NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 58:

 

Có phải là một trong đám đông người tình của anh không?

 

Lê Hương cảm thấy bị dội một chậu nước lạnh, nhanh chóng khôi phục lý trí: “Mạc Tuân, nếu anh khó chịu quá thì đi tìm người phụ nữ khác đi.”

 

thấy lòng mình mềm nhũn.

 

“Tôi… tôi không cố ý, nếu làm phiền anh thì tôi ra ngoài ngay đây,”

 

Mạc Tuân ngắt lời cô: “Cô lúc nào cũng thế, tán tỉnh xong thì mặc kệ không quan tâm, nếu cô đã vào đây còn cho rằng mình có thể toàn thân chạy ra à?”

 

Anh giơ tay, đầu ngón tay chạm vào cúc áo cô, bắt đầu cởi ra.

 

Con ngươi Lê Hương rụt lại. lập tức giữ lại bàn tay to của anh, cô nhớ tới người phụ nữ nhận điện thoại của anh khi anh đi công tác, là người tình của anh.

 

Vậy cô là gì trong mắt anh?

 

Có phải là một trong đám đông người tình của anh không?

 

Lê Hương cảm thấy bị dội một chậu nước lạnh, nhanh chóng khôi phục lý trí: “Mạc Tuân, nếu anh khó chịu quá thì đi tìm người phụ nữ khác đi.”

 

Thân hình cao lớn hiên ngang của Mạc Tuân cứng đờ.

 

Anh chậm rãi ngắng đầu, đôi mắt ưng đỏ bừng nhìn cô chằm chằm, phủ một tầng lạnh lẽo: “Cô nói gì, lặp lại một lần nữa.”

 

Lê Hương cảm thấy bộ dạng lúc này của anh vô cùng khủng bố, nhưng cô cũng không lui bước: “Mạc Tuân, anh không cho tôi châm cứu là muốn tìm phụ nữ còn gì, nếu trong đầu anh chỉ có việc này thì anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác đi.”

 

Cơn tức giận điên cuồng bao trùm khoang ngực Mạc Tuân, ánh mắt anh trở nên u ám, cô lại bảo anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác!

 

Mạc Tuân siết nắm tay, khớp xương kêu răng rắc.

 

Ngay sau đó, anh đắm mạnh.

 

Khi nắm đấm xé gió tới, Lê Hương không trốn, nhưng cô nhắm mắt lại theo bản năng.

 

“Rầm!” Nắm đắm của Mạc Tuân đắm vào tường kính pha lê.

 

Anh không tổn thương cô.

 

Lê Hương mở mắt thì nhìn thấy nắm tay anh bị mảnh thủy tinh cứa vào, máu tươi ròng ròng chảy xuống.

 

Trông rất ghê người.

 

“Mạc Tuân, tay anh…”

 

Mạc Tuân buông cô ra, không nói gì mà đẩy cửa đi luôn.

 

“Được, tối nay tôi sẽ đến đúng hẹn.”

 

Bar 194.

 

9 Lúc Lê Hương vào phòng riêng thì Lê Điệp đã tới rồi, ngoài ra còn có Khổng Chân Nhi.

 

Lê Điệp không chờ nổi mà giờ tay lên: “Lê Hương, chị xem ngón út tôi đeo cái gì không?”

 

Trên ngón út của Lê Điệp đeo một cái nhẫn kim cương lớn.

 

Lê Hương còn chưa nói gì, Khổng Chân Nhi đã “oa” lên, kẻ xướng người họa: “Tiểu Điệp à, nhẫn của cậu là do Tô thiếu gia tặng sao, sinh nhật cậu Tô thiếu gia đã tặng một cái vòng cổ kim cương, bây giờ lại tặng cậu một cái nhãn kim cương lớn, Tô thiếu gia cưng chiều cậu thật đấy.”

 

“Được, tối nay tôi sẽ đến đúng hẹn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi