NGHE NÓI KIẾP TRƯỚC TÔI LÀ TRA CÔNG

Sắc trời trở tối, bắt đầu vào đêm. Chút ít ánh sáng cuối cùng bị hoàng hôn nhiễm hồng, một sắc sơn đỏ chói loá. 

Phương Việt lúc đầu lên tinh thần rất cao, thời thời khắc khắc cảnh giác chung quanh. Thế nhưng thời gian trôi qua chậm chạp như thế, mí mắt không nhịn được bắt đầu đánh nhau, đầu rũ như sắp đổ xuống. Trong lúc buồn ngủ, mơ hồ nghe thấy có người gọi anh.

“Ai, tỉnh tỉnh. Thằng nhóc này?”

Ai a.

“Phương Việt?” Người nọ bắt đầu đẩy bả vai anh, “Đừng ngủ chỗ này, sẽ cảm lạnh.”

Thần trí Phương Việt rốt cuộc thanh minh một chút, trợn mắt, hoảng hốt cảm thấy trước mắt người có chút quen mặt, mày nhảy dựng, kích động bắt lấy tay người nọ: “Ngô Giang?”

Người nọ ngẩn người, liếc sang nhìn người phụ nữ bên cạnh, khuôn mặt khó hiểu. 

Phương Việt lúc này mới hoàn toàn thấy rõ người trước mặt, cả người trầm xuống. Anh nhận sai…… Người này tuy rằng khá giống Ngô Giang, nhưng rõ ràng già hơn rất nhiều. Huống chi, Ngô Giang đã vì anh mà chết dưới ray zombie, sao có thể tái sinh ở chỗ này.

Xem ra, bọn họ hẳn chính là cha mẹ Ngô Giang.

Phương Việt nói lý do đến đây, đội vợ chồng nọ vội kéo anh vào nhà. 

Vừa vào cửa, Phương Việt liền bị khung ảnh trên tường hấp dẫn lực chú ý. Đó là một bức ảnh gia đình, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ nhìn vào màn ảnh mỉm cười. Khi đó Ngô Giang còn rất nhỏ, thoạt nhìn chỉ vài tuổi, vui vẻ nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng, một trái một phải nắm tay cha mẹ.

Người phụ nữ tựa hồ chú ý tới tầm mắt anh, cầm lấy ảnh gia đình, lộ ra nụ cười chua xót: “Lúc ấy đi quá gấp, chỉ vội vàng cầm lấy một bức.” Bà đưa cho Phương Việt, “Cháu muốn xem không?”

Phương Việt bị nụ cười trên bức ảnh đâm vào ngực sinh đau, anh cứng đờ mà nhận ảnh, chỉ liếc mắt một cái, liền đặt trở về.

“Cháu nói gửi cho chúng ta tin tức thằng bé.” Người đàn ông có ngữ quan tương tự Ngô Giang hỏi, “Là tin tốt…… hay là tin xấu?”

Phương Việt há mồm, lại không thể phát ra một âm tiết nào. Những gì mà anh nghĩ cả ngày hôm qua lúc này đều bị ném vào thùng rác, vô luận như thế nào cũng không nhớ lại được gì. Đối mặt với đôi vợ chồng tha thiết chờ đợi con trai trở về, việc nói dối trở nên gian nan.

Có lẽ là nhìn ra ánh mắt Phương Việt lập loè, người phụ nữ mẫn cảm nhận thấy một tia bất thường: “Là…… Tin tức xấu?”

“Không đúng, không phải!” Phương Việt vội phủ định. Dù sao anh cũng không phải là tới thông báo thông tin khién người thương tâm, “Ngô Giang cậu ấy không sao, chỉ là trên đường gặp được một cô gái, nói muốn giúp cô về nhà trước, cho nên sẽ về trễ một chút.”

“Cháu không hảo tâm như vậy, cho nên đi trước, thuận tiện tới báo tiếng bình an.” Miệng Phương Việt lúc này không khác gì súng máy, căn bản không cho hai vợ chồng xen mồm, “Cho nên hai người an tâm, sống thật tốt, chờ cậu ấy tới tìm hai người.”

Dứt lời, Phương Việt dời tầm mắt qua một bên, căn bản không dám nhìn hai người, sợ bị nhìn ra sơ hở. Nhưng thật lâu, cũng không nghe bọn họ mở miệng, trong lòng nôn nóng. Quay đầu, lại thấy người đàn ông rũ mi trầm tư, người phụ nữ che miệng, nước mắt rơi như mưa. 

Phương Việt có chút luống cuống: “Cô khóc cái gì, Ngô Giang thật không sao mà!” Nói xong câu này, trái tym anh như bị một chiếc búa đập mạnh vào. 

“Không phải…… cô……” Người phụ nữ cầm tay Phương Việt, “Nhiều ngày như vậy, cô rất nhớ nó……” Câu đuôi bị tiếng nghẹn ngào bao phủ, bà đã khóc không thành tiếng.

Người đàn ông nhẹ nhàng ôm bả vai vợ, không cho người khác thấy khuôn mặt của bà, quay lại nói với Phương Việt: “Xin lỗi, bà ấy có chút mệt…… Cám ơn cháu đã nói cho chúng ta biết.”

Phương Việt sửng sốt: “Không,” anh gục đầu xuống, trong lòng  hụt hẫng, “Không có gì.” Anh hiểu những gì mình nói đều là nói dối, Ngô Giang không thể về tìm bọn họ nữa. Nhưng, so với việc đối mặt hiện thực tàn khốc mà phải chịu tra tấn, chi bằng sống ở trong căn cứ, vĩnh viễn ôm hy vọng này còn tốt hơn. 

Lúc trở về bước chân thật nặng, đêm nay ngay cả ánh trăng cũng không có, tối tăm như tảng đá đè nặng vào tâm. 

Rõ ràng đạt thành mục đích, nhưng Phương Việt không biết vì sao không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng. Chờ cho đến khi đẩy cửa phòng ra, anh phát hiện ra tâm tình của mình trở nên càng không tốt.

Trong phòng là một vị khách không mời mà đến, Lý Khiêm ngồi ở đầu giường, thần sắc âm lãnh. Thấy có người vào cửa, lập tức đứng lên, có chút kích động: “Phương Việt! Cảnh Tông ở đâu!?”

Phương Việt lúc này mới chú ý tới khoá cửa hỏng rồi, trách không được người này có thể vào. Anh thở dài: “Trần Cảnh Tông không ở đây.”

“Không thể, nhất định là mày bắt cóc cậu ấy rồi!”

“…… Tao không làm gì hết.” Tâm tình lúc này của Phương Việt  thực không tốt, ngay cả lực tức giận cũng không có, anh cố mở miệng giải thích, “Tao thừa nhận, đúng là tao đã dẫn cậu ta về đây. Nhưng mà  sau đó chính cậu ta chạy thoát.”

“Tao còn lâu mới tin loại người kể chuyện ma quỷ gạt người.” Lý Khiêm nghiến răng nghiến lợi, “Tao cảnh cáo mày, mau giao Trần Cảnh Tông ra đây, nếu không tao không cam đoan mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Vì chờ tên này trở về, gã ở chỗ này hao phí gần một ngày, sức kiên nhẫn sớm đã mết hết. Trước nói cho Lộ Tiếu biết, người nọ lại căn bản không tin gã, nói cái gì Phương Việt không thể làm ra chuyện này, năn nỉ ỉ ôi mới giúp mình tra ra địa chỉ. Tuy rằng bị nhắc nhở là Phương Việt có việc ra ngoài, nhưng gã chẳng thể nghĩ tới sẽ chờ lâu như vậy. Vốn tưởng rằng đột nhiên tới chơi là xuất kỳ bất ý, có thể vừa lúc hặp được, ai ngờ trong nhà ngay cả một sợi lông cũng không có. 

Tên này vừa tới doanh trại, theo lý thuyết không biết nhiều chỗ có thể giấu người. Nếu có thể thần không biết quỷ không hay trói Cảnh Tông đi, như vậy chỉ có một khả năng —— đưa Cảnh Tông ra ngoài doanh trại, thậm chí trực tiếp hủy thi diệt tích!

Ngay khi loại ý tưởng đó xuất hiện, liền không chịu khống chế sinh ra vô hạn sợ hãi cùng phẫn nộ. Lý Khiêm nghĩ, nếu Phương Việt dám chạm vào một sợi lông tơ của Cảnh Tông, gã chẳng sợ tan xương nát thịt cũng muốn kéo tên điên này xuống địa ngục cùng. 

“Nói đi, mày đưa Cảnh Tông đi đâu rồi!” Lý Khiêm tiến lên một bước, hai mắt trừng to.

Phương Việt bị dây dưa như vậy, có chút không kiên nhẫn, âm không tự giác phóng đại: “Tao cũng muốn hỏi cậu ta đi đâu! Đang ở trước mắt lại đột nhiên biến mất, may không biết cậu ta có loại năng lực này hay sao?”

“Nói hươu nói vượn!” Lý Khiêm không hiểu, chỉ cảm thấy đối phương đang lừa mình, lửa giận càng sâu, “Em ấy là người thường, nào có năng lực gì. Lời nói dối cũng phải chân thật chút chứ!”

Phương Việt nhìn phản ứng của gã, không khỏi nhíu mày. Xem ra tên này cái gì cũng không biết. Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Trần Cảnh Tông tựa hồ cũng không quá tin tưởng Lý Khiêm, ngay cả năng lực đều dấu diếm. Mệt cái tên điên này vẫn ngốc ngốc ngơ ngơ tin tưởng hắn. 

Nhớ rõ lúc trước anh mới cùng Trần Cảnh Tông kết giao, Lý Khiêm không khác gì một quả bóng đèn lớn lúc ẩn lúc hiện chọc người điên tiết. Nhưng Trần Cảnh Tông e ngại với đối phương là thanh mai trúc mã, không trực tiếp mở miệng cự tuyệt, kết quả chỉ có anh là giận đen mặt. Hiện giờ đã chia tay Trần Cảnh Tông, Lý Khiêm vẫn dập chân tại chỗ, không khỏi làm người cảm thấy vừa đáng thương lại vừa đáng cười.

Phương Việt nghĩ, nếu Trần Cảnh Tông xác thật không để lộ ra năng lực này, vậy thốt ra từ miệng anh lại càng khó tin. Trên thực tế, nếu không phải biết Bạch Phong  không bao giờ gạt người, lại chính mắt thấy qua dị năng, anh cũng sẽ không tin những lời nói này. 

Nhưng mắt thấy là thật, cũng thật khó để giải thích, đành phải nói: “Tao không lừa mày. Mày đừng lãng phí thời gian với tao nữa, không bằng mau đi tìm manh mối của cậu ta đi.”

Lý Khiêm sửng sốt. Lòng gã luôn cho rằng Trần Cảnh Tông ở chỗ Phương Việt, cho nên đầu nóng lên vọt tới đây, nhưng không ngờ lại phải trở về. Nhưng mà, nói không chừng chỉ là anh ta này dương đông kích tây, đầu tiên là đuổi mình đi, tiếp theo đổi chỗ trốn, không chừng là Cảnh Tông vẫn ở đâu đó quanh đây. 

“Mày cho rằng tao sẽ tin mày sao. Mày nếu không đưa em ấy……”

Đang tranh chấp, cửa phòng lảo đảo lắc lư mở ra. Lộ Tiếu đứng ở phía sau cửa, giơ tay đang muốn gõ cửa, lại không nghĩ rằng cửa phòng đang hờ khép, nhẹ nhàng chạm vào liền đẩy ra.

Hai người trong phòng đều sửng sốt. Lý Khiêm thấy Lộ Tiếu xuất hiện, vội nói: “Tới đúng lúc, tôi rốt cuộc chịu tên điên này. Nó không chịu thừa nhận, còn nói cái gì mà Cảnh Tông tự biến mất, sao có thể!”

Hoàn chương 37

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi