NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM

Ăn cháo lót dạ buổi sáng xong La Ngữ Tịch ôm laptop vào không gian phòng nghỉ, ngồi lên bệ cửa sổ mở máy làm việc.



Cùng lúc, Hạc Tư Đằng mang máy lọc không khí lúc sáng vừa được giao vào phòng ngủ lắp đặt, một cái khác mang vào gần chỗ phòng nghỉ.



Thời điểm giao mùa thời tiết và nhiệt độ biến đổi, điều khiến Hạc Tư Đằng e ngại nhất chính là sức khoẻ của La Ngữ Tịch.



Bật máy lọc không khí lên xong, Hạc Tư Đằng vòng qua chỗ La Ngữ Tịch đang ngồi, lên tiếng hỏi: "Hôm nay không đến công ty cũng làm việc à? Ai trả lương mà em nhiệt tình vậy?"



La Ngữ Tịch dõi mắt theo Hạc Tư Đằng từ lúc anh đi vào, đến khi anh ngồi xuống bên cạnh, cô mới cất tiếng đáp: "Tôi làm vì đam mê."



Hạc Tư Đằng bĩu môi, liếc mắt vào màn hình máy tính đặt trên đùi của La Ngữ Tịch.



Vốn định trước khi bắt tay vào triển khai kế hoạch mới sẽ xem qua tin tức một lượt, La Ngữ Tịch chỉ không ngờ tin tức nóng hổi trong ngày lại liên quan đến mình.



Những bức ảnh bị chụp lén lúc Hạc Tư Đằng hôn La Ngữ Tịch ở ban công của khách sạn tối qua đầy rẫy trên mạng, làm nổ ra cuộc tranh cãi về mức độ thực hư.



La Ngữ Tịch bị doạ cho thót tim, cô nghiêng đầu nhìn Hạc Tư Đằng, anh cũng đang chăm chú xem tin tức, có điều nét mặt dường như rất chi đắc ý.



Cảm nhận được ánh nhìn toả ra sát khí của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng chậm chạm dịch chuyển tầm mắt, bắt gặp biểu cảm không hài lòng của cô, anh bất đắc dĩ phân trần: "Tôi cũng đâu biết có người chụp lén."



La Ngữ Tịch hừ lạnh ở mũi, giữa hai chân mày nhíu chặt bất mãn: "Nếu anh không hôn tôi thì đã không thành ra thế này."



Một bên chân mày Hạc Tư Đằng hơi nhướng lên, cơn khó chịu dâng trào, không nhường nhịn mà đáp trả: "Sao? Tôi hôn vợ tôi cũng phải xin phép à? Còn nếu em thấy tôi sai thì tìm luật sư giúp em làm đơn tố cáo đi, tố cáo chồng em hôn em ở ngoài đường."



La Ngữ Tịch không cãi lại, vừa bất lực lại vừa có chút gì đó buồn cười.



Qua một lúc, trong khi La Ngữ Tịch mải mê tập trung vào công việc, Hạc Tư Đằng bên cạnh cô đã buồn chán ra mặt. Thế nhưng thay vì tìm chuyện gì đó để làm, anh vẫn cứ ngồi tựa lưng vào vách như thể đang chờ đợi.



La Ngữ Tịch không quen sơn móng tay, tâm trí tuy ở màn hình máy tính nhưng ngón tay lại vô thức cào tróc lớp sơn trên móng.



Hạc Tư Đằng nhìn thấy, bỗng đứng dậy rời khỏi chỗ: "Tôi ra ngoài một lát."



La Ngữ Tịch lập tức ngẩng đầu, vội nói: "Sẵn tiện... anh mua thuốc giúp tôi."



"Thuốc gì?"



Mi mắt La Ngữ Tịch hơi rũ xuống tránh né, hơi mất tự nhiên đáp: "Thuốc tránh thai."



Biểu tình Hạc Tư Đằng không đổi, khựng khoảng hai giây liền xoay người đi, hờ hững "Ừ" một tiếng.



La Ngữ Tịch đối với thái độ này của Hạc Tư Đằng không hề khó chịu, bởi việc có con ngoài ý muốn là điều không chỉ anh mà ngay chính cô cũng không hy vọng.



Tầm nửa tiếng sau Hạc Tư Đằng về tới, vừa nhìn thấy anh xách theo túi đen lớn, ấn đường La Ngữ Tịch khẽ cau chặt lại.



Anh bỗng ném túi về phía cô, còn bản thân lại thong thả bước đến ngồi lên bàn gỗ ở ngay đối diện.



La Ngữ Tịch hoài nghi mở túi ra kiểm tra, trong đầu vẫn còn đang nghĩ Hạc Tư Đằng rốt cuộc mua bao nhiêu thuốc tránh thai lại đựng đầy cả túi lớn.



Kết quả, vừa mở miệng túi, đập thẳng vào mắt La Ngữ Tịch là đủ loại "Ba con sâu" có nhãn hiệu khác nhau. Như bị sấm sét đánh qua một cái, trước mắt La Ngữ Tịch xây xẩm, vẻ mặt đầy hốt hoảng nhìn thẳng vào Hạc Tư Đằng.



"Đây là gì?"



"Tránh thai." Hạc Tư Đằng điềm nhiên đáp.1



La Ngữ Tịch ngớ người khó tin, thật sự bị anh làm cho nghẹn họng: "Thuốc đâu?"



Hạc Tư Đằng liếc mắt qua La Ngữ Tịch một cái, sau đó cúi đầu đổ nước rửa móng vừa mua vào bông gòn, vừa nắm lấy tay cô chùi đi lớp sơn màu hồng nhạt, vừa bình tĩnh phân tích: "Em hứa làm vợ ngoan hiền, muốn giữ hạnh phúc gia đình thì phải sinh con là đúng rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi