Đây là người mà Tử Kha hoàng tử để ở chỗ hắn, một lão nữ nhân Sở Tuyền Nguyệt, Tử Kha hoàng tử cảm thấy hứng thú có lẽ cũng chỉ là thấy hi hữu muốn đùa giỡn đùa giỡn mà thôi, hứng thú chắc hẳn không lớn.
Nếu như thật sự chết đi, có lẽ Tử Kha hoàng tử cũng không trở mặt với hắn.
Xích Hoàng có suy nghĩ ăn may như vậy, thế nhưng một tiếng hét giận dữ như sấm rền vang lên bên tai hắn.
"Xích Hoàng, ngươi thật to gan, lại dám tổn thương đến nữ nhân mà phụ hoàng ta nhìn trúng! Ngươi đây là muốn Xích Linh Quốc bị diệt quốc sao? Còn không mau mời dược sư, nếu như Sở Tuyền Nguyệt có bất trắc gì, ngươi đợi mà xem."
Trong lòng Tử Kha giận dữ không thôi, hắn vừa muốn đến xem Sở Tuyền Nguyệt, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Sở Tuyền Nguyệt mới là mục đích chính của hắn, dù sao nữ nhân này có thể lấy lòng phụ hoàng.
So với cô ta, thiếu nữ tuyệt sắc Sở Cửu Ca còn phải xếp sau cô, sau đó gia hỏa thành sự thì ít bại sự có thừa này lại dám đem người thương thành như vậy.
Xích Hoàng bị dọa sợ đến mặt trắng bệch, vốn dĩ ông chỉ nghĩ Tử Kha hoàng tử xem cô ta như một món đồ chơi mà thôi, sao lại trở thành nữ nhân Tử Hoàng nhìn trúng rồi!
Tử Kha hoàng tử hắn còn chọc không nổi, càng không cần nói đến Tử Hoàng.
"Nhanh đi mời ngự y! Nhanh một chút." Xích Hoàng hét lên.
Rất nhanh toàn bộ ngự y đều bị mời qua đây, bị thông báo Sở Tuyền Nguyệt thương thế nghiêm trọng, ngũ tạng lục phủ đều chịu phải trọng thương, hơn nữa còn thương đến tâm mạch.
Mạng tuy rằng cứu lại rồi, nhưng mà sau này muốn tiếp tục tu luyện thì rất khó.
Thực lực không còn không quan trọng, bảo trụ gương mặt đó là được, người vẫn là người đó thì ổn.
Xích Hoàng vì chuộc tội quyết định lấy các loại linh dược trong hoàng cung cho Sở Tuyền Nguyệt dưỡng thương, hy vọng có được sự tha thứ của người đang đen mặt Tử Kha hoàng tử.
Xích Hoàng nói: "Tử Kha hoàng tử, Sở Tuyền Nguyệt này sao lại thành nữ nhân mà Tử Hoàng nhìn trúng rồi."
Một người là hoàng đế của quốc gia mạnh nhất trong thất quốc Tử Linh Quốc, một người là nữ nhân danh tiếng bại hoại, đây hoàn toàn là hai người không chút liên quan mà!
Tử Kha hỏi: "Sở Tuyền Nguyệt có phải từng đi qua Tử Linh Quốc?"
"Đi đúng là đi qua, là trận đại hội tỷ thí thất quốc mười bốn năm trước, chắc rằng điện hạ cũng điều tra rồi." Vừa nghĩ đến đây, Xích Hoàng ngây ra.
"Điện hạ, sẽ không..
nam nhân đó của Sở Tuyền Nguyệt, sẽ không là Tử Hoàng chứ! Sở Cửu Ca..
Sở Cửu Ca sẽ không là.."
Khi xưa Sở Tuyền Nguyệt không phải bị thất thân ở Tử Linh Quốc sao?
"Đáng chết!" Tử Kha đối với Sở Cửu Ca hứng thú nhiều đến vậy, đương nhiên sẽ không nghĩ theo phương hướng này.
Nhưng mà nếu như Sở Cửu Ca là muội muội hắn, thì bàn tính như ý của hắn sẽ thất bại hoàn toàn.
"Việc khi xưa ta cũng không biết, ta chỉ biết phụ hoàng ta đối với Sở Tuyền Nguyệt nhớ nhung không quên, vẫn luôn giữ bức họa về cô, cực kỳ tương tư.
Cho nên ta nhất định phải đưa Sở Tuyền Nguyệt trở về, còn về Sở Cửu Ca, nếu như có thể chứng thực từ chỗ phụ hoàng thân phận của cô ta, cô ta tất nhiên sẽ trở thành công chúa của Tử Linh Quốc.
Nếu như cô ta không phải là nữ nhi của phụ hoàng ta, vậy thì cô ta đương nhiên sẽ trở thành nữ nhân của ta."
Xích Hoàng nói: "Ta hiểu rồi, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt Sở Tuyền Nguyệt."
Sở Tuyền Nguyệt tỉnh lại, thân thể hư nhược vô cùng, mỗi một lần vận chuyển linh lực đều cảm thấy tâm mạch đau như muốn xé rách ra vậy, cô..
Cô cắn chặt răng, nay thân thể này bị phế rồi, vậy Ca nhi của cô..
Khi Sở Tuyền Nguyệt giận dữ, liền nhìn thấy Lâm Ngọc đang đố kỵ ghen ghét nhìn cô.
Hoàng quý phi nói: "Tuyền Nguyệt muội muội, muội đây là gặp phải vận may lớn rồi.
Chỉ là tâm mạch tổn thương mà thôi, muội đừng lo lắng, đợi muội đi đến Tử Linh Quốc, sẽ có vô số linh đan diệu dược trị liệu cho muội, muội nhất định có thể hồi phục."
Tử Linh Quốc có luyện dược sư, linh đan diệu dược vô số, còn có rất nhiều đan dược dưỡng nhan, đây là điều cô có nằm mơ cũng muốn.
"Cái gì mà đi Tử Linh Quốc?" Sở Tuyền Nguyệt ngây ra.
"Ai da! Tỷ tỷ thật ngưỡng mộ Tuyền Nguyệt muội muội, không ngờ đến muội từng có một đoạn nhân duyên với điện hạ của Tử Linh Quốc, nay vị điện hạ này vẫn không quên Tuyền Nguyệt muội muội.."
Sở Tuyền Nguyệt lạnh giọng nói: "Ngươi nói rõ cho ta! Rốt cuộc là chuyện gì?"
Lâm Ngọc đem những lời mà Tử Kha hoàng tử nói với Xích Hoàng nói cho Sở Tuyền Nguyệt.
Lâm Ngọc ngưỡng mộ nói: "Muội muội rất nhanh là có thể trở thành Hoàng quý phi của đại quốc Tử Linh Quốc rồi, nữ nhi của muội cũng có thể trở thành công chúa của Tử Linh Quốc.
Tử Linh Quốc đất lớn vật nhiều, cao thủ như mây, không phải là Xích Linh Quốc có thể so được.."
Càng nói cô càng ngưỡng mộ, trong lòng cực kỳ không cam tâm.
Mà lòng Sở Tuyền Nguyệt lại trầm xuống, người đó là hoàng tử của Tử Linh Quốc, sao có thể?
Dù cho Lâm Ngọc đố kỵ điên cuồng, Sở Tuyền Nguyệt cũng không vui nổi.
Một Tử Hoàng có thể nuôi dạy ra Tử Kha hoàng tử như vậy, cô sao có thể thích được.
Bên trong hoàng thất Tử Linh Quốc chắc hẳn toàn là những người ăn thịt đồng loại mà không nhả xương, cô tuyệt đối không muốn nữ nhi cuốn vào trong đó.
Cô thà rằng người nam nhân đó là bách tính vô danh, cũng không muốn hắn là hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng.
Nhưng nay Tử Kha hoàng tử đã nhắm đến bọn họ rồi, cô và Ca nhi có thể thoát thân sao? Đối phương là hoàng tử của Tử Linh Quốc đó.
Sở Tuyền Nguyệt muốn trốn ra ngoài, dẫn theo nữ nhi bỏ lại tất cả rời khỏi, cũng không muốn rơi vào trong hang sói.
Nhưng mà bây giờ thân thể cô bị thương, một chút lực lượng cũng không có, căn bản không cách nào chạy trốn.
Lâm Ngọc nhìn thấy gương mặt đau lòng của Sở Tuyền Nguyệt, cười lạnh trong lòng, thật là được lợi mà còn chê, giả dối!
"Tuyền Nguyệt muội muội từ từ dưỡng tốt thương thế đi! Đợi Tử Kha hoàng tử xử lý xong sự việc ở Xích Linh Quốc, liền đưa muội đi Tử Linh Quốc.
Muội cũng đừng lo lắng cho Cửu Ca nữa, con bé dù sao khả năng rất lớn là muội muội của Tử Kha hoàng tử, nhất định sẽ chiếu cố con bé tốt thôi." Lâm Ngọc an ủi nói.
Bốn vị gia của Sở gia bắt đầu thu mua lòng người, những người trước đó đi theo Sở Tuyền Nguyệt cũng chấp nhận cành oliu mà họ đưa ra.
Bọn họ không hay biết khi họ tiếp nhận cành oliu đó, thì đã bị Sở Cửu Ca liệt vào danh sách đen rồi.
Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Rất tốt! Những tên cỏ leo tường này đến lúc đó có thể chặt đi rồi."
Sở Cửu Ca không phải thật sự muốn vị trí gia chủ của mẫu thân cô đổi người, cô chỉ là cố ý đáp ứng, ép các thúc thúc bá bá của cô lộ ra hết con bài tẩy, sau đó một hơi dọn sạch, triệt đệ ép chết, một lần và mãi mãi, xem sau này bọn họ còn dám làm càn hay không?
Không chỉ thu mua những người của Sở gia, thậm chí còn có người đi lôi kéo sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Sở tam gia kéo được Lâm gia, Sở lục gia kéo được Diệp gia.
"Một đám ngu xuẩn, cũng không sợ dẫn sói vào nhà!"
Sau đó liền là tiểu bối, trong số tiểu bối thất thiếu gia Sở Lân xuất chúng nhất, hiển nhiên trận tỷ thí này của hắn đã nắm chắc phần thắng.
Sở tứ gia cắn răng, thật sự nghĩ rằng có được Sở Lân là có thể thắng rồi sao?
Lục đệ của hắn không phải là quên mất Sở gia vẫn còn một đệ nhất thiên tài đó chứ!
Đệ nhất thiên tài Sở gia, đương nhiên là Sở Cửu Ca rồi.
Sở tứ gia muốn Sở Cửu ca giúp hắn, thậm chí ngay cả bảo vật áp rương cũng tặng ra ngoài.
Sở Cửu Ca do dự nói: "Con dù sao cũng là nữ nhi của tiền nhiệm gia chủ, tham gia trận tỷ thí này không tốt lắm! Con vẫn là nên làm trọng tài thì hơn.".