NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM

Thay vì trở về công ty, Hạc Tư Đằng lại đưa La Ngữ Tịch đến một cửa hàng xe ô tô. Dù cô không hiểu và cũng không có hứng thú tò mò anh đang muốn làm gì, nhưng đích thân anh đã mở cửa xe muốn cô xuống cùng vào trong, cô chỉ có thể miễn cưỡng làm theo.



Cả hai còn chưa bước đến cửa chính của cửa hàng thì từ nhân viên đến quản lý đã nhiệt tình chạy ra tiếp đón. Quản lý là một người đàn ông tầm ngoài ba mươi, mặc vest lịch sự, thái độ niềm nở nhưng vẫn giữ được sự chuyên nghiệp.



"Hạc tổng, hôm nay anh muốn xem loại xe nào? Sáng mai cửa hàng sẽ nhập mẫu xe đua mới nhất, hiện đang có hình mẫu bên trong, để tôi cho nhân viên lấy đưa anh xem thử."



"Không cần." Hạc Tư Đằng hờ hững gạt bỏ, bước vào cửa hàng rộng lớn trưng bày những kiểu xe mới ra mắt từ nhiều hãng khác nhau. Anh lướt mắt qua một lượt, nói với quản lý: "Tôi cần xe có không gian rộng."



Người quản lý ngạc nhiên trong vài giây, sau đó rất nhanh mang mẫu mã ra giới thiệu cho Hạc Tư Đằng lựa chọn.



La Ngữ Tịch luôn theo phía sau Hạc Tư Đằng, ngay khi vừa nghe lời anh nói với quản lý, cô lập tức hiểu ra được mục đích của anh.



Có lẽ, vì chuyện xảy ra ở quán Pub vừa nãy khiến anh thấy áy náy, còn biết áy náy thì cũng xem như còn chút lương tâm.



Sau khi nhận định được mẫu xe Hạc Tư Đằng đang tìm, người quản lý dẫn đường đến khu trưng bày để anh xem thử.



Lựa mãi một hồi, Hạc Tư Đằng cũng chọn được một chiếc bốn chỗ có không gian rộng bên trong và vừa mắt bên ngoài. Kiểu dáng so với dàn xe đua của anh dĩ nhiên không bắt mắt và "ngầu" bằng, nhưng chỉ còn có cách này La Ngữ Tịch mới chịu ngồi cùng xe với anh.



Người quản lý biết Hạc Tư Đằng trước nay đều chuộng loại ô tô thể thao, lần này lại chọn một chiếc khác hẳn phong cách, anh ta hiếu kỳ dò hỏi: "Hạc tổng, cửa hàng còn nhiều mẫu xe đua mới, hay anh xem qua thử?"



Hạc Tư Đằng hất tay, vừa chăm chú xem xe vừa nói: "Vợ tôi thích không gian rộng."



Người quản lý không bỏ lỡ thời cơ, lập tức gợi ý: "Vậy anh xem thử xe mui trần, kiểu dáng cùng nội thất trong xe hiện giờ đều rất đẹp và thoải mái."



Hạc Tư Đằng dùng ánh mắt thiếu kiên nhẫn nhìn anh ta, lạnh giọng đáp: "Cô ấy hứng gió được thì tôi đâu cần phí tiền mua xe xấu."



Người quản lý không nói gì nữa, sợ vạ miệng mất một khoản tiền, thế nên đành gật đầu cho nhân viên nhanh chóng làm hồ sơ mua bán.



Khi Hạc Tư Đằng lướt mắt qua La Ngữ Tịch, anh vẫn đinh ninh cô sẽ vì hành động của anh làm cho cảm kích. Nào ngờ, biểu cảm của cô vẫn thờ ơ lạnh nhạt, dường như không có ý định nhận lấy thành ý của anh.



Hạc Tư Đằng là khách quen của cửa hàng, trước đây mua xe đều thẳng tay vung tiền, sau khi kết hôn lại phải chọn xe kỹ, giá thành chỉ bằng một nửa xe đua rẻ nhất anh từng mua.



Lúc thanh toán tiền, nhận lại thẻ từ nhân viên cửa hàng, Hạc Tư Đằng vờ thuận tay nhưng thực chất lại cố ý mở túi đặt trên đùi La Ngữ Tịch, cầm ví của cô nhét những tấm thẻ cô đã trả anh vào lại.



La Ngữ Tịch vẫn ngồi thẳng lưng, con ngươi nhẹ nhàng chuyển động theo cử chỉ của Hạc Tư Đằng, khoé môi cô hơi cong lên không quá lộ.



Sau khi thỏa thuận giấy tờ và tiền bạc xong, Hạc Tư Đằng đưa La Ngữ Tịch về công ty.



Suốt lúc ở cửa hàng cho đến dọc đường, La Ngữ Tịch nửa chữ cũng không hé môi. Nếu nói không sợ chính là nói dối, Hạc Tư Đằng thật sự lo cô sẽ im lặng rồi ngấm ngầm báo cáo lại chuyện hôm nay với ông Hạc. Bị đuổi ra đường với bàn tay trắng, tưởng tượng đến thôi anh cũng đã cảm thấy đáng sợ đến mức nào.1



Trước khi có La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng dĩ nhiên chẳng lo bởi còn bà Hạc lén chu cấp, cùng lắm năm ngày mười bữa ông Hạc cũng sẽ gọi anh về. Nhưng hiện tại đã có La Ngữ Tịch, từ chuyện trong nhà đến công ty đều có cô hỗ trợ, sơ sẩy một chút, không chừng ngôi nhà và vị trí thừa kế trong công ty đều sẽ thuộc về tay cô.



Hạc Tư Đằng đã tính toán, cùng lắm ráng làm người tử tế một thời gian, nếu không bắt lỗi được La Ngữ Tịch thì sau này mượn cớ yêu người khác để ly hôn với cô. Chỉ cần anh tạo được lòng tin với ông Hạc và La Ngữ Tịch, tài sản đáng lẽ thuộc về anh sẽ không bị mất trắng.



Theo sát La Ngữ Tịch từ phía sau, lúc về đến văn phòng cũng đã đến giờ nghỉ trưa, Hạc Tư Đằng tò tò như cái đuôi bám lấy cô trước ánh mắt của những nhân viên trong văn phòng đang định đi ăn.



Cất giấy tờ gọn gàng lên bàn, La Ngữ Tịch xách một túi giữ nhiệt đựng cơm hộp đưa cho Hạc Tư Đằng, lạnh nhạt xua đuổi: "Anh mang về phòng làm việc của anh ăn đi."



Đáy mắt Hạc Tư Đằng lập tức hiện lên tia dao động hoang mang, ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản. Anh vươn tay cầm lấy túi đựng cơm hộp La Ngữ Tịch đưa, nghiêng người giật lấy túi đựng cơm của cô, mở lời đề nghị: "Ăn chung."



Mặc cho Hạc Tư Đằng bước đi trước về phía phòng nghỉ, La Ngữ Tịch vẫn đứng yên tại chỗ, tuyệt tình từ chối: "Tôi không quen ăn cơm với người lạ."



Ngay lập tức, Hạc Tư Đằng vòng ngược về, biểu cảm vừa kinh ngạc vừa có chút giận dữ. Anh nhìn chằm chằm vào La Ngữ Tịch, đè thấp giọng đay nghiến: "Cô mở miệng nói câu đó với chồng cô, cô không thấy ngại với tôi chẳng lẽ không thấy có lỗi với cha tôi đã bỏ tiền cưới cô vào nhà?"



Thái độ La Ngữ Tịch không nóng không lạnh, cô khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hạc Tư Đằng, từ tốn hỏi ngược lại: "Vậy anh đã từng xem tôi là vợ, hay chỉ là người giúp anh nói tốt trước mặt cha anh?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi