NGHE NÓI ỐC SÊN ĐẺ ĐƯỢC TRĂM TRỨNG


Trong trí nhớ của Tinh, cậu từng nghĩ đám cưới của mình sẽ thật hoành tráng, với quan viên hai họ vui vẻ nói những lời chúc tụng, ánh đèn lấp lánh chiếu vào chủ nhân của bữa tiệc và hơn cả, là cô dâu với bộ cánh trắng tinh bước trên tấm thảm đỏ trải dài từ cửa lên bục.
“Đừng lơ đễnh chứ.” Hùng Âm cầm lấy hộp nhẫn từ trên chiếc gối mà đôi trẻ nhỏ mang tới.
Bên dưới cũng có quan viên hai họ, cha mẹ của cậu đều rưng rưng nhìn con trai bọn họ đứng trên bục cao.

Bên cạnh là Hùng Âm.

Tinh nhìn chiếc nhẫn vàng đeo vào ngón tay bản thân, nó bóng lên dưới ánh đèn trong căn phòng tối.
“Mời chú rể đeo nhẫn lên tay người thương.” Người chủ trì bữa tiệc lặp lại lần nữa.
Chiếc nhẫn còn lại trong hộp nhẫn lặng yên ở đó, cùng kiểu dáng với chiếc trên tay Tinh.

Đôi mắt mong chờ của người đàn ông đối diện với bản thân.

Hàng trăm con mắt trông chờ cậu đeo lên tay Hùng Âm như cách anh ta vừa làm.
“Không.” Tinh kêu lên.

“Tôi không muốn.”
“Không!”
Hùng Âm giật mình giữ chặt tay Tinh lại.

Có lẽ là thanh niên vừa gặp ác mộng, toàn thân còn đổ mồ hôi.

Hai mắt hoảng sợ nhìn trần nhà.
“Sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?” Hùng Âm không đỡ người ngồi dậy, anh vuốt tóc thanh niên ngược lên để lộ ra cái trán.


Mấy sợi tóc loà xoà dính bết cũng không còn cơ hội che mắt Tinh nữa.
“Tôi không muốn kết hôn.” Tinh kêu ầm lên.
“Sao tự dưng lại kết hôn?” Hùng Âm hỏi.

“Tôi với cậu kết hôn rồi mà?”
Lúc này Tinh mới nhìn xung quanh, không phải căn phòng cậu thường nằm.

Mà thời điểm cũng chẳng phải lúc bọn họ chưa kết hôn.
Hùng Âm rời khỏi giường, rót cho thanh niên một cốc nước.

Còn không quên buông lời trêu chọc.

“Cậu bị chứng lo âu trước hôn nhân có phải quá muộn rồi không? Giờ chúng ta đã đi tuần trăng mật rồi đấy.”
Tiếng sóng đánh rì rào bên ngoài cửa ban công như chứng minh sự thật mà Hùng Âm vừa nói.
Tinh uống xong cốc nước thì tỉnh táo hơn nhiều.

Bọn họ đã kết hôn rồi, hiện giờ còn đang đi trăng mật nữa.

Này cũng là lý do vì sao Hùng Âm lại nằm chung giường với cậu.
Cơn ác mộng chỉ như hồi đệm nhỏ cho một đêm mệt mỏi.

Sáng hôm sau, Tinh bị tiếng ồn đánh tỉnh.

Cậu nhập nhèm mở mắt ra, thấy Hùng Âm c0i trần thân trên nhảy lên xuống trong căn phòng.
“Mới sáng sớm ngày ra, anh nổi điên cái gì thế?” Tinh tức giận cầm gối ném vào Hùng Âm.
“Khách sạn này không có phòng thể hình, nên tôi đành tập trong phòng.” Hùng Âm nhẹ nhàng bắt lấy, cầm cái gối để vào ghế, cũng cầm áo mặc vào.
Chiếc áo thun thấm hút mồ hôi ngay, dính sát vào cơ thể.

Từng thớ cơ ngực, bụng, vai nổi lên đầy nam tính.
Mà nổi bật nhất là khúc thịt giữa h4i chân.

Chẳng biết có phải do việc tập luyện khiến anh ta hưng phấn hay không mà hưng hực khí thế.
Cảm nhận được ánh mắt của Tinh, Hùng Âm vươn tay che đi.

“Cậu nhìn cái gì đấy?”
“Anh che làm cái ** gì?” Tinh thẹn quá hét lên.

“Tôi nhìn gì chỗ đó mà anh che? Như thế là có ý gì?”
Càng nói, Tinh càng cảm thấy sai sai, mặt đỏ như cà chua.

Hùng Âm cười cười, thành công chọc thanh niên thẹn quá quay đầu trùm chăn mà giả ngủ.
Chút hoạt động buổi sáng cũng gián đoạn, Hùng Âm kiếm cho mình một bộ đồ, dự định tắm buổi sáng.


“Mau dậy đi.

Nay chúng ta còn ra ngoài đấy.”
Tuần trăng mật là ý của mẹ Hùng, để cho đôi chồng chồng mới dắt nhau đi chơi.

Hướng dẫn viên du lịch riêng cũng đã đứng đợi bọn họ ở sảnh khách sạn.

Lúc Tinh thấy anh ta thì trề môi, béo như con lợn thế kia, có đi cùng bọn họ được không?
Nhưng nơi họ đi tham quan cũng không cần phải đi bộ.

Dù sao Tinh cũng đang mang thai, ai dám để cậu mệt nhọc cơ chứ.
Xe điện di chuyển chầm chậm qua các khu trên bản đồ di tích, hướng dẫn viên cũng thao thao bất tuyệt giới thiệu tới bọn họ mấy điểm nổi bật.

Hùng Âm đối với mấy vũ khí trưng bày rất hứng thú, còn bày tỏ chạy xuống xe nhìn một lát.
Chút hoạt động nhỏ như chạy xuống xe nhìn, sờ rồi chạy lại xe cũng không khiến anh ta thở d0c.

Mà Tinh thì nhàm chán đến độ ngáp ngắn ngáp dài.

Cậu nhìn thời tiết bên ngoài đang toả ra mấy tia nắng đầu tiên trong năm mới, nhưng khí lạnh vẫn còn, thành ra nắng cũng chẳng giúp ích được là bao.
Chiếc áo phao dáng dài giúp cậu che được phần bụng đã nhô lên.

Dù sao thai cũng đã được năm tháng, nếu không có áo, thì ai cũng sẽ nghĩ cậu còn trẻ mà đã có bụng bia.

Tinh hai tay ôm bụng, đột nhiên bụng lục bục mấy tiếng.

Tuy rằng hơi kì lạ, nhưng lúc Hùng Âm chạy về, thanh niên bày tỏ.
“Tôi đói rồi.”
Hùng Âm nhướn mày, bọn họ mới ăn sáng một tiếng trước, sao giờ đã đói? Nhưng nghĩ thì nghĩ, anh cũng không nói ra, chỉ đành nhờ hướng dẫn viên đưa họ tới một chỗ nào đó dừng chân mua nước cùng đồ ăn nhẹ.
Hai người đàn ông đi tham quan, tất nhiên cũng sẽ không có túi xách hay gì cả.


Hùng Âm cầm túi bóng cùng đám đồ ăn vặt mới mua, để lên xe điện rồi tiếp tục chuyến đi.

Tinh vừa nhìn cảnh vật vừa nhấm nháp chiếc bánh mì trong tay.
Thấy thanh niên ăn đến phồng má, Hùng Âm cũng muốn thử.

Anh nắm tay Tinh giữ lại, cúi đầu cắn một miếng.

Bánh mì không quá ngon, lại còn nhiều mùi bơ nhưng tổng thể thì vẫn nuốt được.
“Sao anh ăn của tôi?” Tinh tức giận hét lên.
“Cắn nhờ một miếng thôi.” Hùng Âm vừa nhai vừa đáp.

“Tiền tôi mua, chẳng lẽ tôi không được ăn?”
“A, tên khốn này…” Tinh nắm cái bánh mì tức giận.
Sau đó chiếc bánh mì dù nằm dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt vẫn bị người đàn ông cắn trộm thêm hai, ba miếng nữa.

Đám đồ ăn vặt trong túi thì bị lãng quên vứt một góc.
Bên cạnh mấy di tích lịch sử trong thành phố này, còn có khu chợ đêm nổi tiếng.

Trước lúc bọn họ lên phòng, hướng dẫn viên còn hảo tâm nhắc nhở.
“Nếu như thấy mấy đứa nhóc chào mời mua đồ lưu niệm thì đừng mua hay cho tiền.

Còn có đồ đạc quý giá thì nên để ở khách sạn, đừng mang đi chợ kẻo bị móc đấy.”
“Cám ơn anh nhiều.” Hùng Âm gật đầu cám ơn, còn gửi cho hướng dẫn viên một ít tiền tip..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi