Ngày hôm sau, Tống Ngạn Thành đưa Lê Chi ra sân bay, vì để tránh hiềm nghi, hai người bọn họ đã xuất phát từ năm giờ sáng. Khi trời vừa tang tảng sáng, Tống Ngạn Thành ngồi ở trong xe hôn cô một cái, “Cố gắng lên, Ảnh hậu.”
Mao Phi Du đã đến Bắc Kinh trước một ngày để trao đổi công việc, trên đường về khách sạn, anh ta cũng nhân tiện nói với Lê Chi về lịch trình công việc của tuần này.
“Ngày mai bay tới Thâm Quyến, chụp bổ sung một vài ý tưởng quảng cáo mới của FS, buổi tối có một buổi phỏng vấn với một hãng tạp chí, lượng tiêu thụ của bên đó khá tốt, cũng sẽ hỗ trợ cô rất nhiều. Mà tôi cũng vừa mới tiếp xúc với một thương hiệu mỹ phẩm, tôi vẫn đang bàn bạc chi tiết, có khả năng là song phương sẽ gặp mặt vào thứ sáu này. Lễ phục tôi cũng đã chuẩn bị xong cho cô rồi, là do nhãn hàng D tài trợ, trực tiếp gửi tới công ty.”
Lê Chi nhìn lướt, chỉnh sửa lại thời gian của một vài lịch trình, vui vẻ nói: “Chủ nhật tôi không có việc hả?”
Mao Phi Du cười lạnh, “Bởi vì thứ hai cô chính thức phải vào đoàn, phải ở trong đoàn làm phim hai tháng liền, đừng hòng rời đi.”
Lê Chi ‘à’ một tiếng, “Tôi biết là anh không nhân từ đến thế mà.”
Mao Phi Du nói: “Tôi đã từng thấy qua chuyện đời của rất nhiều nghệ sĩ, có người thành danh chỉ trong một đêm, cũng có người sa cơ lỡ vận trong một đêm, cũng có người nổi tiếng trong nhất thời rồi lại tụt dốc không phanh. Nhưng cô lại không giống họ. Từ đầu tới cuối, cô luôn giữ vững trạng thái bình thản, cũng cam chịu khổ ải, không đi đường tắt, cũng rất có chính kiến.”
Hợp tác với nhau lâu ngày, đương nhiên bọn họ cũng hiểu rõ lẫn nhau. Lê Chi nghe anh ta nói thế liền cảm thấy có điều kì lạ, hỏi: “Có phải công ty lại gây áp lực với anh không?”
Con bé này, ánh mắt tinh tường quá. Từ lúc cô nhận giải thưởng tới giờ, chị Phong vẫn luôn tạo áp lực. Chị ta muốn cô làm việc cật lực, không cần biết nó là loại sản phẩm thấp kém hay gì hết, chỗ nào tìm đến cũng muốn cô nhận làm người đại diện. Chị ta còn muốn cô tham gia vô số các buổi tiệc rượu, nhưng Mao Phi Du đều từ chối hết.
Anh ta luôn tỏ thái độ tuyệt tình, đã đắc tội với ban lãnh đạo công ty không biết bao lần. Chị đồn thổi rằng anh ta sắp bị thế chỗ đã không phải là ngày một ngày hai. Mao Phi Du ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn cứ tự làm theo ý mình.
Đối mặt với sự chất vấn của Lê Chi, Mao Phi Du chỉ hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường, “Chớ đoán mò, không có gì hết. Cô cứ giữ sức khỏe tốt, chuyên tâm đóng phim là được rồi.”
Phần thứ nhất của kịch bản “20 tuổi” được đọc vào tối thứ năm Mao Phi Du cũng đã tới nghe ngóng tình hình. Sau khi tan họp, anh ta nói với Lê Chi: “Đây là một bộ tốt đấy, lúc trước cô chọn đúng rồi, ánh mắt không tồi.”
Lê Chi cười nhạt, không tiếp lời.
“Hơn nữa linh tính tôi mách bảo.” Mao Phi Du nói: “Đây sẽ là một nấc thang mới trong sự nghiệp của cô.”
Trên mạng cũng đã bắt đầu có một vài cuộc thảo luận về bộ phim “20 Tuổi”. Phần lớn đều là những là những lời biểu lộ sự kinh ngạc thán phục tổ biên kịch, đúng là cô Phó Bảo Ngọc có khác. Trên Baidu cũng đã lập post cho phim, phần giới thiệu cũng đơn giản, phim thanh xuân vườn trường, nói về tình yêu và sự mất mát.
Nhân vật nam chính được đóng bởi Thạch Nhất Lan – người đã giành được vòng nguyệt quế cho giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim tại Đức năm ngoái. Dù đã gần 30 tuổi, nhưng anh sở hữu một khuôn mặt không tuổi, vì vậy trông nam nữ chính cũng không quá lệch. Lê Chi cũng bất ngờ, không thể nào tưởng tượng được, đối tượng hợp tác ở bộ phim thứ hai của cô lại là anh ấy.
Vào buổi đọc kịch bản, Thạch Nhất Lan đến đúng giờ, trông khá tuấn tú, khí chất cũng hiền hòa, vừa nghiêm túc lắng nghe vừa ghi nhanh vào sổ cá nhân, lễ phép trao đổi cùng thầy biên kịch. Cuối cùng, anh còn nói với Lê Chi: “Lần đầu hai chúng ta hợp tác, mong em chiếu cố nhiều.”
Lê Chi được yêu mến mà đâm lo, liên tục ôm quyền cúi người, “Thầy Thạch nói quá lời rồi ạ, em phải học hỏi anh mới đúng.”
Về sau, Mao Phi Du có dịp cũng nói chuyện phiếm với cô, “Bản thân Thạch Nhất Lan cũng quá xuất sắc còn gì, cốt cách tuyệt vời, là kiểu con cưng của trời điển hình. Trong bộ phim này, cô có cảnh hôn với cậu ta. Hời quá nha Tiểu Chi Chi, trải nghiệm cho tốt.”
“Đây là do công việc yêu cầu, dù gì tôi cũng đâu phải là loại mê trai.” Lê Chi nhéo cánh tay anh ta, “Anh tỏ ra chuyên nghiệp một chút xem nào!”
Mao Phi Du nhe răng, xuýt xoa vì đau, “Đừng có nghịch, có điện thoại kìa!” Anh ta quơ tay sang lấy điện thoại để nghe, “Ơ, chị Phong ạ.”
Nghe được vài câu, sắc mặt Mao Phi Du đã đại biến, ánh mắt cũng trở nên hung dữ, tức giận nói: “Các người đừng có mà khinh người quá đáng!”
Lê Chi sốt sắng hỏi: “Làm sao thế?”
Mao Phi Du hít thở sâu, dắt cô đi, “Về công ty thôi, lễ phục của cô nửa đường đã bị người ta cướp mất rồi.”
Lễ phục do hãng D tài trợ cho Lê Chi được gửi tới công ty, nhưng lại cũng không ghi chú cụ thể là gửi cho ai. Chị Phong nói, tài nguyên có thì hưởng chung, thế là bộ lễ phục này được đưa ngay cho một newbie đang được công ty push cật lực.
Bộ lễ phục của hãng D này, Mao Phi Du vốn định để Lê Chi mặc hôm diễn ra nghi thức kí kết hợp đồng với nhãn hiệu. Tốt lắm, cướp trắng trợn còn chưa nói, mấu chốt là giờ không kịp nữa rồi. Chị Phong này cũng là một người ngang ngược, không sợ phải chơi cứng rắn, đã sớm muốn chỉnh Mao Phi Du.
Việc này chắc chắn là Mao Phi Du chiếm phần đúng, nhưng chị Phong lại lấy cớ “không hề ghi người nhận đích danh”, “trực tiếp gửi tới tổ thương vụ” để chuyện bé xé ra to. Sau khi nói xong, chị ta còn muốn gán cho Mao Phi Du cái tội danh “không để ý tới đại cục”.
Mao Phi Du là một người thiếu tính nhẫn nại, bị thái độ của chị Phong chọc tức điếng người. Lê Chi đứng ở bên cạnh kéo cánh tay anh ta, nhắc nhở: “Chị ta cố ý làm thế mà, anh đừng có rơi vào bẫy.”
Mao Phi Du vẫn còn hiểu rõ nặng nhẹ. Anh ta chỉ mặt chị Phong, nuốt lại cục tức vào trong, “Được, tùy chị.”
Anh ta đang định quay người muốn đi, chị Phong chợt lạnh lùng, nói: “Mao Phi Du, bệnh đãng trí của cậu cũng nặng thật đó nhỉ, nhưng tôi thì lại nhớ kĩ đấy. Một người nghệ sĩ tốt như Hạ Chi Kỳ, vậy mà lại sa đọa vào trò hút ma túy, rồi bị nhiễm bệnh AIDS. Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều không mảy may liên quan tới cậu một chút nào sao?”
Giọng Mao Phi Du hơi run, sắc mặt âm trầm, “Chị nói thế là có ý gì?”
Chị Phong cười khinh, “Tự cậu hiểu mà.”
Mao Phi Du đang từ đỉnh cao sự nghiệp sa xuống đầm lầy, còn suýt chút nữa bị các công ty giải trí phong sát, cũng đều là bị Hạ Chi Kỳ. Đây chính là cái gai trong lòng anh ta, đây là chuyện oan uổng mà anh ta phải gánh đến tàn hơi, qua bao nhiêu năm, giờ mới có chút khởi sắc.
Lửa giận cháy ngùn ngụt, nắm đấm của anh ta siết chặt, kêu ken két. Anh ta nhịn mãi, nhịn mãi, mà cuối cùng vẫn không đi tới đâu, cuối cùng lấy chân đạp ngã cái ghế bên cạnh, chỉ định trút giận. Nhưng chị Phong tay mắt lanh lẹ, cố ý đi tới phía trước, đứng sang bên, để cho bắp chân vừa hay bị ghế đập trúng.
Chị ta liền gào lên, sau đó ngã xuống đất, lên án Mao Phi Du, “Cậu đánh người làm cái gì? Tôi sẽ báo cảnh sát!”
Lê Chi bối rối, vô thức muốn đứng ra thay Mao Phi Du phân bua. Mao Phi Du trước giận dữ là thế, giờ lại bình tĩnh như không, kéo cánh tay Lê Chi để cô đứng ra phía sau mình, “Cô nghe tôi nói đã.” Anh ta thì thầm, “Người đàn bà này cố gắng lập bẫy để tôi bước vào, sau đó sẽ dùng chuyện này để áp chế, muốn cô đáp ứng một số yêu cầu vô lí. Cô đừng nhúng tay vào, cứ đi đóng phim cho tốt đi. Vượt qua chuyện này, vượt qua rồi thì mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”
Lê Chi tức giận đến nỗi cả người run rẩy, “Tôi nhất định sẽ bảo vệ anh, không thể để mấy con người này bắt nạt anh như vậy được!”
Chị Phong vốn am hiểu mấy chiêu trò bẩn cùng với nắm bắt điểm yếu của người khác. Chị ta ngồi ở một bên, liên tục làm ầm ĩ, lúc thì kêu muốn kiểm tra thương tích, lúc thì nói muốn chụp hình lại làm bằng chứng. Thực ra, chị ta nói mấy lời này là đều để cho Lê Chi nghe, khiến cho sốt ruột mà thỏa hiệp.
Trong lòng Lê Chi bắt đầu thấy bực bội, ngay lập tức hất tay Mao Phi Du ra, xoay người đi đến chỗ chị Phong. Vẻ mặt của cô lạnh lùng, không hề có ý nhượng bộ. Cô đứng trước mặt chị Phong, nói rõ từng câu từng chữ: “Anh ấy chưa hề có ý đánh chị, là do chị cố tình vu oan giá họa, chính là tội vu khống người khác. Chị đã khiến chúng tôi bị tổn thương về cả thể chất và tinh thần, chị hãy ở đó mà đợi trát hầu tòa của luật sư đi, chúng tôi quyết không bỏ qua đâu!”
Chị Phong hoàn toàn không ngờ rằng Lê Chi sẽ có thái độ cứng rắn như thế. Cô không hề nịnh nọt, hùa theo hay nói vòng vo gì cả, không thể nhịn được cảnh người một nhà bị sỉ nhục. Chị Phong chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng, “Đây là công ty chủ quản của cô đó! Mới lên mặt được một tí đã đòi trả đũa hay sao!”
Lê Chi tỏ ra việc đáng làm thì phải làm, “Vậy thì chị đã thực hiện những bổn phận mà một công ty nên làm chưa? Chúng ta vốn có thể có lợi cùng hưởng, chung sống hòa bình, nhưng chị Phong à, cứ dăm hôm ba bữa chị lại nghi ngờ, sân si. Chị đã làm những việc không liêm chính gì, chị thực sự cho rằng tôi không biết sao?”
Lê Chi không muốn nói nhảm với chị ta, nếu như đã tới bước này, cũng không thể quay đầu được nữa. Cô quay người đi ra ngoài, “Tôi không hề có ý nhằm vào công ty, chị Phong, chỉ mình chị thôi, chờ trát hầu tòa của luật sư đi.”
Cô gọi điện cho Tống Ngạn Thành, cũng chỉ ở trước mặt anh, ngữ khí của cô mới dịu đi vài phần, bộ áo giáp sắt thép cô luôn phải mặc trên người mới có cơ hội tháo xuống. Giờ cô như một đứa bé bị bắt nạt, chạy về tố cáo với người lớn nhà mình.
Tống Ngạn Thành hỏi han đầu đuôi câu chuyện, sau đó liền yên lặng một phút. Lê Chi hít sâu một hơi, nói: “Nếu có luật sư thích hợp thì anh nói với em nhé, phí luật sư cứ để em trả.”
Tống Ngạn Thành nghĩ sâu tính kỹ, nói cho cô biết, “Để anh gọi cho Ngụy luật, để cậu ta tự mình giúp em vụ kiện này.”
Lê Chi vì đang tức giận nên đâm ra bối rối, đầu óc cũng nhất thời không minh mẫn, giờ cô mới nhớ ra. Đúng rồi ha! Luật sư Ngụy, bạn tốt của Tống Ngạn Thành. Anh này chính là người có tiếng tăm lẫy lừng trong giới, am hiểu nhất mảng xử lí những án tranh chấp trong thương mại quốc tế, người bình thường không thể mời nổi anh ấy.
Hiệu suất làm việc của Tống Ngạn Thành vô cùng cao, mười phút sau, luật sư Ngụy đã đích thân gọi điện cho Lê Chi, chưa gì đã tố cáo, “Tống Ngạn Thành là cái đồ đểu giả, nếu có bảng xếp hạng những người dùng chiêu ‘cắt xít’ giỏi nhất, nó đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất. Mà tôi có chọc gì nó đâu, anh em như cái quần què. Em dâu, em cần phải chỉnh đốn lại nó đi, đàn ông đàn ang lớn tướng cả rồi chứ có phải là công chúa nhỏ nữa đâu.”
Lê Chi nghe xong liền nở nụ cười, giọng điệu nhẹ nhõm, tâm trạng cũng khá hơn chút.
Luật sư Ngụy: “Chuyện thì tôi cũng đã nghe qua rồi, yên tâm đi, giao cho tôi. Nửa tiếng nữa chúng ta gặp mặt nhé. Về yêu cầu thì giờ cô nói với tôi nghe trước, còn về chi tiết thì chúng ta bàn bạc sau.”
Rất nhanh sau đó phía bên luật sư Ngụy đã gửi trát hầu tòa, không những thế mà còn gửi trực tiếp đến công ty. Và như thế, mọi người trong công ty đều đã biết chị Phong lần này đã gây chuyện. Chị Phong là kiểu hổ giấy điển hình, không ngờ rằng Lê Chi lại có thể ra tay trực tiếp như thế.
Chị ta bắt đầu dáo dác tìm người, nhờ vả tứ phía, nhưng cuối cùng cũng không nên trò trống gì. Lê Chi cũng không nghe máy, dứt khoát kéo số chị ta vào sổ đen.
Mà ở trong ngành, chuyện to nhỏ, gây sự như thế này căn bản là không giấu được. Lê Chi cũng không định giấu giếm, tà không áp được chính, xét tới cùng, cô cũng không làm ra chuyện gì trái với lương tâm. Cùng lắm là bị dư luận chỉ trích, nhận phải gạch đá dư luận hoặc mấy lời đồn nhảm. Bởi vì vụ kiện này đã hoàn toàn giao cho luật sư Ngụy, Lê Chi vẫn giữ nguyên lịch trình, đi làm như trước.
Hai ngày nay Hải Thành dày sương, chất lượng không khí không tốt lắm, đêm tới cũng bị phủ dày sương, khiến cho toàn cảnh thành phố như bị phủ lên một tầng vải voan.
Tối đến, luật sư Ngụy tới nhà Tống Ngạn Thành, hai người cười đùa, nói chuyện trên trời dưới bể. Ngồi với nhau một lúc lâu, tới khi chuẩn bị về, luật sư Ngụy mới hỏi: “Mà, chuyện của vợ mày, có chút rắc rối.”
Tống Ngạn Thành lập tức căng như dây đàn, “Nói.”
“Vẻ mặt của mày sao cứ như chó nghiệp vụ thế.” Luật sư Ngụy châm điếu thuốc, nói chuyện chính, “Lê Chi thật sự muốn theo đuổi vụ kiện này đến cùng sao?”
“Mày cứ làm theo những gì cô ấy yêu cầu là được.”
“Vụ này đương nhiên ngon ăn, nhưng mấy vụ kiểu này, căn cứ vào kinh nghiệm của tao, phần thắng của cô ấy lớn, mà ảnh hưởng cũng lớn. Dù sao thì cô ấy cũng là nhân vật công chúng, chuyện mặt mũi như thế này cũng đâu để người ta chiếm lợi thế được. Về sau nếu trong tiểu sử lại có thêm một phần ghi vụ kiện cùng công ty cũ, ảnh hưởng tới việc làm ăn với công ty mới biết bao nhiêu.”
Trong hệ thống nhân sự của luật sư Ngụy cũng có một nhóm chuyên xử lí các chuyện liên quan tới tranh chấp danh tiếng của các ngôi sao, đương nhiên là lời nói của anh có trọng lượng.
“Hơn nữa, bên phía công ty của cô ấy cũng đã có người đại diện thương thảo, hy vọng có thể dĩ hòa vi quý, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ. Người ta nói là cái bà Từ Phong này vốn kiêu căng ngạo mạn, nói tóm lại, có hơi bị bệnh công chúa. Bọn họ sẽ bảo Từ Phong trịnh trọng xin lỗi, trả lại lễ phục, muốn lấy ý kiến xem cách thức hòa giải như thế đã ổn hay chưa.”
Tống Ngạn Thành hừ lạnh, châm một điếu xì gà, trong ánh lửa bập bùng, ánh mắt anh lại càng tỏ ra hung ác nham hiểm: “Bà ta là công chúa? Lê Chi thì không phải là công chúa chắc? Nếu như đều là công chúa, tại sao Lê Chi lại phải nhịn đủ điều, lại còn phải nhận lấy điều đáng giận này? Bà ta xứng sao?”
Luật sư Ngụy nghe xong liền vội vàng an ủi, khiếp sợ cực kì, “Được rồi được rồi, mày bao che người mình giỏi nhất luôn, được chưa?”
——
Một lúc sau, luật sư Ngụy rời đi.
Tống Ngạn Thành tắm xong thì đi ra nhìn điện thoại, group chat trong WeChat có đến 30+ tin nhắn chưa đọc.
Mạnh Duy Tất: [Ngạn Thành đổi tên rồi hả?]
Tề Tề Hùng: [Vãi chưởng, sao nghe tên ái thế? Nó vừa đi chuyển giới đấy à?]
Tống Ngạn Thành ấn vào danh sách thành viên để xem, biệt danh trong nhóm của anh không biết đã bị tên trời đánh nào đổi thành ——
[Công chúa nhỏ Thành Thành ~O(∩_∩)O~]