng ra, hàm răng sắc nhọn nghiến mạnh vào xương tai mềm mại của hoàng tử, trong khi đầu lưỡi và môi ướt át lại nhẹ nhàng liếm mút dái tai của y. Kỹ xảo gợi tình này của y quá sức lão luyện, đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng là một sự kích thích cực kỳ đáng sợ.
Hoàng tử quay đi, một tay nắm lấy cằm của linh mục hôn ngấu nghiến. Linh mục hôn đáp lại rất dịu dàng, như để xoa dịu sự nôn nóng của y. Quả nhiên hoàng tử đã bị động tác đó mê hoặc, thậm chí còn ngừng cử động, chỉ tập trung hôn môi linh mục. Hai đầu lưỡi đan xen quấn quýt khiến người ta có cảm giác như hai người đang yêu nhau say đắm.
Ngay khi hoàng tử vừa thả lỏng người, linh mục đã nắm lấy cánh tay hoàng tử như con trăn săn mồi đang vận hết sức lực của mình, khiến hai người trên dưới đảo ngược vị trí với nhau.
Sắc mặt của hai người nhăn nhíu lại trong giây lát.
Cảm giác khoái cảm khủng khiếp mà cơ thể này mang lại có thể khiến con người quên đi mọi thứ trong thời gian ngắn ngủi.
Linh mục chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay vuốt ve từ cơ bụng của hoàng tử lên đến vai, nửa người dựa sát lên ngực y, môi tựa vào hầu kết thì thầm, "Hoàng tử, ngài có nhớ lúc ở Grillby tôi đã từng nói ngài có mùi giống thứ gì không?" Hắn hỏi xong thì tự trả lời, "Ngựa, một con ngựa mạnh mẽ .." Linh mục nhẹ hôn lên hầu kết của hoàng tử, "Lúc đó tôi đã muốn ..."
Thái dương hoàng tử lấm tấm mồ hôi, đôi tay cách một lớp áo bào tu sĩ ôm chặt eo linh mục, y ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn trong bóng tối đang chậm rãi nâng người lên, trên đôi môi đỏ tươi nở nụ cười nhạt: "Sớm hay muộn gì, có một ngày tôi cũng sẽ thuần hóa được ngài, sau đó giống như bây giờ ..."
Linh mục di chuyển chậm rãi, giọng nói mang theo ý cười mỉa mai và kiêu ngạo trong giọng nói, "... cưỡi lên ngài."
Mọi kế hoạch của hoàng tử và mọi điều y muốn nói đều bay sạch không còn lại gì.
Hai người phối hợp rất ăn ý, đồng thời cũng rất mãnh liệt, mọi thứ đều hòa hợp hoàn hảo khiến người ta không thể nghĩ được gì khác, chỉ có thể đắm chìm trong cơn hoan lạc này trong bóng tối...
"Nói cho ta biết, vì sao lại là ta?"
Hoàng tử hôn linh mục, "Ta có điểm nào xuất sắc phải không?"
"Muốn tôi khen ngài sao?"
Bàn tay linh mục vuốt ve khuôn mặt hoàng tử, đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi y, hơi thở nóng rẫy thoát ra từ môi hắn, "Vậy thì tôi phải thừa nhận rằng ngài rất tuyệt vời. Ngài thực sự rất tuyệt vời."
Hoàng tử ghì chặt sau gáy linh mục, trong đầu nảy ra một ý tưởng điên rồ. Y cắn nhẹ môi dưới của linh mục, dùng giọng nói trầm và từ tính không thể từ chối: "Ta muốn em đến dự buổi khiêu vũ của ta. "
"Vũ hội của ngài ..."
Hoàng tử hôn hắn thật sâu. Y không phải hỏi mà là khẳng định, là cố ý biểu lộ sự khát cầu yêu đương của mình. Y biết linh mục quá quá hiểu rõ lòng y, chỉ là hắn cố ý đùa giỡn như vậy mà thôi. Điều này không không liên quan gì đến việc cầu ái của y. Nếu y càng tỏ vẻ hèn mọn thì linh mục sẽ chỉ tàn nhẫn hơn, bởi vì hắn vốn là một kẻ tàn nhẫn như vậy đấy.
Y không cần đánh bại hắn, cũng không cần chinh phục hắn. Y sẽ yêu hắn, y sẽ dành tình yêu chân thành, trong sáng và duy nhất cho hắn, giống như người tù đã bị kết án dâng lên chiếc cổ mỏng manh của mình cho đao phủ. Vì yêu hắn, y đã quyết tâm làm như thế!
Tấm thảm bị làm cho bừa bộn, sau đó hai người lại làm bẩn ghế sofa và chăn đệm. Hoàng tử ôm lấy linh mục trên giường, vuốt ve đôi vai mịn màng của hắn, không ngớt đặt những nụ hôn lên trán linh mục.
"Eugene, từ hôm nay ta sẽ gọi em là Eugene," giọng điệu của hoàng tử như thể mọi việc đã được an bài. Giờ đây y đã có mục tiêu và kế hoạch, bước đi của y càng kiên quyết hơn nhiều, "Ta không cần biết trước đây em có bao nhiêu người tình, từ giờ trở đi, ta sẽ không cho phép ai ngoài ta đến gần em. Ai dám làm vậy thì ta sẽ giết hắn!"
Linh mục nói: "Vậy thì tôi sẽ kiềm chế bản thân, cầu nguyện cho hắn và cuối cùng đưa hắn lên thiên đàng."
Hoàng tử dường như không nghe thấy. Y phải phân biệt giữa lời nói thật và những câu đùa khiêu khích của linh mục. Y biết những lúc đó linh mục hoàn toàn cố ý muốn chọc giận y, nhìn dáng vẻ khổ sở của y. Từ trước đến nay chưa ai dám chơi xấu như vậy trước mặt y. Hắn không phải là tín đồ của Chúa, cũng không phải là người đại diện của ma quỷ, hắn là một sự tồn tại kỳ lạ và đặc biệt.
Hoàng tử nhìn vào đôi mắt xanh lục của linh mục, y hy vọng đôi mắt này sẽ lấy lại vẻ sáng ngời, để hắn không chỉ nhìn thấy sự xấu xí của y mà còn thấy được y đang yêu thương hắn một cách chân thành như thế nào.
*
Chủ nhân và người hầu gặp nhau ở cửa phòng ngủ.
Bill ngẩn người: "Hoàng tử."
Hoàng tử rất bình tĩnh: "Việc đã xong chưa?"
"Chưa..." Bill lập tức sửa lại lời muốn nói, "Xong rồi. Tu sĩ trong giáo đường đã làm rồi."
Sắc mặt hoàng tử lúc này trông rất dịu dàng trìu mến, Bill ngạc nhiên trước sự thay đổi của y, thận trọng nói: "Hoàng tử, thật ra tôi không đến Grillby để chôn cất người đàn ông tội nghiệp đó."
"Cái gì?"
Bill nói thẳng với hoàng tử những gì anh đã suy luận, lòng trung thành của anh với hoàng tử khiến anh không thể giấu giếm điều gì. "Tôi nghĩ dù cô ấy có là một cô gái nghèo khó thì ngài vẫn sẽ yêu thương cô ấy. Tôi muốn mang cô ấy về tham dự buổi khiêu vũ ngày mai để ngài thực sự hạnh phúc."
Đáp lại lòng tốt của người hầu, hoàng tử không nói gì, chỉ lẳng lặng khoác tay qua vai Bill, "Bill, ta sẽ chừa cho cậu mảnh đất màu mỡ nhất ở Oss."
Bill mỉm cười, "Ngài biết đấy, tôi không yêu cầu ngài bất cứ điều gì. Tôi chỉ muốn giúp ngài. Nhưng tôi thấy có vẻ như ngài đã tự mình giải quyết được hầu hết những rắc rối của mình. Trông tinh thần ngài đã tốt hơn rất nhiều rồi, vậy ra ngài đang đau khổ vì một cô gái nào đó ư?"
"Đôi mắt của cậu rất tinh tường," hoàng tử đẩy cửa phòng ngủ ra, "Cho nên ta mới mang cậu theo, vào đi, ta có việc rất quan trọng muốn cậu làm."
*
Cung điện vốn bị bao phủ trong bóng tối của Đảng Cách mạng và sự thất bại của Thái tử trong một thời gian dài cuối cùng cũng trở nên sôi động vào ngày này.
Vũ hội được tổ chức trong cung điện, hơn nữa còn rất hoành tráng. Toàn bộ vương đô và thậm chí cả giới quý tộc từ các vương quốc khác đều được mời, mang theo con gái của họ ở độ tuổi phù hợp.
Hoàng tử Oss rất nổi tiếng. Tàn tật, xấu xí, giàu có và nhiều tin đồn kỳ lạ xung quanh khiến y trở nên vô cùng bí ẩn.
Thất bại của Charmaine ở Falklands khiến mọi người ngán ngẩm và coi thường anh ta. Nếu một người như vậy lên làm vua thì Lessee sẽ hoàn toàn bị đảng cách mạng chiếm đóng.
Hoàng tử Dana còn lại là một người đàn ông có tiếng đào hoa, anh ta chỉ giống đức vua ở chỗ là có rất nhiều tình nhân. Hoàng tử Joyce thì đam mê đi phượt khắp nơi và vung tiền như nước. So với hai người đó thì hoàng tử xứ Oss, cũng chính là Landers hoàn toàn là ứng cử viên hoàn hảo cho người thừa kế vương vị.
Giới quý tộc không còn cách nào khác ngoài việc tự thuyết phục mình rằng ít nhất Hoàng tử Oss có thể làm cho lãnh địa Oss trở nên giàu có, hẳn là y cũng có thể dẫn dắt Lessie hướng tới ánh sáng, phải không?
Các khách sạn ở vương đô sớm đã đông nghẹt người. Hôm nay, các quý tộc đang chờ đợi màn đêm buông xuống và thời điểm buổi khiêu vũ bắt đầu.Hoàng tử trong cung điện cũng đang chuẩn bị mặc bộ lễ phục mà mình chưa có cơ hội ướm thử hôm qua. Nếu thấy chỗ nào chưa ổn, nhóm thợ may trong cung điện lập tức tiến hành sửa chữa ngay lập tức.
Hoàng tử yêu cầu thợ may may thêm một lớp vải vào chiếc ủng bên trái: "Ta muốn chân trái và chân phải của mình trông hài hòa hơn".
Người thợ may hiểu ý hoàng tử, nói: "Tôi rất vui được phục vụ ngài."
Hoàng tử chưa bao giờ nghiêm túc ăn mặc, ngay cả trước khi bị bỏng nặng. Y không để bụng đến ngoại hình của mình. Đối với y mà nói, ngoại hình là thứ không đáng nhắc đến nhất.
Người thợ may bên cạnh luôn tay luôn chân may vá, hoàng tử cầm chiếc mặt nạ trên bàn lên.
Có lẽ vì sợ vẻ mặt của y sẽ làm mọi người sợ hãi nên để tránh sự thô lỗ không đáng có, đêm nay sẽ là lễ hội hóa trang.
Chiếc mặt nạ trên tay hoàng tử rất đặc biệt, nó che phủ hoàn hảo vầng trán và nửa má trái bị bỏng, chỉ để lộ đôi mắt đầy sự quyết đoán, chiếc mũi cao thẳng và chiếc cằm rắn chắc. Đã lâu lắm rồi hoàng tử không nhìn thấy bản thân mình, y không thể phân biệt được là mình xấu hay đẹp, vì thế quay sang hỏi người thợ may: "Nhìn ta có phong độ không?"
Người thợ may ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền xác nhận, "Đương nhiên rồi, hoàng tử, ngài rất quyến rũ."
Quyền lực có thể tẩy trắng dung mạo của mọi người, hoàng tử mỉm cười tự giễu rồi cởi mặt nạ ra. Y đứng trước cửa sổ, nhìn thấy một nhóm tu sĩ đang bước dọc trên con đường ở khu vườn phía dưới, chắc là đến để làm lễ rửa rội ban ngày.
*
Bunil than thở, "Tôi thừa nhận rửa tội cho hoàng tử là một việc rất vinh dự, nhưng lễ rửa tội nên được tổ chức trong nhà thờ, còn tổ chức trong cung điện thế này thì không thành kính mấy."
Linh mục thản nhiên nói: "Đức vua đang bệnh nặng và ông ấy hy vọng có thể nhìn thấy hoàng tử được rửa tội".
Bunil vẫn không hài lòng nói: "Vậy thì nhà vua nên đến nhà thờ để xem buổi lễ, để Chúa thấy được tấm lòng chân thành của ông và xoa dịu nỗi đau của ông".
"Được rồi, Bunil, ông phàn nàn nhiều quá đấy."
Bunil ngậm miệng, nhìn về phía sau nhóm tu sĩ mặc áo bào đen, "Tôi dựa theo ý ngài mang đến bao nhiêu người đây, hẳn là đủ rồi nhỉ."