NGHE NÓI KIẾP TRƯỚC TÔI LÀ TRA CÔNG

“Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”

Phương Việt theo đúng sự thật báo lại cho Lộ Tiếu về việc bị người ở phòng tìm người lừa. 

Trong ấn tượng của y, người làm việc ở kia tuy rằng yêu tiền, nhưng tham sống sợ chết, không thể đi làm loại hành vi như vậy. Trừ phi là do người quyền thế mệnh lệnh, nếu không một khi bại lộ rất có thể sẽ bị đuổi ra doanh trại, căn bản không hề tốt đẹp gì. 

Phương Việt thấy Lộ Tiếu nghi vấn, trầm mặc một lát, trả lời: “Tôi cho rằng là Trần Cảnh Tông.”

Lộ Tiếu kinh ngạc nhướng mày. Y kỳ thật có ấn tượng không tồi với Trần Cảnh Tông, làm người khiêm tốn, luôn giúp đỡ mọi người. Mặc dù có lúc phải vướng phải chuyện tình yêu vụn vặt, nhưng dù sao cũng là người đáng kết giao. 

Người như vậy sao có thể đi hãm hại bạn bè? Nhưng nếu đều là thật sự, lại nhớ tới chuyện trước đó đối phương trăm phương nghìn kế ngăn cản mình đi cứu Phương Việt, Lộ Tiếu không khỏi cảm thấy người nọ tâm cơ sâu không lường được, không chỉ đơn giản như vậy.

“Hắn vì gì mà làm như vậy.”

“Ai biết được.” Phương Việt nhún nhún vai, “Từ sau khi bị tai nạn tỉnh lại, tôi càng ngày càng không hiểu được hắn suy nghĩ gì.”

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát. Nói xong, Phương Việt đứng lên chuẩn bị từ biệt, muốn mau chóng trở về hỏi Trần Cảnh Tông, lại bị Lộ Tiếu gọi lại.

“Ngày mai cùng tôi đi một chuyến đến phòng tìm người.” Lộ Tiếu dừng một chút, “Hỏi mọi chuyện rõ ràng.” Nếu hết thảy là thật, người làm ở đó cần chịu hình phạt.

“Ừm.” Phương Việt gật đầu, rốt cuộc không hỏi nên xử lý Trần Cảnh Tông thế nào. Anh cũng không muốn làm to chuyện, hơn nữa hiện giờ biết được cha mẹ Ngô Giang không có việc gì, cũng không còn cảm thấy giận người kia nữa. 

Anh chỉ cảm thấy khó hiểu. Mình đến tột cùng đã làm gì lại có thể làm người yêu cũ căm ghét như thế, hận không thể giết anh chết. Nhưng cho dù lại lại mọi hồi ức, cũng tìm không ra lý do gì để xin lỗi Trần Cảnh Tông.

Xem nào, nghĩ nhiều cũng vô dụng, trở về hãy hỏi sau. 

Nhưng đến khi trở lại phòng, bên trong chỉ còn mình Bạch Phong. Phương Việt xác nhận không phải mình nhìn nhầm, trong phòng chỉ còn lại một người: “Cậu thả hắn?”

Bạch Phong vứt dây thừng trong tay qua: “Hắn vừa ngồi đây, đột nhiên biến mất.”

“Đừng nói giỡn.”

Bạch Phong liếc mắt nhìn anh một cái, không nói gì.

Phương Việt đương nhiên biết Bạch Phong không nói giỡn, cậu ta không có loại thiên phú này. Chỉ là lời này quá mức quái đản, một người sống, sao có thể đột nhiên tiêu thất. Cho tới nay anh chỉ thấy có mình Bạch Phong là có năng lực quái dị kia, có thể đó là do bản thân Bạch Phong. 

“Trần Cảnh Tông cũng có dị năng? Giống cậu?”

“Không giống.” Bạch Phong đá đá vách tường, “Hắn tựa hồ đi vào một không gian khác.”

Trần Cảnh Tông đến không gian, liền vội vàng lăn đi dùng nước suối rửa sạch miệng vết thương. Theo từng làn nước chảy qua các miệng vết thương, da thịt lại một lần trở nên tinh tế bóng loáng, vô cùng mịn màng.

Hắn vốc một vốc nước thanh tuyền vào miệng, mệt nhọc và đau đớn nháy mắt biến mất, toàn bộ thân mình đều thoải mái hẳn lên. Nhưng tâm tình Trần Cảnh Tông cũng không chuyển biến tốt đẹp. Hắn cúi đầu nhìn ảnh ngược thanh tú trên mặt nước, không cam lòng nhấp nhấp môi.

Bại trận, nhục nhã.

Từ lúc sống lại cho tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên khắc sâu thể vị đến tận tâm can như cậy. Tên Bạch Phong kia căn bản là kẻ điên, không thể lấy thái độ bình thường để đối phó. Có người bình thường nào lại trực tiếp cầm đao chọc đôi mắt người khác?

Nếu không phải mình thoát được, vậy thì con mắt kia cũng phế rồi. Lại xui xẻo một chút, nếu thân đao trực tiếp bổ vào đại não, chỉ sợ sẽ chết trong tích tắc, lặc đào tẩu cũng không có. 

Cũng bởi vậy, hắn bất đắc dĩ bại lộ sự tồn tại của không gian. Nếu kẻ điên đó nói cho Phương Việt, Phương Việt lại nói cho những người khác…… Hậu quả không dám tưởng tượng. Chắc chắn sẽ có những kẻ tiểu nhân mơ ước đoạt lấy lực lượng trong mơ này. 

Có lẽ thời gian gần đây nên chỉ trốn trong không gian, không thể tùy tiện đi ra ngoài.

Hôm sau, ánh sáng buổi sớm hé ra chiếu qua cửa sổ, chiếu lên nền xi măng xám xịt trên mặt đất. Phương Việt tỉnh lại, phát hiện Bạch Phong đã rời đi, mà Trần Cảnh Tông cuối cùng cũng không xuất hiện.

Manh mối cha mẹ Ngô Giang hoàn toàn bị chặt đứt. Phòng tìm người vẫn ở địa chỉ cũ, không biết Lộ Tiếu có biện pháp gì không.

Ban ngày trên đường phố có rất nhiều người đi đường, Phương Việt vốn đang có điểm lo lắng sẽ bị nhận ra mặt, sau lại phát hiện những tuần tra viên căn bản không nhớ anh. Vào văn phòng, Lộ Tiếu đã sớm chờ, hai người gặp nhau rồi sau lập tức đi đến phòng tìm người. 

Dọc đường đi, không ít người đều nhường đường cho họ, tuần tra viên càng khoa trương hơn là dừng bước hành lễ, đủ để nhìn ra được thân phận của Lộ Tiếu ở đây

Phương Việt còn thấy tuần tra viên từng nói những lời nói thô lỗ với thái độ kiêu ngạo, hiện tại có một đại nhân vật xuất hiện, giống như con mèo nhỏ bị áp chế mà cung cung kính kính, không khỏi cảm thấy hình ảnh tương phản này thật đúng là thú vị.

“Ngày hôm qua nghe nói cậu bị đuổi đi, vốn định đi cứu cậu.” Lộ Tiếu đi ở bên cạnh, “Sau đó cậu trở về bằng cách nào?”

Phương Việt thuận miệng đáp: “Bạch Phong đưa tôi vào.”

“Là người bạn kia của cậu?” Lộ Tiếu có chút tò mò. Vị thiếu niên thoạt nhìn không đơn giản, nhưng làm như thế nào có thể dẫn được người trở về khi đối diện với bao trọng binh, lại không bị người phát hiện? Cửa doanh trại thẩm tra cực kỳ nghiêm khắc, nếu có dị thường, thủ hạ không thể không báo cáo y. 

Phương Việt có lẽ là nhìn ra Lộ Tiếu nghi hoặc, chủ động trả lời: “Cậu ta không phải người bình thường, đương như có siêu năng lực.”

“Chuyện này không buồn cười đâu.” Lộ Tiếu nhíu mày.

“Lừa anh làm gì, nhưng việc này đích xác khó tin.”

Lộ Tiếu hồi tưởng tôus hôm qua Mã Kha mang thuốc đến, có chút bán tín bán nghi. Trong mạt thế này, y tuyệt đối sẽ cho rằng đây chỉ là thuốc kích thích. Nhưng khi cô ta uống thì đôi mắt biến hồng, hơn nữa còn bẻ gãy góc bàn —— thuốc kích thích bình thường không có uy lực lớn như vậy.

Cho nên, nếu vị tiến sĩ nghiên cứu có thể vượt mức quy định một ít —— đánh thức năng lực nhân thể ngang bằng với siêu năng lực thực sự, tựa hồ cũng không phải không có khả năng.

“Người kia có quan hệ gì với Dương tiến sĩ?” Lộ Tiếu thử nói.

“Ai? Không quen biết.”

Vẻ mặt Phương Việt mê mang, lộ tiếu xác nhận anh không nói dối. Hoặc là Bạch Phong có điều dấu diếm, hoặc là người nọ đích xác có quan hệ với tiến sĩ Dương. 

Trong khi nói chuyện, hai người tới phòng tìm người. Cử phòng tìm người luôn rộng mở, bên trong vẫn là tên ria mép kia. 

Nhìn thấy Phương Việt vốn đã bị đuổi ra, ria mép đầu tiên là sửng sốt, miệng tính hét lên chuẩn bị gọi tuần tra viên đến. Nhưng thấy rõ người phía sau, một bụng tức giận vội nuốt trở vào, nở nụ cười đi ra nghênh đón Lộ Tiếu. 

“Ồ, hôm nay trời thật đẹp nha, ngài sao lại tới vậy?”

Lộ Tiếu còn chưa nói lời nào, Phương Việt trước một bước kéo cổ áo ria mép: “Ông nói đi.”

Trong lòng ria mép biết không ổn, hai chân phát run, miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt: “Ai da, ngài đây là làm gì vậy, có chuyện gì từ từ nói.”

“Từ từ nói ư, ông không phải nói không quen biết tôi à?” Phương Việt trừng gã, “Hiện tại nhớ ra rồi sao, hả!?”

“Phương Việt.” Lộ Tiếu không tán đồng nhíu mày.

Phương Việt nghe vậy sách một tiếng, không nhanh không chậm đẩy ria mép ra, thối lui sang một bên.

Ria mép còn không kịp thở, lại nghe vị đại nhân kia không mang theo cảm tình nói một câu: “Thẳng thắn thì khoan hồng, kháng cự thì nghiêm xử.”

Gã đây là chiêu ai chọc ai vậy, sao người như vậy lại đến tìm gã. 

Vô luận là Trần Cảnh Tông hay là Lộ Tiếu, ở trong doanh trại đều có địa vị cao. Bất quá nếu so sánh, mọi người đều cho rằng Trần Cảnh Tông là cấp dưới của Lộ Tiếu nên càng coi trọng người đứng trên. 

Ria mép cũng không thể ngoại lệ. Đây tương đương với phó bộ và bộ trưởng, cho nên gã không có chút nào giãy giụa, vội không ngừng báo cáo toàn bộ chân tướng, lấy thêm lý do là thân bất do kỷ, không dám cãi lời thượng cấp, cường điệu nhuộm đẫm tội trạng của Trần Cảnh Tông, nói hắn ngang ngược, vô lý. 

Trước đó Phương Việt còn hoài nghi, cho đến khi lời khai được chứng thực. Anh không thể không tin, hết thảy đều do quỷ quyệt của người kia. Kẻ có nguyên nhân để làm nhất…… Trừ Trần Cảnh Tông ra, không ai kjacs.

Ria mép càng nói càng chột dạ, đột nhiên nhớ tới một thứ, chạy nhanh lấy ra để vãn hồi hảo cảm.

“Cái này…… Người cậu tìm muốn chuyển nhà, cho nên sáng nay đã đến nơi đăng ký để đăng ký địa chỉ mới.” Gã rút ra từ trong tấm kẹp một tờ giấy lam, “Trước sau không kém nửa giờ. Cậu nhìn xem, nếu đến sớm là có thể gặp đó.”

Phương Việt đoạt lấy tờ giấy, muốn xác nhận lại tin tức, nâng mí mắt: “Ông còn muốn gạt tôi……”

Ria mép như sắp khóc: “Sao có thể a.” Lộ Tuếu ở đây, gã sao còn dám gạt người. Vì để anh tin tưởng, vội vươn hai ngón tay thề, “Nếu tôi lại gạt người, thì, thì nguyền rủa tôi đoạn tử tuyệt tôn, không chết tử tế được!”

Nhưng mà Phương Việt căn bản không nghe lời gac nói, ném tờ giấy liền đi ra ngoài, Lộ Tiếu cũng rời đi. Ria mép khó khăn tiễn đi hai tôn đại thần, lại không nhận  trừng phạt gì, vừa định mừng thầm một phen, lại nghe Lộ Tiếu ném một câu: “Ông bị cách chức. Thu xọn một chút, buổi chiều sẽ có người tới thế ông.”

Mặt ria mép kịch biến, đứng cũng không vững, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất —— mẹ ơi, công việc tốt vậy cứ thế mà mất. Chẳng lẽ về sau phải giống những người khác đi ra bên ngoài tìm vật tư?

Từ nghèo thành giàu thì khó, từ giàu về nghèo lại dễ. Hạ sai một nước cờ liền chịu loại đãi ngộ này? Trời biết gã vì được làm công việc này mà được tặng bao nhiêu đồ, dâng hiến bao nhiêu nụ cười của mình, thế nhưng tất cả đều ngâm nước nóng?

Sau khi hai người tời phòng tìm người thì đường ai nấy đi. Phương Việt đi tìm cha mẹ Ngô Giang, Lộ Tiếu thì trở về văn phòng, y còn rất nhiều công việc.

Đối với chuyện đôi vợ chồng kia k ở lều, mà là ở căn phòng được thuê. Trang hoàng tương tự phòng Phương Việt, chỉ là cách nhau khá xa.

Phương Việt đứng ở ngoài cửa, bỗng nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, giơ lên tay lại chậm chạp không dám gõ cửa. Anh bắt đầu nghĩ xem mình nên nói gì, rốt cuộc cổ đủ dũng khí, dùng sức giơ tay —— nhẹ nhàng gõ hai tiếng.

Trái tym anh bang bang thẳng nhảy, đợi trong chốc lát, nhưng không ai mở cửa.

“Cốc  cốc.” Lần này gõ lớn một chút. 

Không ai đáp lại.

“Cốc cốc!”

Phương Việt lại gõ vài tiếng, vẫn không ai mở cửa, lại đưa tới hàng xóm cách vách mở cửa mắng: “Gõ cái rắm a! Bọn họ sớm đã ra ngoài, chờ buổi tối mới về!”

Phương Việt sửng sốt: “Bọn họ đi đâu?”

“Quỷ biết.” Hàng xóm tức giận mắng một câu, căm giận đóng sầm cửa. 

“……”

Phương Việt trực tiếp ở ngoài cửa ngồi xuống, chuẩn bị chờ bọn hoi trở về.

Trpng doanh trại an toàn. 

Mí mắt Lý Khiên bị ánh sáng đâm vào sinh đau. Gã giật giật tròng mắt, hơi hơi mở nửa đôi mắt, đập vào là một mảng hôi ám. Eo gã đau, dưới thân là do bị người đá, vuốt cái ót ngồi dậy, có phần phản ứng không kịp.

Bên ngoài? Gã thế nào lại ngủ ở chỗ này?

Ngây người một hồi lâu, ký ức đêm qua dần hiện ra. Lý Khiêm chỉ nhớ rõ mình bị Phương Việt đánh lén, một cú đã liền ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Nhưng nhìn quanh bốn phía, lại không có một bóng người, chỉ còn một mặt tường đá xanh rêu lạnh như băng, cùng với mắt to đối mắt nhỏ.

“Cảnh Tông!” Trong lòng Lý Khiêm nhảy dựng, dồn dập đứng lên, lại không cẩn thận khẽ động vào miệng vết thương, không khỏi phát ra tiếng rên rỉ, “Tê ——”

Cảnh Tông không thể để gã ở nơi. Nếu hiện tại không ở, khẳng định là bị Phương Việt trói đi rồi. Đáng giận, thật là uất ức! Gã thế nào lại hôn mê lâu như vậy. Cảnh Tông bị người nọ mang đi hiện tại không chừng tội nghiệp bao nhiêu, gã phải nhanh chạy đến cứu người.

Lý Khiêm rời khỏi góc, xuyên qua đường phố, lui đến nơi nhiều người qua lại. Đột nhiên, gã ngừng bước chân, ý thức được một chuyện nghiêm trọng.

Tuy rằng mình sốt ruột cứu người, nhưng căn bản không biết Phương Việt ở chỗ nào, cũng không biết Trần Cảnh Tông bị mang đi nơi đâu.

Lý Khiêm ngây ngốc mà đứng lặng giữa dòng người, tiếp theo xoay người quay lại. Gã buồn đầu đi về phía trước, va chạm không ít người cũng không biết, cứ thế đưa tới một trận mắng.

Tuy rằng không nghĩ tới phải đi nhờ người đàn ông kia, nhưng chuyện hiện giờ cũng không thể chần chừ. Trần Cảnh Tông phúc họa không biết, trước mắt chỉ có bỏ qua mặt mũi, đi cầu người nọ hỗ trợ.

Lý Khiêm vào văn phòng, đè nén tâm tình nôn nóng nhẹ gõ cửa. Nhưng lại không nghe thây tiếng đáp lại. 

Chẳng lẽ không ở?

Lý Khiêm do dự một chút, thử vặn cửa. Ngoài dự đoán chính là, then cửa lại bị gac vặn mở, cửa nhẹ nhàng hé ra, bày biện ra trong nhà đơn giản không quá trang hoàng.

Ngay cả phòng làm việc cũng không khoá, tâm phòng bị biến đâu rồi?

Lý Khiêm chửi thầm đi vào. Lần trước tới nơi này là mấy ngày trước, bài trí cũng không quá thay đổi.

Văn phòng Lộ Tiếu bản không có trang sức, chỉ có một đài mộc chiếc bàn công tác. Phía trước bàn là hai cái sô pha đứng đối, giữa là một bàn trà thấp bé. 

Hết thảy như thường, duy nhất bất đồng là trên bàn công tác có một hộp vuông màu bạc. Lý Khiêm lập tức bị thứ đồ kia hấp dẫn lực chú ý, đi qua mở ra vừa thấy, lại phát hiện bên trong là hai bình thủy tinh, trong bình là chất lỏng màu xanh. 

Đây là gì? Bình Canxi?

Lý Khiêm vì thấy rõ ràng, cầm lấy một lọ cẩn thận xem. Bình ở dưới ánh mặt trời rực rỡ lung linh, lòng bàn tay chiếu ra ánh sáng lam nhàn nhạt. 

“Anh đang làm cái gì.”

Lý Khiêm cả kinh, theo bản năng cất bình lam vào cổ tay áo, xoay người nhìn lại, lại là Lộ Tiếu. Gã cố ý ngăn tầm nhìn vào hộp, tay trái trộm đưa ra khép lại, cố gắng trấn định: “Anh tiến vào sao lại không có âm thanh như thế?”

Lộ Tiếu nhíu nhíu mày: “Tôi không nói là không được tuỳ tiện vào phòng sao.”

Lý Khiêm thấy khuôn mặt đó của y thì bực bội dâng lên, nhưng đang có ý cầu cứu trong người, đành phải phóng thấp tư thái: “Ngại quá, tôi cũng vừa mới tới, là muốn chờ anh trở về.”

Lộ Tiếu đi vào: “Tìm tôi có chuyện gì.”

Lý Khiêm nhân cơ hội rời xa hộp: “Cảnh Tông bị tên tiểu tử Phương Việt trói lại, tôi phải đi cứu cậu ấy, cần anh hỗ trợ.”

Hoàn chương 36

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi