NGHE NÓI ÔNG XÃ THÍCH EM



Edit + Beta: Toả Toả
Trong phòng học yên tĩnh, Tưởng Du ôm má, lơ đãng nhìn tờ giấy kiểm tra trước mặt.

Ngòi bút chạm chạm vào tờ giấy kiểm tra rồi chuyển sang chỗ khác.

Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, thu hút sự chú ý của anh.

Lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong đầu dần dần xuất hiện vẻ mặt của Nguyên Xuyên.

Giữa trưa Nguyên Xuyên đã trốn học.

Đây là lần đầu tiên cậu ta trốn học, anh với Tịch Lâm gọi vô số cuộc điện thoại nhưng không ai trả lời.

Cuối cùng giáo viên gọi điện đến nhà của Nguyên Xuyên, là mẹ cậu ta tiếp.

Mẹ của cậu ta là một huấn luyện viên quyền anh.

Có thể tưởng tượng được tiếp theo Nguyên Xuyên sẽ gặp phải chuyện gì.

Tưởng Du quay đầu lại nhìn Phó Thành đang cúi đầu đọc sách.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng chạm chạm vào sách của hắn, thì thầm: “Phó Thành ơi.”
Phó Thành hơi nâng mắt, giống như là đang đáp lại.

“Cậu có từng yêu đương chưa?”
Tưởng Du tò mò hỏi, động tác cũng thay đổi theo, nhìn Phó Thành.

Phó Thành ghét bỏ dời tầm mắt nhìn vào trong sách lần nữa.

“Ê, nói một chút đi mà.” Tưởng Du không dễ dàng buông tha hắn, nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay của hắn.


Một cảm giác ấm áp từ đối phương truyền đến, thời tiết vốn đã nóng lại càng trở nên nóng hơn.

Thậm chí có chút muốn phỏng tay.

“Không có.” Phó Thành nói.

“Hả?” Tưởng Du dừng lại suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng hiểu đối phương đang nói gì.

“Cũng không biết loại tính cách này của cậu sau khi yêu đương thì sẽ như thế nào.” Tưởng Du khẽ cười nói, buông tay hắn ra.

Phó Thành dùng dư quang lén nhìn Tưởng Du đáp: “Không biết.”
Sau đó hai người tập trung học, sách giáo khoa trên bàn sau khi được mở ra cũng không có ý định sẽ đóng lại.

Cả hai đã dành rất nhiều thời gian cho cuộc thi này, chỉ để được nhận vào ngôi trường lý tưởng.

Thời gian dần trôi, sắc trời cũng từ từ tối xuống, cuối cùng hoàn toàn biến thành một màu đen.

Ngọn đèn đường bên cạnh trường sáng lên, những con bướm đêm bắt đầu lao vào.

Tưởng Du mệt mỏi đặt bút trên tay xuống, có chút hài lòng nhìn số điểm trên tờ giấy kiểm tra, không khỏi nở nụ cười.

Một khi bắt đầu chuyên tâm vào việc học, anh hoàn toàn quên mất tất cả mọi thứ xung quanh.

Anh thả lỏng người, tựa lưng vào ghế.

Vốn dĩ muốn chọc Phó Thành nói chuyện một chút, nhưng sau khi nhìn thấy đồng hồ treo tường, sắc mặt anh tái nhợt.

“Phó Thành, nhanh lên! Nhà dạy học sau 7 giờ sẽ đóng cửa.” Tưởng Du bật người khỏi ghế, vội vàng thu dọn đồ đạc trên bàn vào cặp sách.

Thấy Phó Thành vẫn còn chậm chạp, trực tiếp đoạt lấy cặp của đối phương, kéo hắn chạy ra khỏi phòng.

Phó Thành hơi nhíu mày, nhưng cũng không gạt tay Tưởng Du ra.


“Phó Thành, nếu cậu còn chậm nữa là sẽ bị nhốt trong đây đấy, đến lúc đó sẽ rất thê thảm.” Tưởng Du một bên kéo hắn chạy, một bên lải nhải.

Tưởng Du càng nói tốc độ càng nhanh, nhưng cũng không nhanh bằng thời gian.

Lúc đến cầu thang thì cửa đã bị khoá rồi.

Xung quanh không có một bóng người, còn có thể nghe được tiếng côn trùng kêu rõ ràng.

“……….” Tưởng Du dở khóc dở cười nhìn Phó Thành, đem cặp trả lại cho hắn: “Làm sao bây giờ?”
Phó Thành đeo cặp lên, đi tới cạnh cửa, cầm lấy ổ khoá, lắc đầu nói: “Không thể phá được.”
Tưởng Du bị câu nói của hắn làm cho buồn cười, khuôn mặt vốn dĩ nhăn nhó đều thả lỏng ra: “Ha ha, cậu còn muốn phá sao?”
“Ừ.”
“Ổ khoá này rất chắc, lần trước tôi cũng không phá được.” Tưởng Du nói.

“Lần trước?” Phó Thành nhíu mi hỏi.

“Ừm.” Tưởng Du dựa vào cạnh cửa, cố gắng nhìn xem có thể nhìn thấy người sống hay không.

Xung quanh ngoài hai sinh vật sống là hai người ra thì chỉ có những con bướm đêm liên tục đập vào đèn đường.

Anh ủ rũ quay đầu lại, phát hiện Phó Thành vẫn luôn nhìn anh.

Dừng một chút nói: “Lần trước Tịch Lâm vì theo đuổi một cô gái nào đó nên cố ý ở lại muốn tạo bất ngờ cho đối phương.

Nhưng sau đó bất ngờ đâu thì không thấy, lại xúc tiến cho cô gái đó với chàng trai khác.”
“Ừm.” Phó Thành nhìn sang chỗ khác.

Tưởng Du nhún vai nhìn qua khe cửa.


Một giây sau, Phó Thành chậm rãi nói: “Đừng nghĩ nữa, cậu không thể xuyên qua được.”
“Này cũng bị cậu phát hiện, cậu là con giun trong bụng của tôi rồi.” Tưởng Du nói đùa.

Phó Thành lắc đầu: “Toàn bộ suy nghĩ của cậu đều viết hết ở trên mặt.”
“Shit!” Tưởng Du trở lại bên cạnh Phó Thành: “Chúng ta không thể ra được, cậu có ý kiến gì không?”
“……..”
Phó Thành thở dài, xoay người đi lên lầu.

“Ế, đợi tôi với, đừng hành động một mình mà.” Tưởng Du tiến lên hai bước đuổi theo đối phương.

Cuối cũng hai người dừng lại ở lan can, chỗ này là phía cuối hành lang, nhìn xuống có thể thấy rõ bọn họ cách chỗ để xe đạp không xa, có thể dễ dàng nhảy xuống.

Hơn nữa chỗ để xe mới được xây dựng trong năm nay, khá kiên cố.

Phó Thành khều khều cằm, ý bảo anh có thể đi xuống.

Tưởng Du nhìn thoáng qua, cảm thấy khá được.

“Khoảng cách đến mặt đất khoảng 2 mét, đối với cậu rất dễ dàng.” Phó Thành nói.

“Chắc không phải là cậu muốn tôi đi thăm dò trước đó chứ?” Tưởng Du cười khổ nhìn hắn, cho đến khi thấy hắn gật đầu: “Đồ không có lương tâm.”
Phó Thành khoanh hai tay trước ngực, hai mắt nhìn Tưởng Du nhấc chân bước lên lan can.

Bởi vì anh đối với chuyện này tương đối quen thuộc nên việc nhảy xuống chỗ giữ xe rất dễ dàng.

Lúc anh đang muốn từ nóc chỗ giữ xe nhảy xuống đất thì một tiếng chó sủa khiến Tưởng Du cứng người tại chỗ.

Đôi chân vốn dĩ đang bước ra không ngừng lui về, vẻ mặt hoảng hốt.

“Cậu sao vậy?” Phó Thành cũng để ý thấy, không nói hai lời từ lan can nhảy xuống.

Bắt được Tưởng Du đang đứng yên một chỗ, hắn phát hiện cả người đối phương đang run rẩy.

Tưởng Du hoảng hốt ngẩng đầu, trong mắt toàn là sợ hãi, giọng nói hơi run: “Tôi sợ…..chó.”
Lúc còn nhỏ anh rất thích chó, nhưng lại bị nó cắn hai lần, cuối cùng bị một con chó đen to lớn đuổi theo chạy quanh thôn ba vòng, sợ hãi liền khắc sâu trong lòng.

Hơn nữa bây giờ xung quanh đều tối om, chỉ có đôi mắt của con chó phát sáng, càng có vẻ kinh khủng.


Tưởng Du bất giác đến gần Phó Thành, khắp người càng lúc càng run rẩy.

Phó Thành bất đắc dĩ đem người đẩy ra phía sau: “Đừng sợ.”
Một hành động, một câu nói, có thể đánh thức một người khỏi sợ hãi.

Tưởng Du ngẩng đầu, trên mặt đều là mồ hôi lạnh.

“Cậu phải bảo vệ tôi.”
“Ha ha.” Phó Thành lần đầu tiên cười khẽ, hắn đem cặp đưa cho Tưởng Du, không đợi anh phản ứng lại đã từ trên nóc nhảy xuống.

Bỗng nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa cùng những lời nói không chút cảm tình nào của Phó Thành, một lát sau nó im lặng lại.

“Tưởng Du, nhảy xuống đi.”
Phía dưới truyền đến tiếng của Phó Thành, đây là lần đầu tiên hắn gọi tên cậu như thế.

Tưởng Du bị những lời này kích thích dũng khí, sau khi hít sâu một hơi anh tiến lên phía trước từng bước.

Nhìn mặt đất vẫn tối đen như mực, có thể hơi thấy Phó Thành đang ngồi xổm xuống, dùng tay ấn vào một vật màu đen.

Chắc là Phó Thành đang đè con chó lại.

Thấy thế anh thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cậu nhớ đè nó lại nhá, đừng để cho nó chạy ra!”
“Ừm.”
“Tôi nhảy đây.”
“Ừm.”
Tưởng Du hít sâu một hơi, trực tiếp nhảy xuống khỏi nóc.

Khi đã đứng trên mặt đất, anh cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Phó Thành, cho đến khi nhìn thấy con chó bên cạnh hắn, cả người anh đều phát run.

Con chó to lớn bị Phó Thành đè chặt lại, nó không chống cự, ngược lại còn vui vẻ phe phẩy cái đuôi.

Tưởng Du lúc này mới nhớ đến con chó này là của người bảo vệ nuôi.

“Này, ai ở bên kia!” Tưởng Du còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, một chùm sáng đã chiếu vào người anh, theo đó là giọng nói tức giận của người bảo vệ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi