NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

"Ha ha, bắt được gia gia thì hãy nói!" Nói xong Địch Tinh phi thân, bay thẳng vào quán trà, dân chúng chung quanh cả kinh chạy trốn bốn phía, tình thế nhất thời hỗn loạn.

Diệp Linh Cẩm dù sao cũng là có chút sợ, nhưng nhìn Nhan Nhiễm Y hờ hững, một kẻ ngu như nàng cũng không tiện tùy ý chạy trốn. Nàng muốn cho Nhan Nhiễm Y cảm thấy ngốc tử Diệp Linh Cẩm có loại tình cảm chim non tình kết(1), quấn hắn, kề cận hắn.

"Kế mẫu. . . . . ."

"Không có việc gì." Nhan Nhiễm Y nói.

Nhưng ai biết cái tên Địch Tinh đó ở trong quán trà chạy vòng quanh trêu chọc những người giang hồ kia, cuối cùng còn đi vòng qua bên cạnh bọn họ.

Diệp Linh Cẩm chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, bóng người lại nhanh chóng không thấy. Khinh công thật thần kỳ!

Những người giang hồ kia cố hết sức đuổi theo, nhưng thủy chung không đụng tới góc áo của hắn, bọn họ càng đuổi càng xa, quán trà đơn sơ này cũng từ từ yên bình một chút, nhưng dân chúng vẫn chưa hoàn hồn.

"Ai. . . . . . Đời . . . . . Không có ngày nào được an tĩnh cả!" Lão bá mua trà thở dài nói.

Diệp Linh Cẩm suy nghĩ tới chuyện cái tên Địch Tinh kia có liên hệ với Diệp gia, mặt vẫn không có gì thay đổi, trầm mặc không nói .

Sau đó bọn họ lại lên đường.

"Ai. . . . . ."

Xe ngựa đột nhiên dừng lại.

"A. . . . . ." Đầu Diệp Linh Cẩm bịch một tiếng đập vào thành xe.

"Công tử. . . . . ."

Không chờ Vi Đăng nói xong, Nhan Nhiễm Y liền từ trong xe bước ra, trên mặt chứa đựng nụ cười thản nhiên, nhìn thấy Địch Tinh cũng không cảm thấy kinh ngạc. "Trích tinh thánh thủ. . . . . . Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Tại hạ họ Nhan, tên Nhiễm Y." Nhan Nhiễm Y hất hất sợi tóc rũ xuống, một động tác tùy tiện lại rất phong lưu.

"Nếu biết gia gia ta, còn dám ám hại ta?"

Địch Tinh? Diệp Linh Cẩm ở trong xe cẩn thận lắng nghe.

"Tại hạ chỉ là người bình thường, nào dám giở thủ đoạn nhỏ gì."

"Ít nói nhảm, đưa thuốc giải ra đây!"

"Ha ha, chẳng qua trong nửa canh giờ không có nội lực thôi, sau nửa canh giờ liền vô sự, cần gì phải có thuốc giải? Không bằng dùng nửa canh giờ này, nói chuyện một chút như thế nào?"

"Hừ, ta và ngươi không quen không biết, có cái gì hay mà nói?" Địch Tinh tâm tình không tốt.

"Tỷ như. . . . . . Ngươi trong một đêm diệt cả nhà Diệp gia?" Giọng của Nhan Nhiễm Y hết sức bình thản, tựa như đang hỏi bằng hữu "Hôm nay ăn cơm không?".

Địch Tinh nghe cũng không vui mừng, "Giết người? Ai giết người? Ta đây không phải không có chuyện để gây sao! Còn nữa, Trường Sinh Dẫn này ngay cả bóng dáng gia gia đây cũng chưa gặp qua! Bớt bám gia gia!"

Nhan Nhiễm Y không chút để ý nói: "Hả? Nói như vậy, ngươi thừa nhận mình đã đi qua Diệp gia rồi à?"

"Hừ, đi qua thì sao? Chuyện Diệp gia không liên quan tới gia gia ta, ngươi tin không!"

"Tại hạ đương nhiên tin. . . . . ."

"Vậy mới vừa rồi, ngươi chơi ta!"

Nhan Nhiễm Y không trả lời, chỉ lập tức vén rèm xe lên.

(1) chim non tình kết: đại khái chỉ những chú chim non khi vừa sinh ra nhìn thấy vật gì chuyển động đầu tiên thì cho đó là mẹ của mình. Tập tính in vết của động vật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi