NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 57:

 

Mạc Tuân hạ người xuống, hôn lên mặt cô, Lông mi của Lê Hương như cánh bướm hoảng loạn lay động, kêu hai tiếng phối hợp với anh.

 

Mạc lão phu nhân ở ngoài cửa nhanh chóng cảm thấy mỹ mãn đi về.

 

Lê Hương nhanh chóng đưa tay đẩy người đàn ông ra: “Bà nội đi rồi, anh mau đứng lên.”

 

Mạc Tuân không chỉ không đứng lên, còn đè cả người lên người cô, vùi khuôn mặt tuấn tú vào tóc cô.

 

Lê Hương không dám lộn xộn, sợ kích thích anh, gương mặt xinh đẹp đeo khăn che vùi ở bờ vai rộng của anh, đôi mắt sáng lấp lánh nước mắt, cô khẽ nói: “Tiếp tục lừa như vậy cũng không phải là cách hay, tôi thấy bà nội thật sự muốn ôm chát trai, bà nội lớn tuổi rồi, hơn nữa đối xử với tôi rất tốt, nếu ngày nào đó bà biết chúng ta lừa bà, vậy…”

 

Lê Hương trân trọng từng người yêu thương mình, Mạc lão phu nhân càng tốt với cô thì cô càng áy náy, cô sợ một ngày nào đó Mạc lão phu nhân biết sự thật sẽ không chịu nỗi.

 

Hai bàn tay to của Mạc Tuân chống lên, anh nhìn cô từ trên cao: “Chúng ta có thẻ… diễn giả thành thật.”

 

Con người Lê Hương rụt lại, hoảng loạn đẩy anh ra.

 

Mạc Tuân nằm trên giường, nhắm mát lại, yết hầu lăn lộn: “Tôi đi tắm nước lạnh, cô đi ngủ đi.”

 

Mạc Tuân vào phòng tắm, tiếng nước “ào ào”

 

nhanh chóng vang lên, Lê Hương ôm chăn nhắm mắt lại, nhưng không hề buồn ngủ.

 

Lê Hương không biết mình ngủ từ bao giờ, cô mơ màng tỉnh lại, nhìn qua sô pha thấy Mạc Tuân không ở đấy.

 

Anh đi đâu rồi?

 

Trong lòng Lê Hương vẫn nhớ tình trạng của Mạc Tuân, vì vậy nhanh chóng xốc chắn đứng dậy, cô tìm một vòng trong phòng vẫn không thấy bóng anh.

 

Anh đi ra ngoài à?

 

“Mạc Tuân… Mạc Tuân… Lục… AI”

 

Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một bàn tay to khớp Xương rõ ràng vươn ra, nắm lấy cánh tay nhỏ của cô, kéo cô vào trong.

 

Tấm lưng nhỏ nhắn, mềm mại dựa vào cánh cửa, Lê Hương thấy rõ người trước mặt, là Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân tắm nước lạnh máy lần, mặc áo sơ mi đen và quần tây đen, mái tóc ngắn còn đam nhỏ nước.

 

Người đàn ông đẫm nước càng thêm trẻ trung, đẹp trai.

 

“Tìm tôi à?” Giọng Mạc Tuân cực khàn.

 

Lê Hương đưa tay sờ trán anh, còn nóng hơn trước, lần này Mạc lão phu nhân ra tay thật ác, không biết lầy thuốc bổ ở đâu ra, dược tính rất mạnh.

 

“Tôi châm cho anh một châm nhé.” Trong tay Lê Hương xuất hiện một cây ngân châm, định đâm vào huyệt đạo trên người anh.

 

Mạc Tuân đưa tay túm cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, khuôn mặt tuấn tú vùi vào dụi cổ cô: “Quán Quán, tôi khó chịu.”

 

Trái tim Lê Hương lập tức loạn nhịp. không ngờ người đàn ông ngang ngược bá đạo này cũng có lúc dính người làm nũng.

 

“Quán Quán, tôi tắm nước lạnh nhiều lần không hét, tôi vốn định ở đây một mình, sao cô lại đi ra tìm tôi chứ?”

 

Anh khàn giọng nỉ non bên tai cô, Lê Hương cảm thấy lòng mình mềm nhũn.

 

“Tôi… tôi không cố ý, nếu làm phiền anh thì tôi ra ngoài ngay đây,”

 

Mạc Tuân ngắt lời cô: “Cô lúc nào cũng thế, tán tỉnh xong thì mặc kệ không quan tâm, nếu cô đã vào đây còn cho rằng mình có thể toàn thân chạy ra à?”

 

Anh giơ tay, đầu ngón tay chạm vào cúc áo cô, bắt đầu cởi ra.

 

Con ngươi Lê Hương rụt lại. lập tức giữ lại bàn tay to của anh, cô nhớ tới người phụ nữ nhận điện thoại của anh khi anh đi công tác, là người tình của anh.

 

Vậy cô là gì trong mắt anh?

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi