NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Lâm Thư Âm cũng nhìn Diệp Vô Phong, ý nghĩ trong đôi mắt to tròn biết nói của cô cũng là: “Lẽ nào là anh gi3t ch3t?”

 

Bạch Nhạn Phi nói: “Phe cảnh sát không phải đã quyết định bản án rồi sao, ba tên đó chán sống quá nên nhảy lầu tự sát hết rồi.”

 

Tiêu Sắc mỉm cười, gật đầu: “Đúng rồi! Người ta tự nguyện tự sát, chúng ta cũng chẳng phải thần thánh, căn bản cứu không nổi.”

 

Diệp Vô Phong nói: “Tối nay có thể ngủ một giấc thật ngon rồi, phe cảnh sát chắc không đến làm phiền chúng ta nữa đâu.”

 

Xong bữa tối, ba cô gái Lâm Thư Âm lại tiếp tục bận bịu, công trình kiến thiết lại bến cảng không chỉ khổng lồ mà còn vô cùng phức tạp, công việc chồng chất, họ đã bận rộn rất nhiều ngày mà vẫn chưa giải quyết rõ ràng.

 

“Cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Vô Phong ngồi bịch xuống, có hơi bực dọc: “Lẽ nào lại là cảnh sát đến kiểm tra phòng?”

 

“Ai thế?”

 

“Là tôi.” Tiếng nói ngoài cửa là của Bạch Nhạn Phi.

 

“Vào đi.” Diệp Vô Phong thản nhiên nói, mặc quần áo lên người.

 

Trên người khoác bộ quần áo chuyên ngành màu xanh nước biển nhạt, trông Bạch Nhạn Phi vô cùng dạy dạn kinh nghiệm, khi cô ấy bước vào, nhìn thấy Diệp Vô Phong đang mặc quần áo bèn lặng lẽ đánh giá anh bằng đôi mắt xinh đẹp.

 

Diệp Vô Phong chỉnh lại quần áo: “Nhìn người ta như thế, cô không thấy có gì đó không phù hợp à?”

 

Bạch Nhạn Phi cười khúc khích: “Anh cũng được đấy! Đàn ông tầm tuổi anh đây lại còn sợ tôi nhìn trộm? Hơn nữa, tôi cũng đâu có nhìn trộm, tôi nhìn đường đường chính chính.”

 

“Khụ khụ, thế có có việc gì? Không có thì mau đi ra, đừng để Thư Âm nhìn thấy cô ở đây.” Diệp Vô Phong bất giác liếc ra ngoài cửa phòng.

 

“Ôi trời? Sợ vợ thế à? Cơ mà này! Tôi không có ý xấu với anh đâu.” Bạch Nhạn Phi nhướn nhướn đôi mày.

 

Diệp Vô Phòng ngồi cách Bạch Nhạn Phi hơn một mét: “Được rồi, nói chuyện chính đi.”

 

Bạch Nhạn Phi nói: “Tôi rất muốn biết, rốt cuộc là anh đã khiến ba người’nhảy lầu kiểu gì vậy, tôi đã hỏi Tiêu Sắc, nhưng cái cô kia không chịu nói.”

 

Diệp Vô Phong cười ha ha: “Nếu đã là bí mật rồi, thì người biết càng ít càng tốt.”

 

Bạch Nhạn Phi khinh khỉnh liếc anh một cái: “Được thôi, anh không nói, tôi cũng chẳng hỏi nữa. Anh vẫn còn nhớ lời hứa giao chiến với gia tộc Mộ Dung chứ? Mấy ngày nay, sao tôi không thấy anh chuẩn bị gì nhỉ? Đến lúc đó phải có ba người ra chiến đấu. Đối phương có Bát Tí Hải thần, anh có thể đối phó, có bao nhiêu phần thắng?”

 

Diệp Vô Phong nói: “Cô đừng có hỏi nữa, dù sao thì chúng ta thắng chắc! Đến lúc đó rồi cô sẽ biết thôi.”

 

“Anh còn dám thừa nước đục thả câu với tôi?” Bạch Nhạn Phi đứng dậy, chậm rãi đi về phía Diệp Vô Phong, chu môi: “Người ta lo lắng mà!”

 

Diệp Vô Phong nói: “Cô chứ dồn hết sức lực của mình vào công việc kiến thiết lại cảng Hoa Hải là được rồi.”

 

“Được thôi.” Bạch Nhạn Phi không hỏi được gì, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại nhìn Diệp Vô Phong chằm chằm, rất lâu cũng không chịu dời mắt.

 

Tiếp xúc với Diệp Vô Phong càng nhiều, Bạch Nhạn Phi ngày càng chắc chắn, đây là một người đàn ông vô cùng tài giỏi, chính là hoàng từ trong lòng cô ấy.

 

Cốc cốc, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

 

“Chắc không phải là Thư Âm đâu nhỉ?” Bạch Nhạn Phi căng thẳng theo bản năng, dù cho hai người bọn họ bây giờ thật sự là quang minh chính đại.

 

“Mời vào.” Diệp Vô Phong chẳng lo lắng gì, lớn tiếng nói.

 

Lạch cạch, cửa phòng mở ra, Tiêu Sắc bước thẳng vào: “Anh Diệp! Ựa… tổng giám đốc Bạch, cô cũng ở đây à.”

 

Bạch Nhạn Phi đã đi đến chỗ cô ta, cười tươi rói: “Tôi thảo luận một vấn đề với anh ấy, vừa hay cũng phải đi rồi. Hai người nói chuyện đi, tạm biệt.”

 

Bạch Nhạn Phi lướt qua người Tiêu Sắc, khi đi ra khỏi cửa, lại đặc biệt tốt bụng đóng cửa phòng lại.

 

Tiêu Sắc có hơi lo lắng, nhìn phía cửa phòng một cái, thấp thỏm nói: “Anh Diệp, vừa nãy hai người nói gì thế?”

 

Vừa hỏi xong, cô ta lập tức hận không thể vả miệng mình một cái: “Đây là câu hỏi gì thế? Dò là nội dung cuộc nói chuyện của người ta, không hay lắm!”

 

Diệp Vô Phong cười: “Cũng chẳng nói gì. Tiêu Sắc, cô có việc gì à?”

 

Mặc dù Tiêu Sắc có hơi mất tự nhiên, nhưng nhìn thấy Diệp Vô Phong không hề tức giận, cô ta bèn cảm thấy tự nhiên hơn phần nào: “Anh Diệp, tôi sốt ruột trong lòng đấy! Không phải anh đã đồng ý hẹn giao chiến với gia tộc Mộ Dung sao? Người ra trận phe chúng ta, anh đã nghĩ xong chưa?”

 

Diệp Vô Phong nói: “Chị đại như cô đây, ra trận được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi