NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 236:

 

Nhưng khi cô bước đên cửa phòng vệ sinh nam, một bàn tay to lớn đột nhiên thò ra, năm lấy. cánh tay mảnh mai của cô rồi trực tiếp kéo cô đi vào.

 

Diệp Linh đụng phải lồng ngực ấm áp răn chắc, cô ngước lên, khuôn mặt như ngọc của Cô Dạ Cân phóng đại trong tâm mắt cô.

 

“Anh kéo em vào phòng vệ sinh nam làm gì, Có Dạ Cần, chẳng lẽ anh biến thái để nhìn anh xả van hả?” Diệp Linh nhanh chóng đây ngực anh ra.

 

Có Dạ Cần thò bàn tay to đặt lên vòng eo như rắn nước của cô, đôi môi mỏng gợi lên một đường cong khó chịu: “Xả van? Hai năm qua trong giới giải trí em học được mấy thứ này đó.hả?”

 

“Nếu không nói xả van thì nói thế nào, em cũng quên răng anh thích Lê Nghiên Nghiên, thật sự không biết có cô gái xinh đẹp nhất Hải Thành nào sẽ nói cái từ đó cao nhã ra sao nữa.’ Có Dạ Cần ôm cô vào lòng, áp nhẹ đôi môi mỏng lên mái tóc xoăn nâu của cô, hai năm trước khi cô rời đi, cô vẫn để tóc thẳng, là một cô thiếu nữ trẻ trung, bây giờ cô đã đề tóc xoăn, trở thành phụ nữ già dặn, cô đã trưởng thành.

 

Loại nhận thức này khiến Có Dạ Cần siết chặt vòng tay: “Sao em cứ luôn nhắc đến Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên đương nhiên sẽ không giông như em… yêu tinh quyên rũ đàn ông.”

 

Diệp Linh nhắc chân đá mạnh vào bắp chân rắn chắc của anh: “Vậy anh đi tìm Lê Nghiên Nghiên đi, cô ta băng thanh ngọc khiêt, anh không tán được cô ta liên lây em ra trút dục vọng à, em xem thường anh!”

 

Sau khi bị Diệp Linh đá như vậy, Có.

 

Dạ Cần lùi lại một bước, tay cũng buông lỏng.

 

Diệp Linh bỏ chạy.

 

Ngay khi bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào chốt cửa, Cô Dạ Cần từ phía sau ôm lấy cô, nụ hôn của anh rơi xuông mái tóc xoăn của cô, trong tiếng thở dốc mang theo sự kiềm chè: “Phải làm sao đây, bây giờ anh đã bị em tiểu yêu tinh này mê hoặc mát rồi.”

 

Anh xoay tay một cái, Diệp Linh xoay người trong lòng anh, anh ân vai cô đây đên cánh cửa, cúi người hôi lên môi cô.

 

Đội môi mỏng mát lạnh của Cố Dạ Cần che phủ lên môi cô, đồng tử Diệp Linh hơi dã lại, lập tức dùng sức đây mạnh anh ra.

 

Nhưng, lồng ngực của người đàn ông cứng răn như bức tường, đây thế nào cũng không xê dịch. Ngón tay anh xuyên qua mái tóc xoăn, giữ chặt lấy ót cô, dựa vào thế năm lay cô khóa chặt cô trong ngực, để cô thừa nhận nụ hôn của anh.

 

Diệp Linh chỉ có thể cắn chặt, không chịu há miệng.

 

Có Dạ Cần hôn cô một hi rồi buông cô ra, cánh mũi áp vào khuôn mặt quyên rũ GÔ, khàn giọng lên tiếng: “Há miệng ra.”

 

Diệp Linh ngước mất trừng anh: “Anh có buồn nôn không, nước miệng SẼ lây truyền nhiều bệnh, muốn hôn thì đi tìm người khác đi.”

 

Cố Dạ Cần nhíu mày, mí mắt tuần tú nhuôm hơi sương: “Không nghe lời.

 

đúng không? Mở miệng ra, anh muôn hôn.”

 

“Anh đây là biểu lộ gì thế, dục vọng không thỏa mãn à? Có Dạ Cần, xem ra hai năm qua anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào nhỉ, đói khát đến nồi hôn cũng muốn đá lưỡi rồi sao?”

 

Cố Dạ Cần mím môi, đôi mắt đen trong veo như mực sâu không đáy: “Anh chưa từng chạm vào phụ nữ, em có phải cũng thê không, chưa từng được đàn ông đụng vào?”

 

Diệp Linh nâng lên đôi lông mày lá liễu thanh tú: “Còn không phải nhờ ơn anh, người cạnh tôi đều là người của anh, từng giây từng phút. đều bị anh theo dõi, đên cả con muỗi đực cũng không lọt vào, Có Dạ Cần, 24 giờ anh canh chừng tôi như vậy, chỉ sợ tôi ngủ với tên đàn ông khác, căm sừng anh, anh có thấy mệt không hả?”

 

Đối với sự khiêu khích của cô, Cố Dạ Cần cong môi: “Nhiều năm như vậy rôi, sao em chưa từng hỏi anh mệt không, từ nhỏ đến lớn em đều bị mấy tên đàn ông kia dòm ngó, anh cũng đã sớm quen, bây giờ nuôi lớn em, anh sao có thể để người khác chen chân giành trước chứ, bưng cả chậu lẫn bông là em đi được à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi