NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM

Giữa hai chân mày Hạc Tư Đằng nhíu chặt, căn bản không hiểu rõ ý tứ của La Ngữ Tịch qua câu nói kia. Anh đặt túi đựng cơm hộp xuống bàn, đứng thẳng lưng nhìn chằm chằm vào cô.



"Ngữ Tịch, cô đang trách tôi lợi dụng cô, còn cô cũng chẳng phải vì tiền mới lấy tôi hay sao?"1



Con ngươi La Ngữ Tịch chuyển động nhìn thẳng vào mắt Hạc Tư Đằng, từ tốn đáp: "Nhưng ít ra, tôi nghiêm túc trong mối quan hệ này. Tôi biết nghĩ cho cha mẹ anh, biết nghĩ cho anh, còn hơn anh chỉ vì sợ mất mặt với bạn bè, chưa rõ sự ngành đã chỉ trích tôi."1



Hạc Tư Đằng lập tức ngỡ ngàng, thái độ căng như dây đàn sắp đứt liền xìu xuống. Anh gật gù, bộ dạng trở nên nhượng bộ: "Tôi thừa nhận mình quá đáng, nhưng chẳng phải tôi cũng đã thể hiện sự hối hận rồi còn gì?"



"Anh vì sợ tôi nói lại chuyện ở quán với cha nên mới cố ý thể hiện như vậy." La Ngữ Tịch nhẹ nhàng bác bỏ, trong đôi mắt sớm phủ màn sương dày của nỗi thất vọng: "Tư Đằng, tôi là người trưởng thành, anh dùng trò dụ con nít đó với tôi chỉ vô ích thôi."



Ngừng một chút, La Ngữ Tịch khẽ thở ra chán nản, nụ cười hiện ra trên môi chứa đầy chua xót: "Phải, anh nói không sai, tôi vì tiền mới lấy anh. Tôi và anh không có cảm tình hay thân thiết, vậy tôi nói chúng ta là người lạ có gì sai?"



Sắc mặt Hạc Tư Đằng trầm trọng xuống vài phần, vừa tức bản thân lại vừa giận La Ngữ Tịch lạnh lùng cố chấp.



Không nghe Hạc Tư Đằng nói thêm lời nào nữa, xem như đã ngầm thừa nhận nãy giờ những điều La Ngữ Tịch nói đều là thật. Cô cười nhạt, trút nỗi lòng cuối cùng: "Anh vì cha mẹ anh mà đối xử tệ với tôi, tôi đồng ý. Nhưng anh vì đám bạn hư hỏng ấy phá hoại tương lai của anh, phá hoại hạnh phúc của gia đình anh... Người anh nên cảm thấy có lỗi, chính là bản thân anh."



Khi Hạc Tư Đằng nhìn vào đôi mắt trong suốt đang ngập nước của La Ngữ Tịch, trong lòng tự khắc dâng lên áy náy.



Biểu tình La Ngữ Tịch dành cho Hạc Tư Đằng vô cảm, tuy hờ hững nhưng vẫn ngụ ý quan tâm: "Anh có từng nghĩ, nếu anh lấy phải một người vợ ăn chơi gây chuyện giống đám bạn của anh, thêm một người mẹ chiều anh vô lý. Vậy trên đời này... ai mới thật lòng đối tốt, giúp anh trở thành người tử tế? Anh muốn được người khác yêu thương tôn trọng, hay chỉ muốn xung quanh toàn kẻ a dua nịnh bợ, sẵn sàng đâm sau lưng anh vì lợi ích?"



Trước khi rời khỏi tầm mắt Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch dùng sự nhẫn nại còn lại khuyên nhủ: "Những gì anh đang làm, là tổn thương bản thân, tổn thương cha mẹ. Cho đến một ngày anh mất tất cả rồi anh sẽ hiểu, người hay la mắng càm ràm mới là người thật sự lo lắng cho anh."



La Ngữ Tịch dứt lời, vừa nhấc chân định cất bước, Hạc Tư Đằng theo phản xạ bật ra níu chân cô lại: "Ngữ Tịch!"



Bước chân La Ngữ Tịch khựng lại vài giây, vẫn giữ tư thế quay lưng về phía Hạc Tư Đằng. Nghe được chất giọng căng thẳng của anh, cô vẫn dứt khoát buông lời xa cách: "Xin anh cố gắng thêm một thời gian, sống có suy nghĩ một chút cho yên lòng cha anh. Sau đó tôi nhất định ký giấy ly hôn trả lại tự do cho anh, cũng sẽ tuyệt đối không động vào tài sản của anh."



Đáy lòng Hạc Tư Đằng chấn động, anh ngàn vạn lần không ngờ đến, suy nghĩ vừa mới đó của anh hoàn toàn đều bị La Ngữ Tịch bắt trúng, cuối cùng chỉ có thể chột dạ thốt lên: “Ngữ...”



Khi nhìn lại La Ngữ Tịch đã đi về hướng phòng nghỉ từ lúc nào, ngập ngừng một hồi, Hạc Tư Đằng vô thức thở dài một hơi, uể oải cầm lấy túi đựng cơm hộp mang lên phòng làm việc.



Lúc ra đến cửa, anh không nhịn được xoay đầu nhìn về phía cửa phòng nghỉ, miệng lẩm bẩm tự nói: “Chọc sai người rồi...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi