NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 318:

 

Mạc Tuân đưa tay phải đang băng bó của mình lên tường, dùng, bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn cô hai cái, khàn giọng hỏi: “Sao hôm nay em lại đôi xử tôt với anh như vậy?”

 

Ngoại trừ cô, anh chưa tiễp xúc với những người phụ nữ khác, anh không biệt những người phụ nữ khác có giồng cô không, thông minh lanh lợi, lại mêm mỏng ngoan ngoãn, hệt nhử nước Vậy.

 

Mỗi lần anh do dự bàng hoàng vì bệnh tật của mình, cô luôn vững bước tiến về phía trước, ngày càng đến gần anh hơn.

 

Lê Hương rất căng thẳng, thân hình mảnh mai của cô cứng đờ dán vào tường, bàn tay nhỏ bé bầu chặt vào tường, không dám cử động hay nhìn xung quanh, cô khó khăn nói: “Trước đây Linh Linh từng nói… Vợ chồng cãi nhau đầu giường, cuối giường làm hòa…

 

Mạc Tuân mím môi mỏng, cười rất vui vẻ: “Bạn thân em coi như cũng dạy em đúng được vài thứ.”

 

Lê Hương từ từ đưa bàn tay nhỏ nhắn đáp xuông vòng eo hẹp của T ngón tay mêm mại lướt qua cơ bụng sáu múi đầy sức sông răn chắc của anh, sau đó nhẹ nhàng ôm lầy anh.

 

Mạc Tuân hôn lên má cô: “Tìm được người đàn ông phù hợp với em rôi à, hài lòng không?”

 

Lê Hương biết rằng anh đang chọc mình, vì trước đó anh đã nghe lén cô và Diệp Linh tám chuyện trong U Lan Uyên, cô từng nói không chút ngượng ngùng răng cô sẽ tìm một người đàn ông có cơ bụng sáu múi trong tương lai.

 

“Hài lòng ạ…” Lê Hương vùi khuôn mặt đỏ bừng vào lồng ngực anh, ngượng ngùng không ngâng đầu lên, nhưng cô nhẹ nhàng nói thêm: “Thích anh nhát…”

 

Yết hầu Mạc Tuân cuộn lên cuộn xuÔng, giống như đang lăn trên than hông, đôi môi mỏng của anh tìm được miệng cô, hôn lên: “Mạc phu nhân, sao miệng của em lại ngọt như vậy?”

 

Lê Hương bị anh hôn làm choáng váng, nét ửng hông trên mặt lan đên cân cỏ đẹp như thiên nga, cả làn da trắng noãn cũng như phủ một lớp đỏ nhạt.

 

Ngay sau đó, thân hình cao lớn nặng nê của Mạc Tuân đè cô vào tường, anh vùi cô vào mái tóc dài của cô thở dốc: “Lê Hương, anh rất đau, muốn em rất nhiều, nhưng, hay là cứ đề em lớn hơn nữa đi.”

 

Lê Hương cảm nhận được sự quan tâm nâng niu của anh, lòng cô ngọt ngào như được bôi một lớp mật, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh.

 

“Mạc tiên sinh, hình như anh rất để bụng em và bác anh, còn có Mạc Tử Tiên ở cạnh nhau. Tại SaO Vậy, có phải anh chưa thẳng thắn với em chuyện gì không?”

 

Trong chớp nhoáng, Lê Hương cảm thấy cơ bắp của người đàn ông nhanh chóng thát lại, cô sửa lời: “Nêu anh không muôn nói gì thì bỏ đi.”

 

Mạc Tuân Đình vẫn duy trì tư thế như CŨ, áp thân thể mảnh mai và tinh xảo của cô trong lòng mình, dùng đôi bàn tay to chụp lây ót cô, anh từ từ nhằm đôi mắt tuân mỹ, dùng giọng nói mà chỉ hai người họ có thê nghe được: “Thật ra thì không có gì đầu, anh không có nhiều tình cảm với họ, chính là… sau khi mẹ anh từ phòng nhảy xuống biên, tinh thần anh luôn không ồn định, hôm đó là tang lễ mẹ anh, bởi vì không tìm được thi thể, nên chỉ có bài vị..

 

“Hôm đó có một chuyện ngoài ý muôn, bài vị mẹ anh bị đốt, lúc anh thấy chỉ còn tro bụi, vn thôi qua, lập tức biến mất sạch sẽ..

 

“Anh rất tức giận, không kiềm chế được bản thân, ra tay đánh bị thương vài người, lúc Ấy rất âm ï, bệnh viện chân đoán cho anh, nói anh tinh thân, không bình thường, sau đó, sau đó…

 

Mạc Tuân nhắm mắt lại, che lại đôi mắt giăng đầy máu đỏ, vết thương bị chà xát lại lần nữa vạch ra, máu chảy dầm dề, anh đau đến cuộn người.

 

Đúng lúc này, một đôi tay nhỏ bé ôm chặt lầy cô anh, Lê Hương kiếng chân hôn lên khuôn mặt tuần tú của anh một cái: “Mạc tiên sinh, đừng nói nữa, mọi chuyện đã qua rôi, bây giờ anh không phải một mình nữa, em sẽ vĩnh viễn luôn ở cạnh anh.”

 

Mạc Tuân đặt tay lên eo yêu kiều của cô, mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đỏ tươi mà mù mịt: “Lê Hương, anh thú nhận với em. Trước khi gặp em, anh đã có một quá khứ tàn khốc, đó là khoảng thời gian đáng chật vật nhất trong cuộc đời anh, bác gái anh, Mạc Tử Tiễn… tất cả bọn họ đều là nhân chứng đoạn năm tháng kia, con người ta sẽ dần trưởng thành, khi em đã đủ mạnh mẽ với lớp áo giáp bên ngoài, bọn họ cũng không bao giờ có thể làm tổn thương em thêm được nữa. Bây giờ anh không quan tâm đến tầm nhìn của bất kỳ ai, nhưng duy chỉ riêng em, anh không muôn em biết đoạn quá khứ kia của anh, nên anh ngăn em đến gần với bác và Mạc Tử Tiên.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi