NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM

Đêm qua La Ngữ Tịch như bị rút cạn sinh mạng, vừa thiếp đi không lâu đã ngủ sâu mất nhận thức.



Mãi cho đến rạng sáng hôm sau, bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn đen khịt, cơn mưa phùn dai dẳng khiến nhiệt độ thời tiết thêm lạnh.



Tỉnh giấc do tiếng mưa, La Ngữ Tịch bần thần một hồi mới lấy lại được tỉnh táo. Cảm giác ấm áp giữa không khí se lạnh, lúc này cô mới phát hiện bản thân đã được mặc quần dài và áo ấm, chân cũng được mang vớ bông.



Cả người La Ngữ Tịch được đắp kín chăn, trên bụng và chân như có gì đó nặng nề gác lên. Cô bất giác xoay đầu nhìn qua bên cạnh, dưới ánh đèn ngủ treo tường, Hạc Tư Đằng vẫy ngủ say. Anh nằm nghiêng mặt về phía La Ngữ Tịch, tay chân gác trên người cô hết sức tự nhiên.



Bỗng chốc, La Ngữ Tịch lại bất an khôn nguôi, trong đầu vẫn luôn tự hỏi, liệu khi tỉnh lại sau cơn say, đối với Hạc Tư Đằng những gì diễn ra chỉ là tai nạn, hay sẽ nghiêm túc thừa nhận sự thật.



La Ngữ Tịch nhẹ nhàng chuyển người nằm xoay lưng lại với Hạc Tư Đằng, lòng dạ liên tục day dứt không yên.



Bầu trời từ màu đen dần hửng sáng, cơn mưa dứt vẫn chưa thể trả hết lại sự trong lành.



Điện thoại đặt trên mặt tủ đầu giường phía bên Hạc Tư Đằng rung lên liên tục, âm thanh ma sát tạo nên âm thanh rè rè lớn.



Hạc Tư Đằng bị đánh thức, điều đầu tiên sau khi mở mắt là nhìn qua La Ngữ Tịch, sau đó nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nghiêng người tránh xa chỗ cô bắt máy, dùng giọng nhỏ trả lời cuộc gọi.



Với khoảng cách giữa cả hai, La Ngữ Tịch chỉ nghe được tiếng rì rầm, cụ thể cuộc nói chuyện ra sao cô căn bản không nghe thấy.



Nghe máy xong, Hạc Tư Đằng lén lút thật cẩn trọng leo xuống giường không gây ra tiếng động, sau đó không nán lại giây nào mà ra khỏi phòng.



Thời khắc cánh cửa đóng lại mang theo bóng lưng vô tâm của Hạc Tư Đằng đi khuất, ở khoé mắt La Ngữ Tịch lặng lẽ rơi ra giọt nước mắt lăn dài.



Cô không thể trách anh vô tình, có trách cũng phải trách bản thân đã yếu lòng, biết rõ thứ Hạc Tư Đằng đòi hỏi ở mình chỉ đơn giản là thoả lấp dục vọng, thế nhưng cô lại thoả thuận theo.



Hạc Tư Đằng ra ngoài không lâu bỗng quay trở lại, anh đến kiểm tra bọc kín chăn cho La Ngữ Tịch, tăng nhiệt độ phòng sau đó ra ngoài lần nữa.



La Ngữ Tịch có chút khó hiểu, nhưng ít ra hành động "quan tâm" vừa rồi của anh xem như cũng còn chút tình.



Nằm thêm một chút, La Ngữ Tịch lê thân nhức mỏi bước xuống giường. Khi đứng lên sàn, cô có cảm giác nửa người trên và nửa người dưới của mình không dính liền với nhau, hai chân mất sức, lại không thể đi khép.



Vệ sinh cá nhân xong La Ngữ Tịch ra bên ngoài, vừa mở cửa phòng đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn truyền đến, bụng rỗng từ chiều tối qua đến sáng liền réo lên.



La Ngữ Tịch không nhịn được tò mò nhẹ bước về phía nhà bếp, Hạc Tư Đằng bên trong vừa loay hoay nấu ăn, vừa bận nói chuyện điện thoại.



Lúc Hạc Tư Đằng quay người lại tình cờ chạm mặt La Ngữ Tịch, bầu không khí đột nhiên rơi vào gượng gạo.



La Ngữ Tịch sớm đã dự đoán được cảnh tượng này, cô không chút bối rối, chủ động mở lời trước: "Tôi về nhà thăm cha mẹ, anh muốn đi đâu chơi thì đi đi."



Dứt lời, La Ngữ Tịch vừa định xoay người trở về phòng, Hạc Tư Đằng bỗng cất tiếng ngăn cản: "Thời tiết xấu như vậy còn đi?"



La Ngữ Tịch vẫn quay lưng về phía Hạc Tư Đằng, nhẹ nhàng đáp: "Ở nhà còn tệ hơn."



Nói rồi không đợi phản ứng của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch cất bước bỏ đi. Vào trong phòng, vừa mở tủ quần áo định lấy đồ thay, đập thẳng vào mắt cô là hàng quần áo của anh được treo thẳng tắp trên giá.



Giữa lúc La Ngữ Tịch còn đang ngớ người kinh ngạc, Hạc Tư Đằng cũng đã theo cô vào phòng. Khác với vẻ gượng gạo khi nãy, giờ đây anh lại lên mặt đắc ý.



La Ngữ Tịch bất giác nhíu chặt mày khó hiểu nhìn Hạc Tư Đằng, anh bỗng bước đến vòng tay ôm cô từ phía sau, hạ thấp đầu ghé sát nhắc nhở: "Đừng quên thoả thuận của chúng ta, từ nay em phải làm một người vợ ngoan hiền."



Ngay lập tức, tròng đen của La Ngữ Tịch dồn về góc mắt lườm Hạc Tư Đằng. Bảo cô làm một người vợ ngoan không thành vấn đề, vấn đề chính là sợ anh thừa cơ mượn cớ, càng lúc càng lún sâu vào dục vọng đen tối.



Vì để mọi chuyện không tiếp tục đi quá xa, cô buộc phải vạch ra giới hạn trước: "Chuyện gì cũng được, nhưng tôi phản đối ở chung phòng."



Sắc mặt thản nhiên của Hạc Tư Đằng không đổi, từ tốn đáp trả: "Phản đối vô hiệu."



La Ngữ Tịch: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi