NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 319:

 

“Lê Hương, anh đã thẳng thắn với em rôi, sau này nêu bọn họ hay bắt kỳ kẻ nào nhắc đến quá khứ kỉa của anh, em đừng đề ý đến bọn họ, xoay người rời đi, có được không?”

 

Hóc mắt trắng noãn của Lê Hương đột nhiên đỏ hoe, Mạc tiên sinh bị bệnh, mẹ anh qua đời đã kích thích bệnh của anh, mà ở tang lễ có xảy ra chuyện bất ngờ đó, hoàn toàn ép vỡ Mạc tiên sinh đang kè cận mức giới hạn, cô ý khích anh đả thương người khác, từ đó bị bệnh viện hạ xuông một tờ giấy khám bệnh chứng nhận tinh thần không ồn định.

 

Là ai trù tính hết thảy những thứ này, là một người, hay là một đám người?

 

Lê Hương chỉ mới suy nghĩ một chút đã thấy lạnh cả người.

 

Khi đó, Mạc tiên sinh còn đang ở tuổi ón, anh chỉ là một đứa trẻ.

 

Anh không muốn nói những gì đã xảy ra sau đó, vì khoảng thời gian đó là khoảng thời gian tôi tệ và tôi tệ nhật trong cuộc đời anh, anh cũng không muốn cô biết.

 

Lê Hương mạnh mẽ gật đâu: “Được rồi, em hứa với anh, cho dù bọn họ có nói gì với anh, em cũng sẽ hông nghe, em chỉ nghe những gì anh nói.”

 

Vừa nói Lê Hương vừa hôn lên đôi môi mỏng của anh, bàn tay nhỏ bé trượt xuông vòng eo thanh tú của anh rôi đáp xuông chiệc khăn tăm mà anh đang quân…

 

Mạc Tuân đã cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, trước đây cô chưa bao giờ chủ động như vậy, vết thương rỉ máu nhanh chóng bị quên đi trong nhiệt tình của cô, anh cảm giác được bản thân từ trong hầm lạnh lập tức bị ném lên không trung, tự do, vui vẻ và hạnh phúc.

 

“Lê Hương, anh yêu em…” Anh thì thầm bên tai cô với đôi mắt đầy mê đắm.

 

Hai người trở lại giường, Lê Hương nép vào trong vòng tay của Mạc Tuân như một con mèo, cô nhớ tới một vấn đề: “Mạc tiên sinh, SaO hôm nay anh lại đến viện nghiên cứu, lại còn trùng hợp gặp em và Mạc Tử Tiễn? Đây không phải là quá trùng hợp rồi sao? “

 

Bàn tay to của Mạc Tuân vuôt ve mái tóc đen mêm mại của GÔ, sau đó đưa điện thoại cho cô: “Anh ở bên ngoài viện nghiên cứu định đón em về nhà, rôi sau đó Lê Nghiên Nghiên nhắn cho anh, nên anh đi vào.”

 

Lê Hương cầm điện thoại, nhanh chóng nhìn thấy bức ảnh do. Lê Nghiên Nghiên gửi, trong bức ảnh, Lử Tử Tiên ôm nhẹ đầu vai cô, dáng vẻ hai người như đang ôm nhau Lại là Lê Nghiên Nghiên Chính Lê Nghiên Nghiên đã bảo Mạc tiên sinh đên bắt bi Lê Hương không,hề cảm thây kỳ lạ, cô nhướng đôi mặt nước sáng ngời nhìn Mạc Tuân, sau đó lật cả người, cả gan ngôi lên vòng eo hẹp – chắc của anh: “Được lăm Mạc tiên sinh, bây giờ anh vận giữ thông tin liên lạc của Lê Nghiên Nghiên, anh không kéo cô ta vào danh sách đen là chờ cô ta đên quyên rũ anh à?”

 

Mạc Tuân nhìn cô giả vờ tức giận, đôi má hồng phúng phính phông ra, hàng mày khẽ nhăn lại, thật sự có vẻ rât hung dữ.

 

Anh nhéch đôi môi mỏng: “Vậy anh nghe lời Mạc phu nhân, lập tức kéo vào danh sách đen ngay.”

 

Lê Hương lại giật lây chiếc điện thoại trong tay anh; “Thây thái độ nhận sai của anh tốt, vậy bỏ qua đi, trước cứ giữ cô ta lại đã, coi như xem kịch vui một chút. Mạc tiên sinh, một khi cô ta quyền rũ anh, anh phải lập tức báo ngay cho em biết, em muôn xem cô ta diễn trò, em không tin em không trị được con hồ ly tinh này!”

 

Mạc Tuân nhéch đôi mắt híp lên, lại tràn ra phong thái của một người đàn ông trưởng thành, eo thon duôi thắng lên trên một chút: “Có gì từ từ nói nào, trước tiên em leo xuông người anh đất”

 

Lê Hương lúc này vận đang ngôi trên người anh, hai má khiên cô đỏ bừng, cô nhanh chóng bò xuống, vùi vào trong chăn bông,chỉ chùa lại đôi mắt linh lợi sáng ngời: “Bất kẻ thế nào thì Mạc tiên sinh à, lần này anh sai rỒi, Lê Nghiên Nghiên bảo anh đến bắt gian, anh liên tới. Anh tin em hay tin cô ta hả, em là vợ anh đấy!

 

Anh làm vậy khiến em rất mắt mặt.”

 

Giọng cô gái mềm nhẹ tố cáo, lòng Mạc Tuân cũng dịu lại, anh cúi xuống hôn lên đội mắt lộ ra ngoài của cô: “Ứ, anh sai rồi.”

 

“Mạc tiên sinh, vậy chuyện chúng ta nói xong trước hệt rồi đây, em và Mạc Tử Tiên không xảy ra chuyện gì cả, Lê Nghiên Nghiên bây giờ chắc hắn nghĩ răng em chim chuột gì với Mạc Tử Tiễn rồi, cơ hội tốt nhự vậy cô ta sẽ không bỏ qua đâu, nhất định sẽ làm bày một trò lớn. Dù cho có chuyện gì, anh phải tin tưởng em, phải làm hậu thuận mạnh mẽ nhất của em, vả mặt Lê Nghiên Nghiên thật đau!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi