NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Tiêu Sắc gật đầu: “Chỉ cần anh để tôi ra trận, tôi nhất định có thể ra trận!”

 

Diệp Vô Phong cân nhắc, nói: “Theo cô, Ngưu Nhi với cô, ai lợi hại hơn?”

 

Tiêu Sắc nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Anh Diệp, không giấu gì anh, tôi và Ngưu Nhi, nếu như là hồi trước, về cơ bản là ngang sức ngang tài. Ngưu Nhi trời sinh sức mạnh ghê gớm, chiêu thức thì thô bạo hơn tôi. Tôi không có tài năng dị bẩm như nó, những về mặt kỹ xảo chiêu sức thì tốt hơn nó một chút. Căn bản, trong vòng năm trăm chiêu, bất phân thắng bại.”

 

“Sau một nghìn chiêu thì sao?” Diệp Vô Phong gặng hỏi.

 

Tiêu Sắc có chút ngượng nghịu: “Ực, chúng tôi chưa từng đánh quá một nghìn chiêu.”

 

Diệp Vô Phong gật đầu: Ừm, tôi đoán chừng, sau một nghìn chiêu, có thể cô sẽ thua vì thể lực không đủ.”

 

Mặc dù Tiêu Sắc hoàn toàn không phục, nhưng vẫn ngập ngừng nói: “Ừa, có lẽ là vậy.”

 

Diệp Vô Phong mỉm cười, gật đầu: “Vậy nên, lần này vẫn là để Ngưu Nhi ra trận đi.”

 

Tiêu Sắc ngây ngốc nhìn nụ cười của Diệp Vô Phong. Cô ta cảm thấy, nhìn từ góc nghiêng, Diệp Vô Phong cười vô cùng đẹp trai! Càng nhìn càng thích! Bất giác, hồn bay lên chín tầng mây, như đi vào cõi thần tiên.

 

Tất nhiên Diệp Vô Phong nhìn ra Tiêu Sắc đang thất thần, hơn nữa, anh cũng hiểu rõ tâm tư của cô ta, vậy nên nói tránh đi: “Không còn chuyện gì nữa rồi sao?”

 

“A?” Tiêu Sắc nhanh chóng trở về từ chín tầng mây, nói rất nhanh: “Cho dù Ngưu Nhi phụ trách một trận, anh phụ trách một trận, vẫn còn một trận nữa mà?”

 

Diệp Vô Phong bí mật nhấc lông mày: “Đến lúc đó còn có một đại cao thủ tới trợ giúp. Cô yên tâm, chúng ta nhất định có thể thắng. Chẳng qua, trước khi trận chiến bắt đầu, tạm thời giữ bí mật.”

 

“Ừ.” Tiêu Sắc cao hứng gật gật đầu, “Tôi biết rồi!” Cô ta cảm thấy Diệp Vô Phong có thể nói bí mật này cho mình thực sự là một chuyện vui vẻ vô cùng.

 

Sau đó, cô ta tiếp tục đứng yên bên cạnh Diệp Vô Phong, không đi, cũng chẳng nói gì, chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp, ánh mắt nhìn xuống, có vẻ có chút ngượng ngùng.

 

Cuối cùng, sau vài phút dài đằng đẵng, cuối cùng cô ta lấy dũng khí nói: “Anh Diệp…”

 

“Sao vậy? Còn có chuyện gì nữa sao?” Diệp Vô Phong đánh mắt đi hướng khác.

 

Tiêu Sắc nói: “Vậy nếu tôi không phải chuẩn bị để ra trận, thì tôi phải làm gì đây?”

 

Diệp Vô Phong nói: “Cô cứ vừa giúp đỡ Ngưu Nhi chuẩn bị, vừa làm tốt công việc vệ sĩ của Thư Âm đi. Tuy rằng dựa theo lệ thường, trước khi hẹn giao chiến, gia tộc Mộ Dung sẽ không chơi trò bẩn gì đâu. Nhưng mà, rất nhiều lúc, chúng ta phải đề phòng gia tộc Mộ Dung ra con bài không theo lẽ thường.”

 

“Rồi, tôi biết rồi.” Tiêu Sắc gật đầu thật mạnh: “Anh ấy nói có lý quá! Lúc nào anh ấy cũng sáng suốt uy phong, trí tuệ siêu phàm.”

 

“Không còn chuyện gì nữa chứ? Vậy thì cô đi làm việc đi.” Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn cô ta.

 

“Ừa.” Tiêu Sắc rất muốn ở bên Diệp Vô Phong thêm một lát, nhưng Diệp Vô Phong đã nói như vậy rồi, cô ta chỉ có thể miễn cưỡng bước chân ra cửa, tuy nhiên, tốc độ này thực sự có hơi chậm chạp, khác biệt rất lớn với tác phong hấp tấp thường ngày của cô ta.

 

Khó khăn lắm mới đi được đến cửa, Tiêu Sắc đột nhiên dừng lại: “Anh Diệp, tôi có thể hỏi anh một câu không?”

 

“Ừ? Cô hỏi đi.” Diệp Vô Phong đi đằng sau cô ta, chuẩn bị tiễn cô ta đi.

 

Tiêu Sắc không dám quay lại, nhỏ giọng nói: “Nếu như, tôi nói là nếu như, sau khi hủy diệt được gia tộc Mộ Dung, anh có ở lại Hoa Hải không?”

 

Diệp Vô Phong suy nghĩ trong chốc lát, trả lời: “Hoa Hải vốn dĩ là của các cô, thế nên, đến lúc đó tôi sẽ giao toàn bộ thế giới ngầm của Hoa Hải cho các cô xử lý. Cô nhất định có thể đảm nhiệm, đúng không?”

 

“Tôi…” Tiêu Sắc chần chừ phút chốc, lòng cô ta rối loạn vô cùng: “Anh Diệp vẫn là phải rời đi! Cho dù mình trở thành chị đại của Hoa Hải, vậy thì có ý nghĩa gì? Cho dù ra sao, mình vẫn bằng lòng làm bạn bên cạnh anh Diệp!”

 

“Sao thế? Sợ rồi?” Diệp Vô Phong cố ý kích cô ta.

 

“Không! Tôi sợ thế nào được?” Tiêu Sắc lập tức cãi lại, cô ta quay người nhìn Diệp Vô Phong thêm một cái, cô ta phải trân trọng mỗi khoảnh khắc ở bên Diệp Vô Phong.

 

Đối mặt với Diệp Vô Phong, Tiêu Sắc rất muốn sà vào lòng anh, hưởng thụ một chút cái ôm ấm áp đó, cho dù chỉ là một lúc thôi cũng được.

 

Nhưng, cô ta là con gái!

 

Cắn răng một cái, Tiêu Sắc quay người rời đi! Cô ta cắn răng rắn môi, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt.

 

Đến cửa phòng Lâm Thư Âm, Tiêu Sắc bỗng lau nước mắt đi, lắc lắc đầu, lại gõ cửa: “Cô Thư Âm, cô vẫn chưa ngủ?”

 

Lâm Thư Âm nhìn thấy cô ta, cảm thấy vô cùng bất ngờ, căn bản không chú ý đến tình trạng của Tiêu Sắc: “Ừm, tôi còn có một công văn chưa làm xong. Sao vậy, Tiêu Sắc, cô có việc à?”

 

“Không có gì, tôi giúp được gì cho cô không?” Tiêu Sắc quyết định, phải khiến bản thân bận rộn để xua tan tình cảm mà cô ta dành cho Diệp Vô Phong trong tim. Dù sao thì, Lâm Thư Âm trước mắt, chính là vợ của Diệp Vô Phong!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi