NGỠ

Sau khi nói chuyện trên group chat xong, Tiểu Chu lại inbox riêng với Tống Ngạn Thành.

[Anh, em tức lắm!]

Tống Ngạn Thành vẫn còn thấy ổn, [Tức vì có khả năng cô ấy có bạn trai sao?]

[Em thật lòng mong chị ấy có bạn trai, nhưng em không mong là bạn trai chị ấy lại là một tên bỏ đi như thế. Cái đồ mười phút bỏ đi!]

“…” Sắc mặt của Tống Ngạn Thành vốn âm u, giờ đã tối sầm xuống, [Có lẽ chân tướng sự việc không phải như thế. Chắc mười phút chỉ là mặt ngoài, nội tình thế nào người ta hẳn là không muốn để người ngoài biết.]

[Có cái khỉ khô. Em với bạn gái làm bước dạo đầu còn được hơn mười phút.] Tiểu Chu lòng đầy căm phẫn, [Người đàn ông như thế không xứng có được dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của chị Chi Chi nhà em!]

Tống Ngạn Thành kiềm chế cảm xúc, có ý định dẫn dắt cậu nhóc này, giảng giải cho cậu hiểu, [Có lẽ bọn họ chính là cặp đôi trời định. Nói chung là cậu không nên nói mấy lời như thế, lúc nào hiểu rõ chân tướng rồi hẵng kết luận sự việc.]

[Chân tướng ở đây chính là, anh ta chính xác chỉ được mười phút!] Tiểu Chu hiểu rất nhanh, [Ý của anh là, anh ta không phải là mười phút, mà là năm phút? Hay một phút? Hoặc là ngắn hơn?]

Tống Ngạn Thành im lặng một lát, phẫn nộ gõ phím, [Thằng nhóc chết tiệt này! Cậu thì biết cái gì!]

Tiểu Chu: [Anh, anh bênh ‘anh ta’ như vậy, không phải bởi vì anh… cũng gặp bệnh đàn ông không tiện nói đó chứ?]

Tống Ngạn Thành: “…”

Tiểu Chu bừng tỉnh đại ngộ, [Em hiểu rồi, em hiểu rồi, em vô cùng xin lỗi anh. Anh là bạn của em, em sẽ không xem thường anh, hiện tại y học phát triển như vậy, nhất định anh sẽ được chữa khỏi thôi.]

Tống Ngạn Thành bi thương, cõi lòng như rỉ máu, yên lặng tắt desktop đi, ngả người vào ghế da véo véo mi tâm mãi.

Tới mười giờ đêm Lê Chi mới về đến nhà. Cô vừa mới đặt được hành lý xong, bé Lông Vàng đã mạnh bạo xông lên, vẫy vẫy đuôi lấy lòng cô. Giống chó vốn lớn nhanh, Lông Vàng giờ đã được hơn 40 cân*, móng vuốt như hổ, Lê Chi suýt chút nữa bị nó bổ nhào vào người.

(*) 40 cân Trung Quốc = khoảng 20 kg.

Tống Ngạn Thành đi ra ngoài với khuôn mặt âm u, húng hắng ho một tiếng. Lông Vàng không dám quay đầu, chạy thật nhanh, chui tọt vào cái ổ của nó để trốn. Lê Chi cười, “Bình thường anh làm gì nó mà nó lại sợ anh thế kia?”

Tống Ngạn Thành không thèm để ý, “Đây là hành vi thành lập địa vị thống trị, khiến nó khắc sâu vào tư tưởng, trong nhà này ai mới là chủ nhân.”

Lê Chi nhíu mày khiêu khích, “Giống như em đối với anh hả?”

Tống Ngạn Thành cúi đầu bật cười, sự dịu dàng trong đáy mắt khó kiềm nén, “Đúng vậy, thưa Nữ vương bệ hạ.”

Lê Chi bước nhanh tới, hai tay vòng quanh eo của anh, dồn hết sức nặng lên người anh, làm nũng: “Em mệt chết luôn, không muốn đi làm nữa, không muốn trang điểm không muốn chụp ảnh không muốn phỏng vấn nữa.”

Tống Ngạn Thành: “Không muốn đóng phim nữa luôn?”

“Cái kia thì vẫn có nha.” Lê Chi cọ cọ vào vai anh, cọ tới cọ lui, “Mao Phi Du cho em nghỉ ngày mai, em có thể ở cùng anh rồi.”

Tống Ngạn Thành ôm chặt lấy cô, ‘xùy’ một tiếng, “Người đại diện của em đúng là vô tâm, ngay cả sinh nhật cũng không cho em nghỉ.”

“Anh Mao nói, sinh nhật của nữ minh tinh chưa bao giờ thuộc về chính cô ấy.” Lê Chi bất lực thì thào, “Xin lỗi anh nha, thời gian qua đã để anh cô đơn rồi.”

Tống Ngạn Thành không cảm thấy tủi thân, chỉ thấy yêu thương cô. Ngón tay anh di chuyển thuận theo đường cong eo của cô, thật gầy.

“Ngày mai em được nghỉ hả?” Anh nói.

“Ừm,” Lê Chi nói: “Nghỉ ngơi một ngày, sáng ngày kia bay tới Bắc Kinh, gặp mặt thương lượng với nhà chế tác phim “20 Tuổi”, nếu mọi chuyện suôn sẻ, cuối tuần sẽ chính thức vào đoàn để tiến hành quay phim.”

Nói đến vế sau, giọng nói của cô nhỏ dần, lời nói cũng chậm hơn, hẳn là trong lòng thấy xấu hổ.

Tống Ngạn Thành đã hiểu, đưa tay xoa xoa lưng cô vỗ về, thì thầm: “Không sao, anh nghe lời lắm, Chi Chi cứ yên tâm đi làm việc mình thích, không cần băn khoăn chuyện phía sau, nếu anh đã có thể làm hậu phương vững chắc của em thì chắc chắn anh có thể bảo đảm được bản thân.”

Lê Chi vùi mình vào lồng ngực anh, nhắm mắt lại, những ngón tay đang nắm chặt dần giãn ra.

Cô biết, đây chính là nơi bến bờ khiến cô an tâm nhất.

Hai người bình lặng dựa sát vào nhau, Tống Ngạn Thành điềm tĩnh nói: “Chi Chi, ngày mai em đi theo anh tới một nơi nhé.”

Ngày hôm sau, Lê Chi ngủ dậy mà không cần ai đánh thức. Bên cạnh cô đã trống không, cô ngơ ngẩn, sau đó liền thấy Tống Ngạn Thành ở trong phòng làm việc, “Sao anh không gọi em dậy? Chẳng phải hôm nay đi ra ngoài sao?”

Tống Ngạn Thành ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt nhàn nhã, “Không gấp, em ngủ nhiều một chút cũng được.”

Lê Chi nhìn ra điểm đáng ngờ: “Anh dậy sớm hay là vốn không ngủ gì hết?”

Tống Ngạn Thành bước tới, đẩy vai của cô đi lên phía trước, “Anh ngủ đủ rồi, mau đi rửa mặt đi.”

Giờ Lê Chi đã là người nổi tiếng, cũng không nên phô trương, dù sao cô cũng không thể chịu nổi nếu như có người nhận ra. Lúc hai người chuẩn bị ra khỏi nhà, Tống Ngạn Thành cẩn thận đeo khẩu trang và mũ vành lên cho cô, “Sao vẫn xinh đẹp thế này?”

Lê Chi mắng yêu: “Mắt anh đeo filter dày cấp mười luôn à.”

Chiếc Cayenne đi vào đường cao tốc, vượt qua vòng xuyến, vẫn luôn tiến về phía trước. Lê Chi nhìn biển báo, đây đã là biển báo đã ra khỏi khu vực Hải Thành. Sau hai tiếng đi xe, hai người đi tới một thị trấn. Sau khi Lê Chi xuống xe, nhìn về phía cánh cổng to ở đằng xa, ra là cổng của nghĩa trang.

Cô chợt hiểu ra, đây là nơi an nghỉ của mẹ ruột Tống Ngạn Thành.

Hôm nay là một ngày trời nhiều mây, nhưng Tống Ngạn Thành vẫn đeo kính râm. Anh nói: “Khi mẹ anh quen người đàn ông kia, bị ông ta nói lừa rằng mình vẫn còn độc thân. Tới lúc mẹ anh mang thai anh, ông ta nói nhất định sẽ đến lấy bà ấy, mà mãi cho tới khi sắp đẻ, mẹ anh mới biết ông ta là người đàn ông đã có vợ. Ông ta chẳng bao giờ tới nữa, mỗi tháng chỉ giả mù sa mưa mà chu cấp tiền sinh hoạt. Mà mẹ anh không nhận lấy một xu nào, bà luôn trả lại toàn bộ tiền. Sau này ông ta bị ung thư ruột giai đoạn cuối, mới nói cho người trong nhà rằng mình còn có một đứa con nữa là anh. Ông nội muốn đưa anh về, mẹ anh lại không muốn thế. Sau đó, vào ngày sinh nhật của anh, mẹ anh tới ngã tư để đón anh tan trường, đúng lúc lại bị một chiếc xe tải đi ngược chiều đâm chết. Anh thậm chí còn chẳng được nhìn mặt mẹ lần cuối.”

Tống Ngạn Thành nói đến chuyện xưa, ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt trầm buồn.

Lê Chi khó chịu đến mức không nói được lời nào, chỉ biết nắm chặt tay anh.

Tống Ngạn Thành cũng nắm chặt lấy tay cô, cười nhạt: “Đi nào, hôm nay anh đưa em tới gặp mẹ một chút.”

Một ngôi mộ nho nhỏ được bày biện ngay ngắn, ở hai bên cầu thang là hai hàng tùng bách xanh rờn. Tuy phần mộ không lớn, nhưng quanh năm đều có người dốc lòng chăm chút, ngay cả thảm thực vật cũng được tỉ mỉ chăm bón. Tống Ngạn Thành nắm lấy tay cô, từng bước đi lên cầu thang.

Lê Chi dần nhận ra, anh thu xếp đưa mộ của mẹ ra ngoại ô Hải Thành, hẳn là khi còn non trẻ, không thể chống lại nhà họ Tống, chỉ đành lẳng lặng gây dựng thế lực của mình ra chỗ khác.

Lê Chi nhìn bóng lưng anh, cổ áo chiếc jacket đen dựng đứng, mái tóc ngắn gọn gàng, tấm lưng thẳng tắp này không biết đã phải gồng gánh bao nhiêu chuyện trắc trở. Bỗng cô thấy lòng mình quặn đau.

Phần mộ được đặt ở vị trí phong thủy nhất, bên cạnh là những khóm hoa rực rỡ.

Ảnh của Hứa Nguyên Thấm đã bạc màu, nhưng thứ không thay đổi chính là nụ cười của bà. Dù đây chỉ là một bức ảnh tĩnh nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đầy dịu dàng và nhu hòa của người phụ nữ này. Tống Ngạn Thành cúi người, khẽ khàng gỡ hết cỏ dại và lá cây trên bia mộ, “Mẹ, con đến thăm mẹ đây.”

Lê Chi chỉ đứng im lặng nghe anh nói.

“Để con giới thiệu với mẹ, đây là Lê Chi, mẹ có thể gọi cô ấy là Chi Chi.” Tống Ngạn Thành dắt tay Lê Chi, dẫn cô tới đứng trước mộ, nói: “Cô ấy là bạn gái của con.”

Hứa Nguyên Thấm trong bức ảnh vẫn cười tươi, ánh mắt điềm đạm.

Lê Chi mỉm cười, nói: “Con chào bác ạ.”

Tống Ngạn Thành nói: “Con mang cô ấy tới đây, là mong mẹ có thể gặp cô ấy một chút, cũng mong mẹ có thể phù hộ cô ấy bình an thuận lợi, làm được những chuyện mình muốn.”

Vành mắt Lê Chi nóng lên, cô quay đầu nhìn anh.

Tống Ngạn Thành cũng quay lại nhìn cô, “Mẹ của anh là người rất tốt, những năm qua vẫn luôn bảo hộ anh bình an. Chính là, rất ít khi báo mộng cho anh.”

Lê Chi dịu giọng, “Đó là bởi vì cuộc sống của bác gái ở trên thiên đường rất tốt đẹp, phải có chuyện gì mới báo mộng chứ, hẳn là vì bác vẫn rất khỏe mạnh đó. Anh yên tâm đi.”

Tống Ngạn Thành cười cười, nói cho cô biết, “Đây là lần đầu tiên anh dẫn người khác đến gặp mẹ.”

Lê Chi nghiêng đầu dựa vào vai anh, “Vậy là chỗ này đã được đón chào một loài hoa hiếm có trên thế gian đấy.”

Tống Ngạn Thành véo má cô, “Nào có ai lại khoa trương như vậy hả?”

Lê Chi ngồi xổm xuống, tiếp tục dọn sạch mộ, nói chuyện phiếm với Hứa Nguyên Thấm, như đang cáo trạng, “Bác ơi, Tống Ngạn Thành bắt nạt con, nào là véo má rồi túm cánh tay, khi nào bác phải về báo mộng, dạy dỗ anh ấy nhé.” Tạm ngưng, cô lại vòng tay lên miệng, thầm thì: “Nhưng thật ra anh ấy nhớ bác đó ạ, bác báo mộng để anh ấy còn được gặp bác trong mơ nhé.”

“Còn nữa ạ, con là diễn viên, diễn qua cũng nhiều vai, từ nhỏ con đã không có bố mẹ, vì vậy con rất hâm mộ những đứa trẻ thương xót cha mẹ. Về sau con sẽ thường xuyên đến thăm bác cùng Ngạn Thành.” Lê Chi nhìn ảnh bia, vui vẻ từ tận đáy lòng, “Con thích con trai của bác, và con sẽ cố gắng làm hết khả năng của mình để khiến anh ấy cảm nhận được sự ấm áp, giúp anh ấy có thể sống một cuộc sống an nhiên tự tại.”

Tống Ngạn Thành cúi thấp đầu, tránh đi cơn gió trên đồi.

Anh nhắm mắt lại, cố kiềm lại khóe mắt đang ngân ngấn nước.

Hai người nói chuyện trước mộ Hứa Nguyên Thấm cho tới trưa. Tống Ngạn Thành cởi áo khoác ra, trải trên mặt ghế cho Lê Chi ngồi. Anh kể cho cô nghe những chuyện xưa, nói hết chuyện thuở còn hàn vi cho tới những ngày thiếu niên tươi đẹp, nói chuyện ngày xưa khi mẹ ruột anh còn trẻ là một mỹ nữ, còn nói cả về mười năm cô độc bất lực của mình trong nhà họ Tống.

Tống Ngạn Thành giống như một người đầy bụng kinh thư, kể những chuyện ngày xửa ngày xửa với giọng điệu điềm tĩnh, toàn bộ đều là quá khứ của mình.

Anh còn nhắc tới Minh Hi, kể cho cô nghe ngày xưa cô ta chọc ghẹo lừa gạt anh như thế nào, cũng không hề phủ nhận, có một khoảng anh thực sự đã động tâm với cô gái ấy. Anh vẫn luôn tưởng rằng cô ta mang thiện ý mà chìa cành olive cho anh, kết quả lại sự lừa gạt cùng trêu đùa ác ý.

Tâm tư thiếu niên đầy trong sáng của anh, đã bị vặn vẹo chỉ vì một câu lừa gạt không đáng.

Lê Chi lẳng lặng nghe, sau khi anh nói xong, cũng không nói gì, chỉ ôm anh vào lòng.

Cô nói: “Chuyện đều đã qua rồi, về sau anh đã có em thương yêu.”

Vào buổi chiều, mặt trời đã lên cao, nhưng nơi đây lại là một nơi có đất phong thủy, độ nóng trên này cũng bớt đi nhiều. Tống Ngạn Thành đi ở phía trước, sợ Lê Chi té ngã, vẫn luôn dắt tay cô.

Tống Ngạn Thành bỗng nhiên dừng lại, quay mặt lại hỏi cô: “Chi Chi, sao em không nghĩ tới việc tìm lại bố mẹ?”

Lê Chi lắc đầu, “Không, và cũng không cần thiết. Nếu tìm được, em sẽ lại không nhịn được mà hỏi nguyên nhân. Hỏi được, em sẽ lại tổn thương, mà hỏi không được, cũng tổn thương. Nếu như cả hai đường đều dẫn đến tổn thương, vậy chi bằng đừng làm gì cả. Lúc trước nếu họ đã không nghĩ tới việc gặp nhau trong tương lai, vậy thì cũng không đáng để em phải cầu chúc cho họ mạnh khỏe an khang.”

Tống Ngạn Thành nhất thời không nói gì.

“Chỉ là, em lại rất muốn tìm ra vị ân nhân đã trợ giúp em được đi học kia.” Lê Chi thật sự biết ơn người đó từ đáy lòng: “Nếu như không nhờ người này, em cũng không đi được tới bước hiện giờ.”

Tống Ngạn Thành cười cười, “Ở hiền gặp lành, hẳn là người đó hiện giờ cũng sống rất tốt.”

Lê Chi gật đầu, “Nhất định là vậy!”

Khi chuẩn bị ra khỏi nghĩa trang, Tống Ngạn Thành giữ chặt lấy tay cô, “Đợi chút.”

Lê Chi quay đầu nhìn anh, “Làm sao vậy?”

Ánh mắt Tống Ngạn Thành tràn ngập dịu dàng, “Còn có một câu anh quên nói với mẹ.”

Lê Chi đang định nói “Câu gì vậy” thì đã bị anh hôn một cái.

“I love you.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi