NGHE NÓI ỐC SÊN ĐẺ ĐƯỢC TRĂM TRỨNG


Tinh tỉnh lại, cơn sốt đã lui nhưng đầu óc vẫn còn mơ hồ như đám kẹo dẻo nhét trong túi quần vậy.

Dính dính và nhão nhoét lại với nhau.
Hùng Âm vẫn theo thói quen dậy sớm mỗi ngày tập thể lực, nên tất nhiên cậu không thể thấy anh ta nằm cạnh mình vào lúc chín giờ sáng như này được.

Thanh niên cầm điện thoại bấm bấm, tự mình xác định thời gian bản thân đã sốt rồi gửi tin nhắn cho Hùng Âm.
Nặng nề thả chiếc tạ xuống mặt đất, Hùng Âm nhìn màn hình điện thoại sáng lên cùng thông báo tin nhắn, cũng tiến lại xem.

Anh cũng ngạc nhiên khi thấy người tỉnh lại sớm như vậy.
Cháo hoa trong bếp vẫn còn, đun sôi cho thịt cùng hành vào là có thể mang lên.
“Có thể làm món khác không?” Tinh ghét bỏ nhìn bát cháo hoa to đùng.
“Cậu nhai được cơm sao?”
“Không thể.”
“Vậy thì ăn cháo.”
Miệng thì hờn dỗi nhưng vẫn xơi gần hết bát cháo, số còn lại Hùng Âm dốc bát, một nuốt xơi trọn như húp nước rồi mang bát xuống nhà.

Lúc anh ta trở lại, trên tay là thuốc cùng nước.
Với tiến độ ngủ, ăn rồi uống thuốc, không tới hai ngày thanh niên đã khoẻ như vâm đứng ở ban công nhìn chiếc xe đang chậm rãi tiến vào sân nhà.

Hôm nay có đồng nghiệp của Hùng Âm ghé chơi.
Hùng Âm tối qua đã hỏi ý cậu, Tinh biểu thị, nhà của anh, anh hỏi tôi làm gì.

Dù sao cậu ở trong phòng một ngày cũng không chết được.
Nhìn đội trưởng cùng mấy anh em nhìn ngắm quanh nhà, Hùng Âm đặt khay đựng đồ uống xuống mặt bàn.

“Cứ tự nhiên.”
“Nhà anh Âm giàu thật đấy.” Một đồng chí nhỏ tuổi cầm lên bức tượng đá thạch anh tạc hình chim ưng trên kệ.

“Chả bù cho em.”
“Người trẻ tuổi mấy cậu không biết chi tiêu hợp lý mới than nghèo.” Đội trưởng ngồi xuống ghế, đáp lại.

“Một nhiệm vụ, bên chủ cũng trả đâu có ít.”
“Đội trưởng có chị nhà rồi, sao hiểu được mấy người bạn gái muốn gì đâu?” Một người khác không cam lòng đáp lại.


Vừa nói vừa rưng rưng.

“Chút đồng lương đó, bọn em còn chưa mua nhà, mua xe, rồi tiền hỏi cưới, sính lễ.

Huhu…”.

||||| Truyện đề cử: Chớ Gần Công Tử |||||
“Tích cóp là được.” Có người cười khà khà ngồi xuống ghế cạnh đội trưởng.

“Cùng lắm ba mươi rồi lấy vợ.”
Hùng Âm cũng tham gia cuộc trò chuyện.

“Đồ mừng tân gia thôi.

Chứ tôi lấy đâu ra tiền mua mấy món trang trí đó.”
“Đồ này cũng là đồ tân gia sao?”
Trong tay cậu là một mô hình nhân vật gì đó Hùng Âm không biết tên.

Nhưng mà Tinh mang sang, cậu ta rất thích thứ đó.
“Của người trong nhà.

Đừng chạm vào đó, cậu ấy thấy sẽ tức giận đấy.”
Hùng Âm từng chạm vào một lần, kết quả cánh tay bé nhỏ của mô hình theo đó rụng xuống.

Anh sợ đám nam nhân thô kệch như mình lỡ một gạt là đổ vỡ hết mất.
“Mô hình này em đang định mua nhưng mà hết phiên bản này rồi.” Một người thấy vậy hào hứng đứng dậy.

“Giá trên thị trường không dưới tiền chục triệu đâu.

Của ai vậy anh Hùng?”
“Của chồng tôi.” Hùng Âm đáp lại.
Lúc này mọi người mới nhớ, đúng là Hùng Âm đã kết hôn rồi.

Còn là kết hôn với một người đàn ông.
Người này tò mò hỏi.

“Vậy anh nhà đâu? Sao không thấy?”
Hùng Âm cũng biết Tinh không muốn gặp người lạ để họ hỏi về thân phận nên lựa lý do.

“Cậu ấy vừa ốm dậy, vẫn còn ở trên phòng nghỉ ngơi.”
Mọi người đều không biết lý do tại sao bọn họ cưới, thấy Hùng Âm không nói thêm thì cũng bỏ qua.

Cùng nhau náo loạn ở phòng khách.
Mấy người bọn họ đều làm chung một công việc, nên quan trọng là hiểu ý và cởi mở.

Đám đàn ông người nào người nấy cao không dưới mét bảy ngồi đánh bài, còn có chơi đổ xúc xắc trong phòng khách.

Người nào thua phải vào bếp làm đồ ăn trưa.

Chẳng mấy chốc một bàn đồ ăn đã chuẩn bị xong.

Hùng Âm gắp mấy miếng bỏ vào bát đĩa, mang lên cho Tinh.
Nghe thấy tiếng cửa mở, âm thanh cười đùa ở nhà dưới cũng khiến Tinh quay đầu lại.

Thấy là Hùng Âm thì quay đầu lại chơi game tiếp.
“Ăn xong đã rồi chơi.” Hùng Âm đặt khay lên đầu giường, nhìn chăn bị đạp rơi ở dưới đất thì nhấc lên đặt về chỗ cũ.
“Mấy người bạn của anh tới rồi hả?” Tinh hỏi vu vơ.

“Ừ.

Nếu cậu muốn thì xuống nhà chơi chung cũng được.”
“Không cần.” Tinh lắc đầu ngay.

“Đi xuống đi, tôi tự lo được.”
Phải đến tận gần tối, đám người mới nối đuôi nhau về.

Lúc Tinh xuống dưới nhà, Hùng Âm đang thu dọn đám đồ trên sàn cùng bếp trong nhà.

Mùi rượu nồng nặc trong phòng khách.

Để ý thì chỗ cửa có mấy chai thuỷ tinh không nhãn cùng với một chai ghi chữ vodka chưa vứt.
“Anh say à?” Tinh đứng sau lưng hỏi Hùng Âm.
Hùng Âm không đáp lại ngay, anh xả nước vào bồn rửa bát để dọn đám rác trong bồn.

Đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tinh.

“Không, tôi không có.”
Nhất định là say rồi.

Tinh khẳng định.

Phản ứng mạng lag ping 99 thế này còn kêu không say.
Tuy vậy anh vẫn thu dọn hết mọi thứ rồi mới chịu ngồi nghỉ ở ghế, mặt nghệt ra đỏ hừng hực.

Cái đầu húi cua khiến cho ánh mắt của người đàn ông thêm phần nghiêm túc.

Cứ như con thú đang ngủ đông vậy.
Tinh vào phòng bếp, cậu nhớ lúc mình say, mẹ Tinh cũng hay pha nước giải rượu cho mình.

Nhưng mà cậu không biết pha.

Cầm quả chanh cùng nước ấm đã đui sôi, Tinh mở điện thoại tìm công thức và cách làm.
Nửa tiếng sau, Hùng Âm nghe tiếng động trong bếp lạch cạch mới tiến vào.

Trên mặt bàn bếp là chanh cắt đủ các loại hình thù, còn có ba bốn cốc nước đầy vơi trong bể rửa.

Con dao nằm cạnh bể rửa, giữa những miếng chanh.

Mà thủ phạm gây ra những thứ này đang ngồi trên ghế m.út tay.


Dao cắt vào tay rồi.
Thấy người tiến vào, Tinh chột dạ nhìn sang.

Căn bếp Hùng Âm dọn sạch sẽ cuối cùng lại bị bày bừa ra lần nữa.
“Tôi định pha nước chanh giải rượu cho anh.” Thanh niên bào chữa.

“Nhưng mà… khó pha quá.”
Hùng Âm tiến đến cạnh mặt bàn bếp, bàn tay vung lên đã trả lại sự gọn gàng ban đầu.

Còn có mang băng cá nhân ra dán lên vết thương bị dao cắt, pha một cốc chanh mật ong đặt lên mặt bàn cho Tinh.
Người đàn ông lầm lầm lì lì nhìn thanh niên trước mặt như nói, cậu mau uống đi.

Tinh bị nhìn đến túng quẫn, cầm lên ly nước mà nhấp một ngụm.
Nước chanh âm ấm mang theo vị ngọt của mật khiến cổ họng dễ chịu hơn hẳn.

Tinh cầm cốc nước trong tay, đưa lên cho Hùng Âm.

“Uống đi, giải rượu.”
Hùng Âm nhìn ly nước, nhận lấy, lại xoay xoay miệng ly, chọn đúng chỗ Tinh vừa ngậm môi mà uống.

Nhận ra điều này, mặt thanh niên đỏ bừng ngượng ngùng.
Uống xong thì hơi rượu cũng đỡ đi một phần.

Hùng Âm nắm tay Tinh mà kéo.

Cũng sợ làm bị thương nên chỉ kéo nhẹ lên tầng, chờ người nằm xuống thì nằm bên cạnh, kéo người lại gần mình, một tay làm gối, một tay xoa xoa lưng Tinh.
Thanh niên đều ngượng đến chín mặt rồi, nhưng cảm giác có người xoa lưng khiến cậu nhớ tới mấy tối trước.

Chẳng khó để khẳng định Hùng Âm mấy tối trước đã chăm sóc cho mình.
“Cám ơn.” Tinh thấp giọng thốt ra.

Cũng không biết là Hùng Âm có nghe thấy không nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi