NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 235:

 

Lúc này, một anh chàng phú nhị đại điển trai đi đến: “Diệp Linh, là cậu sao? Còn nhớ mình không? Mình là bạn học cấp ba của cậu này.”

 

Diệp Linh nhớ lại đúng là có một người như Vậy, cô lễ phép cười: “Chào cậu.

 

“Diệp Linh, đã nhiêu năm không gặp, cậu đúng là càng ngày càng xinh đẹp, mình còn không dám nhận ra cậu. Khi đó cậu là hoa khôi trường chúng ta, không ngờ bây giờ cậu đã trỏ thành đại minh tỉnh rôi. Pây giờ… cậu còn độc thân sao? Nêu vẫn còn độc thân thì mình sẽ theo đuôi cậu.”

 

Cái này…

 

Tên phú nhị đại này cũng quá nhiệt tình, Diệp Linh có chút ngượng ngùng: “Mình…

 

Diệp Linh còn chưa nói lời nào, một giọng nói từ tính trầm thấp đã trực tiệp ngất lời cô, trả lời vị phú nhị đại kia: “Cô ây là hoa có chủ rồi.”

 

Phú nhị đại ng gắng đầu, chỉ thấy Có Dạ Cần bước tới, anh dừng lại bên cạnh Diệp Linh.

 

Sắc mặt phú nhị đại thay đôi. Là bạn cùng lớp của Diệp Linh, anh ta dĩ nhiên sẽ không quên người anh trai này của Diệp Linh không thích bắt kỳ SN g nào đến gần cô em gái mìn Khi đó, dù là họp lớp hay tiệc giao lưu, Cổ Dạ Cân đêu đi cùng với Diệp Linh, có khi, anh ta còn dẫn theo thư ký riêng ngồi trong góc để đọc tài liệu và làm việc. Khi còn là phú nhị đại, Có Dạ Cần đã giơ tay nhắc chân đã toát lên khí chất của một người đàn ông mạnh mẽ và lạnh lùng, thứ mà không ai có thể cưỡng lại được.

 

Phú nhị đại kia vẫn có chút sợ Cố Dạ Cần, vì vậy anh ta cười gượng nói: “Có… Cố thiếu, chào anh, Diệp Linh, mình có việc rồi, mình về trước đây. h Phú nhị đại lập tức bỏ chạy.

 

Diệp Linh nghiêng mặt, dùng đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn gương mặt .

 

điễn trai của Có Dạ Cần: “Có ai làm anh như anh không, em có chủ bao giờ chứ, sao anh có thể nói bậy thế được?”

 

Đôi môi mỏng của Cố Dạ Cần cong lên, anh dán mắt vào khuôn mặt nhỏ nhắn quyên rũ của cô: “Anh không nói bậy, em có đàn ông hay không, em so với ai hẳn là rõ hơn hết.”

 

Hàng mi của Diệp Linh khẽ run lên: “Em đã sớm quên nôi.”

 

Đôi mắt đen láy của Cố Dạ Cần rơi vào đôi môi đỏ mọng ướt át của cô, cánh môi mỏng vẽ lên một đường cung nham hiệm: “Vậy thì, em có muốn anh nhắc lại cho em nhớ không?”

 

Diệp Linh Nhi hơi run lên: “Anh chạy sang đây làm gì? Muốn nói chuyện cọt nhả với em hả?”

 

Yết hầu Có Dạ Gần khẽ lên xuống: “Quà sinh nhật của anh đâu?”

 

“Xin lỗi, gần đây em bận quá, không có thời gian chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.”

 

Cô không có quà sinh nhật.

 

Có Dạ Cần nhếch môi cười nhẹ.

 

À- “Anh không vui sao? Vừa rồi em thầy một núi quả chất trong “hộp kìa, tật cả đều là tặng anh, anh còn muôn quà của em sao? Không thì anh thích gì nói cho em biết, bây giờ em nhờ trợ lý mua ngay cho anh.”

 

Đôi mắt xinh đẹp của Cô Dạ Cân tôi lại, khẽ lim dim, anh nhìn Diệp Linh: “Em không biết anh thích gì, nếu em muốn anh nói cho em biết, anh sẽ nói với em ngay bây giờ, tối nay em đến phòng anh, anh đợi em.”

 

Diệp Linh nhìn anh mấy giây: “Có Dạ Cần, anh thiếu phụ nữ sao? Sao anh lại quấn lầy em không buông thê?”

 

“Chuyện quá khứ chúng ta đều đã quên rồi, sau này đừng nhắc đến chuyện ‹ đó nữa, được không? Em muôn sống tốt, em vẫn còn rất trẻ, mới 20 tuôi thôi, mới chỉ bắt đầu đời người, em không muốn đề nó bị hủy hoại trong tay anh. Anh chọn mây cô nàng xinh đẹp kia rồi cưới một cô đi, em cũng sẽ hẹn hò với người khác, gặp được người đàn ông mình thích, cùng anh ấy kêt hôn sinh con, chúng ta rồi sẽ ôn thôi, không phải sao.”

 

Có Dạ Cần nhìn cô, chậm rãi cong lên đôi môi mỏng: “Dẹp cái suy nghĩ ây đi, chỉ cần anh còn ở đây, sẽ không có người đàn ông nào dám tơ tưởng đến em, và sẽ không có người đàn ông nào dám kết hôn rôi sinh con đẻ cái với em.”

 

“Vậy thì không có gì để nói nữa, em đi đây.”

 

Diệp Linh xoay người, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi